63 …hai ba món đồ nhỏ ông có thể cần đến.
-
Công Lý Thảo Nguyên
- Ian Manook
- 6488 chữ
- 2020-05-09 04:29:11
Số từ: 6473
Dịch giả: Lê Đình Chi
Công ty phát hành: Nhã Nam
Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Lao Động
Một ngày tuyệt vời cho những trò chơi nam tính mạnh mẽ. Mặt trời rạng rỡ làm bầu trời xanh trong veo và lộng lẫy như một ô kính màu trên những thung lũng đầy sắc xanh lục và vàng của Terelj. Khách khứa và những người thi tài đã tới dựng đám lều trắng của họ từ sáng sớm. Họ đã cấm lều trong thung lũng phía trước trang trại, các lều cách xa nhau một chút. Những cậu bé với khuôn mặt kín bưng, mặc áo đua ngựa màu sắc rực rỡ, chờ ngựa của chúng trong lúc quan sát đầy ghen tị các đô vật đang luyện tập. Tất cả đều là những thanh niên to con, vạm vỡ, nặng nề, không lộ rõ bắp thịt. Cơ thể trơn nhẵn và khuôn mặt to bè phúng phính làm họ có vẻ béo hơn là khỏe, song tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào họ, cả đàn ông lẫn đàn bà. Các đô vật mặc độc chiếc quần lót bó sát màu đỏ hoặc xanh lam, khoét sâu hai bên hông, và đội trên đầu chiếc mũ nhỏ có chỏm truyền thống bằng nhung, với phần chóp được thêu trang trí, lên mái tóc búi giống kiểu các võ sĩ sumo. Chân họ đi ủng da gót mềm có ống cao đến nửa bắp chân, được thêu các họa tiết trang trí và biểu tượng cầu kỳ. Chỉ phần lưng của họ được che bằng một mảnh áo cộc nhỏ xíu cùng màu với quần lót. Được buộc lại bằng một sợi dây mảnh trước bụng, thứ áo tối thiểu này để trần toàn bộ phần ngực và bụng để tránh nỗi ê chề huyền thoại khi một công chúa giả trang thành đô vật đã đánh bại tất cả các đô vật nam mạnh mẽ trong cuộc tranh danh hiệu ‘vô địch’ bằng cách bó chặt cặp vú bằng một dải khăn dưới chiếc áo ngoài kín đáo.
Hàng cột sơn trắng đã được dựng lên để treo những dây cờ đuôi én màu vàng và trắng, theo các màu của Thành Cát Tư Hãn, và những cụm loa phát điệu nhạc truyền thống và cả bản giao hưởng của Enkhtaivan Agvaantseren. Bàn giám khảo, nơi các đô vật xúm lại đăng ký tham gia bốc thăm, được kê giữa hai cây cột. Khán giả và những người cá cược để xe của họ trong bãi đỗ xe tạm thời trên cỏ rồi xúm lại quanh các đối thủ. Tất cả đều mặc chiếc áo vạt dài cổ truyền đẹp nhất của mình với đủ màu được thêu trang trí các họa tiết truyền thống. Hơi tách ra một chút, đám phụ nữ đun sôi các nồi dầu để chút nữa sẽ thả vào đó bánh nhân thịt cừu béo ngậy. Cách xa khỏi mùi dầu rán và tiếng ồn ào nghèn nghẹt của hệ thống loa, người ta đã bố trí một cái bàn khác, được trải khăn trắng dưới tán che bằng lụa vàng. Cho dù một truyền thống đã thất truyền yêu cầu mọi người không được uống rượu trước mặt các đô vật, trên bàn vẫn bày nhiều xô đá, trong đó ngâm sâm banh Pháp và vodka Ba Lan. Về bia, những tủ đá dựng bia được chuẩn bị sẵn sàng trong tầm tay ngay dưới bàn.
Erdenbat ngồi chễm chệ ở đó, giữa các quan khách có vai vế và những vị khách mời trong đoàn đại biểu chủ doanh nghiệp Hàn Quốc. Qua vẻ hăng hái tích cực cũng như các trang bị chuyên nghiệp, người ta nhận ra nữa tá nhà báo được tờ nhật báo và kênh truyền hình thuộc quyền sở hữu của ông chủ nơi này phái tới.
Đột nhiên, lũ ngựa được dẫn ra và đám đông bùng lên phấn khích. Mấy cậu nhóc trở thành trung tâm chú ý của đám đông, kể cả các đô vật, tất cả đều cổ vũ chúng lên ngựa. Các tay đua ngựa này khoảng từ năm đến mười hai tuổi, và thỉnh thoảng mấy đô vật lại mua vui bằng cách chỉ dùng một tay nâng chúng lên lưng ngựa. Sau đó, các tay đua đi nhiều vòng để làm quen và khích lệ ngựa của mình, cất giọng hát những bài ca chói tai và chua loét, xếp thành hàng, và theo hiệu lệnh của một vị tiền bối được trọng vọng, thúc ngựa lao đi mười lăm kilomet trong một cuộc phi nước đại tự do, giữa những chiếc ô tô địa hình 4x4 phóng như điên của phụ huynh và người hâm mộ, khiến lũ ngựa phát hoảng cũng ngang với cổ vũ cho lũ trẻ. Tất cả mọi người đều say mê với cuộc xuất phát của các tay đua ngựa, trong đó người chiến thắng sẽ quay về sau một hay hai giờ nếu con ngựa của cậu ta không sa chân sau xuống một lỗ chuột chũi hay không ném người cưỡi nó lộn nhào xuống đất gãy xương. Chỉ có các nam nữ cung thủ, đứng tách biệt ra và quay lưng lại với người khác để không gây nguy hiểm cho mọi người, tiếp tục điều chỉnh những phát bắn của họ từ cự ly sáu mươi đến bảy mươi lăm mét.
Yeruldelgger rất thích các cung thủ. Ông đã từng là cung thủ giỏi nhất tại thiền viện. Ông thích cách các cơ bắp căng lên khi phải kéo căng dây cung và giữ lại, và sự trống rỗng tuyệt đối cần duy trì trong người để bàn tay không run rẩy. Ông có thể hình để trở thành đô vật giỏi, song lại thích bắn cung hơn. Tuy nhiên, trong các lễ hội naadam
, bắn cung lại trở thành môn thi đấu của phụ nữ. Tại đây, đàn ông sẽ bắn bốn mươi mũi tên vào tấm bia đặt cách xa bảy mươi lăm mét. Phụ nữ sẽ bắn ít hơn một nửa số mũi tên, vào những tấm bia đặt cách sáu mươi mét. Nhưng cánh đàn ông đều đã già cả. Ít thanh niên muốn luyện tập môn thể thao dành cho nữ giới này. Và chưa từng có tay cung nam nào bắn hết số mũi tên của anh ta vào bia. Rất hiếm khi một đấu thủ nam nghe thấy, sau mỗi phát bắn, tiếng hô cao vút của giám khảo thông báo điểm số.
Vào cuối năm đầu tiên tại thiền viện, Yeruldelgger đã bắn trúng tất cả các mũi tên vào bia. Khi đó ông là cung thủ có một không hai. Để huấn luyện ông, vị Nerguii
hồi đó đã cắm bia vào tận sâu trong rừng và Yeruldelgger buộc phải tìm ra một đường ngắm thẳng xuyên qua rừng, giữa các thân cây và cành cây. Đã lâu ông không cầm đến cung, nhưng sau thời gian trải qua ở thiền viện mới đây, ông biết sức mạnh và sự chính xác của phát bắn vẫn còn nguyên trong tâm khảm mình. Đó là điều vị Nerguii
đã dạy lại cho ông: ‘Tất cả luôn nằm lại trong ta, chỉ có ta là quên mất.’ Ông quan sát quang cảnh lần cuối cùng từ trên đỉnh đồi. Một lễ hội naadam
đồng quê đúng như ông đã bao lần tham dự hồi trẻ. Mỗi người Mông Cổ đều mang trong mình một ký ức không thể quên về naadam
: lần say rượu đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, mối tình đầu tiên, cuộc ẩu đả đầu tiên, vết thương đầu tiên, một cuộc đoạn tuyệt, một nỗi cô đơn cùng cực giữa đám đông… Không nghi ngờ gì nữa, cả lễ hội naadam
này cũng sẽ ghi dấu ấn trong cuộc đời Yeruldelgger.
Ngay khi ông ra khỏi bóng râm của khu rừng, ở tận trên cao phía trên trảng cỏ đối diện với các cung thủ, vị cảnh sát trưởng đã bị phát hiện. Người ta kêu gào bảo ông tránh đi, rời khỏi trường bắn, nhưng ông tảng lờ. Ông bình thản đi xuống, đi giữa những tấm bia và các giám khảo mà không đáp lại lời quở trách của họ, tiếp tục tới tận chỗ các cung thủ và đi qua họ, qua những căn lều đầu tiên đượm mùi bánh rán, đi ngang qua đám đông nhốn nháo của các đô vật đang phẫn nộ và tiến tới chiếc bàn lớn dành cho quan khách, thẳng tới chỗ trưởng đoàn đại biểu các chủ doanh nghiệp Hàn Quốc, dưới ánh mắt tối sầm của Erdenbat.
Ông Park Kim Lee, tôi bắt ông vì cái chết của một cô bé vẫn chưa xác định được danh tính mà ông đã đâm phải bằng chiếc mô tô bốn bánh của ông trong một cuộc đua thể thao trái phép vào tháng Bảy năm 2005 tại khu công viên quốc gia Khentii.
Người Hàn Quốc yêu cầu một cô phiên dịch quá xinh đẹp và đầy kinh hoàng dịch lại những gì ông vừa nói. Yeruldelgger nhìn thấy nỗi sợ hãi dâng lên trong ánh mắt ông ta khi ông ta hiểu ông vừa nói gì. Bản dịch được truyền cả đoàn đại biểu Hàn Quốc rỉ tai nhau, và chẳng mấy chốc mọi ánh mắt đều quay về phía Erdenbat. Bầu không khí im lặng lan ra trong đám đông, khiến cho thứ nhạc tuôn ra từ hệ thống loa lại càng trở nên khó chịu. Theo một cử chỉ kín đáo của vị chủ nhà, ai đó lập tức tắt nhạc đi.
Chuyện vớ vẩn gì đây, Yeruldelgger? Anh có biết anh đang ở đâu và tôi là ai không hả?
Tôi đang đứng trên phần đất công của nước Cộng hòa Mông Cổ, nơi tôi có quyền hành động, và ông là một công dân Mông Cổ phải tuân thủ luật pháp Mông Cổ.
Anh đang không ở trong phạm vi chấp pháp của mình, và anh biết thế!
Các thẩm phán sẽ quyết định tính hợp pháp của cuộc bắt giữ này.
Sẽ không ai quyết định cái gì hết. Những người này là khách của tôi và tôi không định để anh lại gần họ.
Người đàn ông này là tội phạm đã đâm vào một cô bé năm tuổi, bỏ mặc cô bé chết và đã chôn cô bé hoặc chỉ đạo kẻ khác chôn khi cô bé vẫn còn sống. Nếu ông nhất quyết đóng vai kẻ chứa chấp tên tội phạm này, tôi sẽ bắt cả ông.
Anh không bắt ai hết, dù là khách của tôi hay tôi, Yeruldelgger. Và anh sẽ không bao giờ bắt ai nữa. Anh không còn thuộc lực lượng cảnh sát. Anh đã bị đình chỉ khỏi tất cả các cuộc điều tra.
Rồi Erdenbat đứng dậy nói với đám đông đang hoảng hốt:
Người này từng bắn vào chân một người mới chỉ bị nghi vấn để buộc anh ta phải mở miệng, anh ta đã đánh đập nhân chứng trong thẩm vấn, kể cả con gái mình, anh ta đã điều tra trái phép về những người nước ngoài, anh ta đã chĩa súng vào cấp trên của mình ngay trong trụ sở cảnh sát, anh ta đã bỏ mặc cấp dưới suốt mười ngày giữa cuộc điều tra. Người này là một gã điên chưa bao giờ hồi phục được từ sau cái chết của con gái anh ta, và giờ đây đang tưởng tượng trong đầu những mớ hỗn độn vô lý. Chính anh ta mới là kẻ phải bị bắt!
Nhiều đô vật tiến về phía vị cảnh sát trưởng. Tay đô vật đầu tiên chạm tay vào ông bị hất ngược ra sau nhiều mét, bất tỉnh, trong khi không ai kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhưng khoảnh khắc tạm dừng không kéo dài.
Đừng cố gây chuyện, Yeruldelgger,
giọng nói của Mickey vang lên sau lưng cảnh sát trưởng.
Nếu tôi là ông, tôi sẽ tuân lệnh đại úy đây,
giọng nói của Chuluum xác nhận.
Yeruldelgger quay lại và thấy hai tay cảnh sát chĩa súng vào mình. Tại bàn dành cho quan khách, sự xuất hiện của những khẩu súng khiến đoàn đại biểu Hàn Quốc hoảng loạn lùi cả lại, nhóm này được Erdenbat cho người hộ tống khẩn cấp tới mấy chiếc xe của ông ta. Ngược lại, đám đông xúm thành một vòng tròn thận trọng nhưng đầy tò mò, quan sát việc bắt giữ vị cảnh sát trưởng. Chuluum còng tay ông và đẩy ông về phía một chiếc xe. Trong lúc ngồi đợi trên băng ghế sau, Yeruldelgger thấy qua lớp cửa kính đen Erdenbat vẫy tay gọi Mickey lại rồi thì thầm vài lời vào tai hắn. Sau đó hắn vội vàng chạy tới chỗ chiếc xe, ngồi vào sau vô lăng và nổ máy chạy xe cắt qua thảo nguyên cho tới khi đến được con đường về Oulan-Bator. Chạy xe thêm vài trăm mét, đoàn xe của đám người Hàn Quốc buộc họ phải dạt xuống vệ đường để vượt lên rồi hoảng hốt phóng gấp về thủ đô. Yeruldelgger đếm được ba chiếc xe, trong đó có chiếc của Erdenbat.
Tôi hy vọng là ông ta đã tịch thu các băng video!
vị cảnh sát trưởng lên tiếng sau khi Mickey trở lại đường.
Ông ấy biết mình đang làm gì!
gã này đáp.
Tôi hy vọng cả các anh cũng vậy!
Chúng tôi cũng sao hả?
Tôi hy vọng các anh cũng biết mình đang làm gì!
Chúng tôi biết, đừng lo cho chúng tôi!
Mickey nghiến chặt răng gằn giọng.
Mười lăm phút sau, sau khi đã kiểm tra trên gương chiếu hậu nhiều lần, hắn đột ngột rẽ phải vào con đường mòn hẹp chạy mất hút trong một hẻm núi cây cối um tùm. Sau vài trăm mét, hắn chạy chậm lại để chắc chắn là họ không thể bị nhìn thấy từ ngoài đường rồi dừng xe. Hắn ra khỏi xe, lại nhìn quanh để thật yên tâm, rồi ra hiệu bảo Chuluum điệu Yeruldelgger ra khỏi xe.
Đi ra đằng này!
Hắn đẩy viên cảnh sát bị còng tay đi trước mình về phía một lối mòn chạy giữa những bụi cây việt quất đen nằm dưới gốc khóm bạch dương trắng. Yeruldelgger đột nhiên nghĩ đây quả không phải là một nơi quả tồi để chết, và cây việt quất đen ông đã tặng Solongo trồng trong khu vườn trước căn lều của cô quả cũng đẹp như mấy cây dại còn non ở nơi mấy gã khốn đang đẩy ông tới để khử ông.
Cái này sẽ dạy cho mày bài học về việc làm trò ngớ ngẩn!
Mickey nói sau lưng ông, bằng một giọng tàn nhẫn, không chút áy náy.
Thực sự có thể nói là mày đã tự chuốc lấy chuyện này!
Yeruldelgger nghe thấy tiếng lách cách của búa kim hỏa được lên đạn, nhưng ông vẫn bình thản lạ thường. Tuy nhiên, ông chỉ còn là một khối năng lượng tập trung vào cú va chạm sắp xảy ra trong một giây nữa. Tất cả các giác quan đang căng lên cảnh giác thúc giục ông hành động ngay lúc này. Ông có điểm tựa tốt, trọng tâm tốt, các cơ bắp của ông dù bị trói vẫn không bị vô hiệu hóa, và adrenalin thúc đẩy phản xạ cũng như sự sáng suốt trong phán đoán của ông. Đằng sau lưng, ông đã đánh giá được khoảng cách chính xác giữa mình và khẩu súng. Ông mường tượng ra cử động của cơ thể mình để giơ chân phải lên rồi tung chân đá vào bàn tay cầm súng…
Nhưng giọng nói của Chuluum đã cất lên gọi Mickey.
Đợi đã, nhìn kìa!
Yeruldelgger cảm nhận được sự do dự của tay đại úy trước tiếng gọi của Chuluum. Ông nhận ra chút lơ đãng rất nhỏ ở hắn, thấy ánh mắt hắn nhìn chéo sang bên, và quyết định ra đòn.
Tiếng súng nổ vang lên khô khốc trong không khí nóng nực. Yeruldeigger ngạc nhiên khi không nghe thấy tiếng vọng nào trong khe núi, không cảm thấy sự va chạm nào, không có tia chớp nào xuyên qua sọ ông, không chút đau đớn. Rồi ông cảm thấy bị đẩy vào lưng, và có thứ gì đó đập vào ông rồi nặng nề trượt xuống tận gót chân, và khi hiểu ra mình chưa chết, thậm chí cũng chẳng bị thương, ông ngoái đầu lại nhìn và thấy xác tay đại úy lăn vào bụi cỏ dưới chân, với một lỗ đỏ lòm máu ở vị trí mắt phải. Chuluum đứng sau lưng ông hai mét, hơi chếch về bên phải. Yeruldelgger hiểu anh ta đã đứng lệch sang bên để tránh rủi ro bắn phải ông nếu viên đạn xuyên qua sọ Mickey.
Anh ta ở đây để khử ông!
Chuluum chỉ giải thích có thế,
Không phải cậu sao?
Chuluum không trả lời. Anh ta chỉ quay lại phía chiếc xe. Vị cảnh sát trưởng lặng lẽ đi theo, tìm kiếm trên người mình hậu quả của phát súng, nhưng không thấy.
Lên trước ngồi đi,
Chuluum nói,.
chúng ta có vài chuyện cần trao đổi.
Yeruldelgger chui vào xe bên ghế phụ. Tay thanh tra trẻ cài số lùi để quay ra đường, bỏ lại xác Mickey dưới khóm bạch dương, giữa những cây việt quất đen.
Ông không nói gì sao?
cuối cùng anh ta hỏi Yeruldelgger.
Tôi ngưỡng mộ sự bình tĩnh của ông đấy, với một kẻ vừa chỉ cách cái chết có hai đốt ngón tay.
Tôi cũng thấy ngưỡng mộ chính mình,
vị cảnh sát trưởng đáp, gần như thành thật.
Theo dự kiến sẽ không có chuyện ông sống sót,
Chuluum nói tiếp.
Nhưng tôi đã nghĩ ông không cần phải chết để dàn xếp mọi thứ.
Mickey thì có?
Mickey đã để mình bị ngợp bởi những điều ngớ ngẩn, và tôi nghĩ ông đã gần hiểu đó là những gì.
Chuyện với đám Hàn Quốc à?
Phải. Erdenbat đã tổ chức những cuộc đua thể thao dã ngoại cho đám người nước ngoài giàu có từ lâu lắm rồi. Đó là cách ông ấy gây dựng quan hệ cá nhân thân mật có lợi cho chuyện làm ăn. Những tay nước ngoài này, bọn họ mê tít những cuộc đua cảm giác mạnh, cứ như thể kẻ nào đạt quán quân về cái của trong quần thì xứng đáng được giàu có và hùng mạnh hơn những kẻ khác vậy. Năm năm trước, Park Kim Lee tham gia lần thứ ba vào một cuộc đua kiểu này và không để ai khác vượt lên trước mình. Khi tới trại Gấu, tại khúc ngoặt của con đường trũng xuống, ông ta gặp một cô bé ngồi trên xe đạp ba bánh ở ngay giữa đường và đâm phải cô bé trong lúc đang phóng hết tốc độ. Ông ta chẳng thể làm gì được. Ông ta thực sự không thể tránh kịp. Đó thực sự là một tai nạn. Cô bé đã có mặt ở đó, không thể giải thích được!
Mickey đã được giao việc thu xếp mọi thứ, phải vậy không?
Phải. Erdenbat mớm tiền cho anh ta để bôi trơn cho đám kiểm lâm, bảo vệ công viên quốc gia, và tất cả những ai muốn phản đối, rồi sau đó đám này nhanh chóng học được thói quen nuốt tiền thun thút như Sukhbataar.
Nhưng cô bé đã bị chôn khi còn sống ở cách chỗ đó hàng trăm kilomet. Cậu giải thích chuyện này thế nào?
Việc cô bé vẫn còn sống thì tôi chỉ biết khi đọc báo cáo giải phẫu tử thi sau khi ông tìm thấy cái xác. Kỳ thực bọn họ tin là cô bé đã chết rồi. Cả nhóm này ở lại qua đêm tại trại Gấu để không gây ra nghi ngờ, và Mickey đã cử một gã mang cô bé đi chôn càng xa càng tốt.
Adolf hả?
Phải. Anh ta đã tuyển mộ Adolf làm chân mở đường cho những cuộc đua này. Tôi không biết anh ta quen hắn ở đâu. Có lẽ là một trong những nguồn cung cấp tin của anh ta. Thật ngớ ngẩn! Gã này có nhiều trí khôn cũng ngang một con chuột chũi. Thậm chí hắn còn chẳng để tâm chôn con bé cho cẩn thận, mà thêm nữa con bé lại còn chưa chết.
Thế còn cậu, làm thế nào cậu biết được tất cả những chuyện này?
Tôi đã học được cách lục lọi đúng hồ sơ.
Không phải Erdenbat đã mách cho cậu biết sao?
Ít nhiều, tôi thừa nhận.
Vậy thì ông ta quan tâm tới thứ gì trong đó?
Cái đó thì tôi không biết và cũng không muốn biết. Để làm vui lòng mấy người Hàn Quốc, tôi đoán vậy!
Thế còn bố mẹ cô bé?
Tôi cũng chẳng biết nhiều hơn ông. Không ai biết gì cả, và vì sự im lặng của họ hợp ý tất cả, không ai quan tâm tìm hiểu nữa.
Thế còn mấy người Trung Quốc?
Mấy người Trung Quốc nào?
Ba người bị thiến ở nhà máy.
À, mấy tay đó à? Chịu. Không liên quan gì tới vụ cô bé cả.
Cậu tưởng vậy thôi!
Ông nói vậy là sao? Ông có manh mối sao?
Hai vụ đều dính đến Adolf, phải không?
Ông chẳng có gì để chống lại Adolf trong vụ mấy người Trung Quốc cả.
Tôi có linh cảm của mình, Chuluum, và nó giá trị ngang với mọi bằng chứng.
Phải, cũng thứ linh cảm đã khiến ông bỏ qua mất vai trò của Mickey trong toàn bộ chuyện thối tha này chứ gì? Ông nói đến linh cảm cơ đấy!
Còn cả gã Xăm nữa.
Xăm ư? Hắn ta chẳng liên quan gì tôi chuyện cô bé cả!
Tôi biết, nhưng tại sao cậu lại nói ngay rằng hắn có gì đó dính dáng tới mấy người Trung Quốc?
Chuluum im lặng một lát không trả lời, mắt nhìn thắng vào mắt Yeruldelgger.
Gì thế nhỉ, tôi cứu mạng ông và ông tìm cách bẫy tôi à?
Oyun và tôi chưa bao giờ nhắc tới Xăm trong bất cứ báo cáo nào.
Vì ông tin mình là người duy nhất điều tra chứ gì?
Phải, tôi tin rằng chúng tôi là những người duy nhất đã điều tra. Nhưng chắc chắn không phải là những người duy nhất can dự vào.
Thế là sao hả?
Thế có nghĩa là cậu đã được giao nhiệm vụ theo dõi Adolf, kẻ dẫn chúng tôi tới hai gã định giết Saraa, cũng là kẻ đã dẫn Oyun bám theo chúng vào trong đường cống ngầm, nơi Xăm định khử cô ấy trước khi cho nổ tung nơi ẩn náu của cậu rồi tìm cách bắn hạ cậu nhóc và tôi luôn thể.
Có thể nói cho cùng Mickey đã có lý. Có lẽ rốt cuộc đúng là ông điên thật. Nói tuột tất cả những chuyện này ra với tôi, trong xe của tôi, trong khi ông đang bị còng tay và không có súng! Nếu những lời ám chỉ của ông là đúng, đáng ra tôi đã phải cho ông một phát đạn vào đầu dưới khóm cây bạch dương giữa bụi việt quất đen rồi.
Cậu dám nói là tôi nhầm về Xăm!
Xăm là một gã khùng, một kẻ không thể kiểm soát, nửa du đãng, nửa là người cung cấp tin. Mickey là người phụ trách hắn. Thành thực mà nói, tôi khó mà tin nổi hắn có dính dáng gì tới của con gái ông. Tôi có cảm tưởng hắn có chuyện với hai gã tấn công cô ấy thì đúng hơn. Con gái ông cũng ít nhiều dùng ma túy phải không? Có vẻ như ông đã tìm thấy cô ta say như chết tối đó. Đáng lẽ ông nên giám sát những mối quan hệ của con gái mình cẩn thận hơn.
Yeruldelgger không trả lời. Đến lượt mình, ông nhìn chằm chằm vào Chuluum với ánh mắt cứng rắn khó tin. Điều tay thanh tra chưa từng thấy. Thuần túy là sức mạnh, không cảm xúc, không phẫn nộ. Thứ gì đó nặng nề như đá tảng sẵn sàng nghiền nát kẻ nào khẽ chạm vào nó.
Tôi nói vậy cũng chỉ là muốn tốt cho ông thôi!
Chuluum vừa nói vừa quay lại nhìn đường để không phải chịu đựng thêm ánh mắt của vị cảnh sát trưởng.
Vậy thì đừng có nói thế,
Yeruldelgger vặn lại với giọng kiên quyết.
Được rồi, tôi xin lỗi! Dù thế nào đi nữa, Xăm cũng là một gã không thể kiểm soát được…
Tôi đã kiểm soát được hắn!
Ông đã kiểm soát được hắn ư?
Chuluum lo ngại.
Thế nghĩa là sao, tôi đã kiểm soát được hắn
?
Nghĩa là tôi đã kiểm soát hắn và sẽ không ai cần phải làm việc đó nữa.
Ôi không, chết tiệt, không thể nào! Đừng có nói với tôi là ông đã… Ít nhất thì ông cũng biết hắn làm việc cho ai…,
tay thanh tra thở dài.
Hắn làm việc cho ai ư? Phải rồi, hắn làm việc cho Erdenbat, ông chủ của cậu.
Này! Erdenbat không phải là ông chủ của tôi!
Cậu đã có mặt vào cái hôm ông ta đưa tôi lên xe để nện tôi, lúc này cậu cũng có mặt tại lễ hội naadam
riêng của ông ta… Tôi thấy cậu có mặt quá thường xuyên những lúc ông ta có mặt đấy, với một người không làm việc cho ông ta!
Tôi cũng giúp ông ta thu xếp vài chuyện!
Chuluum nhượng bộ.
Chính Mickey đã lôi tôi vào việc đó. Phụ trách an ninh, làm vệ sĩ, thỉnh thoảng là vài cuộc điều tra cá nhân, chẳng có gì ghê gớm cả. Mấy vụ đó không biến ông ta thành ông chủ của tôi!
Không, chỉ là người thuê cậu thôi.
Thỉnh thoảng! Người thỉnh thoảng thuê tôi!
Cũng là người thuê Adolf, phải không?
Ông muốn gã ngốc Adolf đó có thể làm gì cho Erdenbat đây?
Tôi không biết, đem các cô bé đi chôn hay cắt xẻo mấy người Trung Quốc chẳng hạn?
Ông nói tầm phào! Erdenbat sở hữu một nửa đất nước. Ông muốn ông ấy liên quan gì tới mấy tội ác của đám biến thái tình dục này chứ?
Tôi biết rõ hơn ai hết xuất thân của Erdenbat cũng như những gì ông ta có thể đã làm để tạo dựng nên gia sản của mình. Con người này từng có thể làm những việc xấu xa nhất. Tại sao hôm nay ông ta lại không thể sai khiến người khác làm điều xấu xa nhất chứ?
Ông thật mất trí khi chọc giận ông ta, Yeruldelgger. Ông ấy được gì khi xẻo của quý của ba tay quản đốc Trung Quốc chứ?
Tôi vẫn chưa biết, nhưng rõ ràng có tồn tại mối liên hệ giữa bọn họ và ông ta, tôi sẽ biết cách khiến Adolf phải khai ra điều đó!
Ông sẽ bám theo Adolf ư?
Đương nhiên, vì cậu đã không làm việc này khi đáng ra cậu phải làm.
Sao ông lại nói thế?
Bởi vì cậu cần phải theo dõi hắn, luôn để mắt tới hắn, và bây giờ hắn đang ở đâu đó giữa Khentii để dẫn đường cho cuộc đua bốc đồng của đám người Hàn Quốc ngạo mạn trong khi đám thuộc hạ đần độn của hắn cưỡng bức đồng nghiệp của tôi!
…
Tôi muốn nói là đồng nghiệp của chúng ta.
Tôi đang định nói thế,
Chuluum lắp bắp.
Tôi đang định nói thế.
À phải,
Yeruldelgger thở dài,.
cậu định nói, nhưng cậu đã không nói.
Thế là Chuluum thu mình lại trong một khoảng im lặng dài dặc bướng bỉnh. Thoạt đầu vị cảnh sát trưởng cảm thấy thú vị về điều đó, rồi ông mặc kệ anh ta và nhìn thẳng về phía trước nơi con đường mòn nhập vào đường nhựa để rồi chạy thẳng tới tận Oulan-Bator. Cả ông cũng không nói lời nào cho đến khi chiếc xe va phải dòng giao thông hỗn loạn của thủ đô. Không hề có lý do chủ định nào, ngoại trừ để khiến Chuluum bối rối, ông yêu cầu anh ta thả mình xuống trước lối vào nhà máy Trung Quốc, nơi xảy ra tội ác. Song tay thanh tra có vẻ chẳng bối rối hơn là mấy. Nếu như anh ta đã không thể giấu được nỗi lo lắng trong phần lớn chuyến đi, thì đến lúc này anh ta lại thể hiện một vẻ tự tin mới mẻ, điều này buộc Yeruldelgger chuẩn bị tinh thần cho một biến cố bất lợi.
Ngay khi dừng xe trước cửa nhà máy, anh ta liền ra hiệu bảo Yeruldelgger quay người lại, mở còng tay cho ông rồi mời ông xuống xe. Vị cảnh sát trưởng ra khỏi xe, hơi do dự một chút, rồi đi vòng sang phía Chuluum lúc này đã hạ kính xuống.
Vậy là tôi có thể đi?
ông hỏi.
Đương nhiên! Quên lệnh bắt đi, quên tất cả chuyện này đi!
Vậy là tôi có thể lấy lại súng của mình?
Súng của ông à? Được chứ, tất nhiên rồi, cầm lấy này!
Chuluum vừa nói vừa lục túi.
Anh ta lấy từ trong túi ra một khẩu súng và chìa cho ông.
Đây không phải là súng của tôi,
Yeruldelgger nhận ra, bắt đầu nhìn rõ vấn đề.
Ái chà!
tay thanh tra thốt lên và lố bịch đóng vai một kẻ ngại ngùng.
Đúng vậy, đây là súng của tôi! Chết tiệt thật, thế thì chắc là tôi đã bắn Mickey bằng súng của ông và để quên nó ở đó, gần cái xác mất rồi!
Rồi hắn nhìn thẳng vào mắt Yeruldelgger để buộc ông phải hiểu ý mình.
Chuyện này có nguy cơ gây rắc rối cho ông đấy! Tôi hy vọng nó sẽ buộc ông tỏ ra thận trọng hơn với tất cả mọi người Thậm chí là thận trọng hơn rất nhiều. Và cả bớt ngạo mạn đi nữa, sẽ tốt hơn nếu ông bớt ngạo mạn với tất cả mọi người. Giờ đi đi, xin chào, ông bạn già!
Chuluum rồ ga để hòa vào dòng xe cộ, song hắn buộc phải chờ một đoàn xe tải nặng nề chở đầy than chạy qua. Trong lúc sốt ruột, hắn nhìn trong gương chiếu hậu thấy Yeruldelgger đang bình thản tiến về phía xe mình. Ông đi bộ, không có súng, và chắc chắn đang choáng váng khi biết súng của mình đã bị dùng để sát hại cấp trên. Dẫu vậy, để đề phòng, Chuluum vẫn rút súng của mình ra cầm trên tay phải đặt trên đùi.
Tôi nghĩ là tôi đã dùng hết nhẵn tiền thuê bao của mình rồi!
Yeruldelgger lên tiếng từ xa, đôi lông mày nhướng lên.
Ông nói cái gì vậy?
Thuê bao điện thoại của tôi,
vị cảnh sát trưởng vừa nhắc lại vừa giơ điện thoại đang hoạt động ra,.
tôi nghĩ tôi vừa dùng hết nhẵn rồi. Một giờ năm mươi bảy phút, cậu hình dung nổi không? Chúng ta đã nói chuyện trong một giờ năm mươi bảy phút!
Không thể nào, chức năng ghi âm của cái điện thoại đó không thể hoạt động lâu đến thế được, đừng có coi tôi là thằng khờ!
Không, không, tất nhiên rồi! Chức năng ghi âm sẽ xơi sạch pin điện thoại của tôi chứ không phải thuê bao! Không, đúng thật là cuộc trò chuyện của chúng ta đã kéo dài một giờ năm mươi bảy phút! Vì cậu đã có những điều cần nói, đồng nghiệp thân mến. Những điều thú vị, phải không nào, Solongo?
Yeruldelgger vừa nói vừa đưa chiếc điện thoại lên áp vào tai. Rồi ông chìa nó về phía tay thanh tra để khiêu khích hắn.
Cậu có muốn nói gì đó với Solongo không, Chuluum? Một lời chào ngắn gọn chăng? Cậu có muốn cô ấy ghi âm lại một lời đính chính không?
Chuluum thầm nghĩ thói ngạo mạn của tay cảnh sát trưởng đã đẩy ông ta tới chỗ bất cẩn, và hắn lập tức tìm cách tận dụng. Hắn chĩa súng lên, không hề ngờ rằng đó là điều Yeruldelgger chờ đợi, ông tì lưng vào xe trong khi tay phải ông thả chiếc điện thoại ra, thọc vào qua cửa xe đã hạ kính để chộp lấy bàn tay cầm súng của Chuluum đang ngồi trong xe. Viên đạn thứ nhất bắn qua ô cửa. Yeruldelgger chỉnh hướng phát thứ hai và buộc Chuluum bắn một viên đạn vào bắp chân hắn. Hắn kêu thét lên vì đau rồi buông rơi súng ra. Trước khi Chuluum kịp hiểu ra như thế nào, Yeruldelgger đã ngồi vào chỗ của hắn trước vô lăng và hất hắn sang ghế phụ. Khi chiếc xe nổ máy đi tiếp, gã thanh tra đã bị còng tay ra sau lưng bằng chính cặp còng của hắn.
Đồ chó đẻ!
hắn nghiến chặt hai hàm răng lại nhăn nhó.
Lịch sự nào,
Yeruldelgger bình thản đáp lại,.
đừng có quên mày là cớm, và mày đã rất xuất sắc biến tao thành kẻ giết cảnh sát. Thế nên đừng ép tao phải dùng đến tài năng của tao!
Ông chạy xe tới Đại lộ Hòa Bình và đưa Chuluum tới bệnh viện nơi Solongo làm việc. Ông gọi điện cho cô để báo trước, nhờ đó cô đã đợi sẵn họ khi ông dừng xe trước khoa cấp cứu. Khi nữ bác sĩ nhận thấy tình trạng bắp chân kẻ bị thương, cô lập tức gọi cáng và bước tới gặp họ.
Thanh tra Chuluum đã tự bắn một viên đạn vào chân mình,
Yeruldelgger cười hết cỡ giải thích.
Anh ta hậu đậu lắm, thế nên chúng ta để nguyên còng cho anh ta tới tận phòng mổ, đồng ý chứ?
Nữ bác sĩ pháp y không tin lấy một lời trong câu nói đó và muốn giúp Chuluum nằm lên cáng, song hắn đã tức tối dùng vai hất cô ra. Yeruldelgger đưa bàn tay chộp lấy gáy tay thanh tra, làm hắn không thể vùng ra được. Cơn đau khiến hắn gặp người lại làm đôi, và hắn buông mình nằm xuống cáng.
Solongo hất đầu ra hiệu rằng cần khiêng người bị thương vào phòng cấp cứu, và Yeruldelgger tránh sang bên để y tá đi qua. Nhưng khi chiếc cáng đi xa dần, ông yêu cầu họ đợi một chút. Khi ông nghĩ lại, câu chuyện Chuluum nói không hề thuyết phục. Bỏ súng của ông lại gần xác Mickey sẽ chẳng đem lại gì cho hắn. Hành động đó sẽ khiến vị cảnh sát trưởng bị nghi ngờ ngay lập tức và quá nhanh, như thế sẽ không có lợi gì cho gã khốn. Hắn khôn ranh hơn thế nhiều. Hắn đã thao túng Mickey từ nhiều tháng nay. Có khi từ nhiều năm nay. Hắn đã khôn khéo xây dựng lớp vỏ bọc một cảnh sát nhát gan và hời hợt, trong những bộ đồ bảnh bao chải chuốt. Hắn đã biết cách chờ đợi, lục lọi các hồ sơ, tìm tới tận Erdenbat. Hắn vừa can dự vào cuộc bằng cách giết một cảnh sát khác, chính cấp trên của hắn: Chuluum không phải loại người dễ dàng ném đi quân bài tốt nhất trong tay…
Yeruldelgger đuổi kịp chiếc cáng ngay trước khi họ đi qua cửa phòng cấp cứu. Ông lục soát người Chuluum lúc này đang bị cơn đau đóng đinh xuống cáng, và nhanh chóng tìm thấy thứ ông đang tìm: khẩu súng của ông nằm trong túi kẻ bị thương. Yeruldelgger lập tức tước khẩu súng và kiểm tra băng đạn. Đúng như ông nghi ngờ, trong băng thiếu một viên. Chuluum đúng là đã hạ Mickey bằng khẩu súng của ông, song cũng như ông đã nghi ngờ, kẻ sát nhân chọn cách giữ lại khẩu súng trong người để có phương tiện gây sức ép với Yeruldelgger, thậm chí là uy hiếp ông khi có cơ hội. Hắn đã làm ông tin là hắn cố ý bỏ khẩu súng lại gần xác Mickey để khiến ông mất bình tĩnh, và nhất là để tránh không cho Yeruldelgger lấy lại khẩu súng trên người mình. Rồi sau đó, hắn hẳn sẽ đe dọa ông là cho khẩu súng này xuất hiện trở lại.
Vị cảnh sát trưởng gài súng vào thắt lưng rồi rút khẩu súng của Chuluum ra.
Bây giờ, tao lại là người có súng của mày. Nếu mày tìm kiếm tao, tao sẽ cho nó xuất hiện trở lại. Tao không chắc là một người như Erdenbat lại thích, chẳng hạn, người ta tìm thấy một viên đạn bắn ra từ súng của mày trong đầu Xăm. Hay trong người một trong những gã có mặt tại vụ chết chóc ở khu trại tối nọ. Điều này sẽ gây rắc rối cho phần sự nghiệp còn lại của mày, mày không tin thế sao? Vậy thì kể từ giờ mày để tao yên. Cho dù tao lần ra ai trong trận chung kết của mấy vụ việc rối beng này, hãy đứng ngoài cuộc. Mày đã tự bắn một viên đạn vào chân rồi, Chuluum, đừng kết thúc bằng cách tự bắn một viên đạn vào miệng mình!
Ông ra hiệu cho người y tá có thể tiếp tục công việc rồi quan sát anh ta đẩy cáng vào phòng cấp cứu, theo sau là Solongo, cô quay người nhìn ông vào khoảnh khắc cuối cùng. Ông ngạc nhiên về ánh mắt cô. Ánh mắt cô nhìn vào ông. Như thể cô vừa thấy ở ông điều gì đó mới mẻ. Rồi, khi cô biến mất vào bóng tối của hành lang, ông quay ra xe Chuluum. Ông nghĩ tới chiếc xe của mình, vẫn đang để ở Terelj. Ông cần tới bốn giờ đường cả đi lẫn về để lấy lại nó. Ông nhất thiết phải tới đó, cho dù như thế ông sẽ quay về trong đêm. Trừ phi… Ông chạy theo Solongo bảo cô cho ông mượn hai ba món đồ nhỏ ông có thể cần đến.