64 Trò này chắc chắn sẽ làm bọn con gái thích mê!
-
Công Lý Thảo Nguyên
- Ian Manook
- 6426 chữ
- 2020-05-09 04:29:11
Số từ: 6408
Dịch giả: Lê Đình Chi
Công ty phát hành: Nhã Nam
Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Lao Động
Chính nỗi sợ đã làm mày kiệt sức, chàng trai ạ, và nỗi sợ hãi được nuôi dưỡng bởi sự dốt nát của mày,
Yeruldelgger nói trong lúc ngồi xổm bên miệng hố, thậm chí không nhìn thấy kẻ đang nghe ông nói trong màn đêm tối đen.
Gã đàn ông nọ kinh hoàng. Vai gã nhức nhối. Nỗi đau thường trực giày vò gã cả ngày lẫn đêm, thêm vào đó là nỗi sợ hãi đã không buông tha gã kể từ khi người ta ném gã xuống cái hố sâu như huyệt mộ và lớn bằng một căn phòng này. Gã đã bị chôn lộ thiên như thế nhiều ngày đêm, và cũng không còn nhớ chính xác là bao nhiêu nữa.
Ban đầu, gã tỉnh dậy trong một phòng giam. Gã bị nhốt ở đó bí mật hoàn toàn trong nhiều ngày, trong bóng tối tuyệt đối, giữa bốn bức tường đá không có khe hở nào. Những cái bóng thoáng qua đưa bát canh qua lỗ cửa sập trên cửa ra vào. Gã đoán bọn họ mang đồ ăn tới vào ban đêm, vì cửa sập mở ra không để lọt chút ánh sáng nào. Trong quãng thời gian gã nghĩ là ngày đầu tiên, gã đã gào lên đe dọa, nhục mạ nhằm vào những người đang giam giữ mình. Rồi gã cố ngủ, bất chấp cơn đau và nỗi tức giận. Trong thời gian gã nghĩ là ngày thứ hai, gã đã bớt la hét và ngẫm nghĩ nhiều hơn xem cai ngục của mình có thể là người của ai. Trong bóng tối, gã cũng đã mò mẫm dò xét bằng các đầu ngón tay từng milimet mấy bức tường đá của phòng giam, từ mặt sàn bằng đất nện cho tới tận trần phòng được khoét vào đá khối. Sang ngày có lẽ là ngày thứ ba, một cái lỗ bé xíu mở ra trên trần, để lọt xuống một tia sáng mảnh mai, thẳng đứng như một cây gậy phát sáng. Chính trong thứ ánh sáng này gã đã khám phá ra miếng băng đẫm máu trên vai mình, và trong lúc gã đang nhìn nó mà không hiểu gì, một cái bóng đã đẩy chiếc giỏ liễu vào qua cửa sập. Ánh sáng tràn vào phòng giam trong một giây đã đập vào mắt gã dữ dội tới mức gã bị mất thăng bằng, đập vai vào tường. Cơn đau làm gã cứng đờ người. Gã bò trên cả tứ chi tới lấy cái giỏ để đưa nó lại chỗ tia sáng và xem những thứ đựng bên trong. Gã tìm thấy trong đó một miếng vải sạch được gấp cẩn thận, vài mẩu dây gai, cùng loại với thứ dây đang buộc miếng vải thấm máu trên vết thương của gã. Gã cũng tìm thấy trong giỏ một cái lọ nhỏ bằng đất nung, đựng đầy thứ thuốc bôi sền sệt màu hổ phách, và từ đó, gã đoán mình cần thay băng. Khi gỡ được miếng vải bẩn dính vào vai mình ra, gã đã nhận đòn kinh hoàng đầu tiên trúng tim: trên vai gã đã mất một mảng da lớn hình chữ nhật, bị cắt đi thật hoàn hảo ở đúng chỗ hình xăm lớn của gã, và phần thịt bị phơi trần sùi lên. Một cơn hoảng hốt lạnh buốt lập tức luồn lách lên tận não bộ gã, làm nó lập tức sôi lên và ứa thành những giọt mồ hôi to tướng trên trán gã. Đám người này là lũ điên hung tợn! Chúng đã lột da gã! Đám người này đã cắt một mảng da trên tay gã! Sau khám phá kinh hoàng này, gã ngồi lả đi rất lâu đối diện với nơi gã biết là cửa ra vào, sẵn sàng vùng dậy để tự vệ, thà chết còn hơn để mình bị cắt xẻo một lần nữa. Rồi sau đó, bị suy yếu bởi cơn đau âm ỉ trên vai, gã kéo cái giỏ nhỏ lại gần mình. Thứ thuốc bôi lập tức làm dịu cơn đau. Gã bôi lên vết thương một lớp thuốc dày, rồi lấy miếng vải sạch băng quanh cánh tay và buộc lại bằng mấy sợi dây gai. Sau đó, gã chìm vào giấc ngủ chập chờn, thả lỏng cảnh giác, đột nhiên kiệt sức vì điều kinh khủng gã vừa khám phá ra.
Trong lúc gã đang ngủ chập chờn đầy ác mộng, cánh cửa đột nhiên mở tung. Trước khi gã kịp phản ứng, những cái bóng đã chộp lấy gã để lôi ra khỏi phòng giam. Gã nhận ra có ít nhất ba người lôi gã đi quá nhanh để gã có thể chống cự. Những cảm xúc dữ dội làm các giác quan gã quay cuồng: nỗi sợ, mùi của đêm, sự phẫn nộ của gã, cái lạnh lẽo của bóng đêm, cơn đau trên vai gã, hình ảnh loáng thoáng của một bầu trời đầy mây, sức mạnh tĩnh lặng của những kẻ tra tấn gã, tiếng động mềm mại từ trang phục họ mặc, những hơi thở không chút mệt mỏi của họ, đôi chân gã đang kéo lê trên đất… Thậm chí gã còn không kịp tìm cách chống cự thì đã rơi xuống cái hố nơi những chiếc bóng ném gã xuống.
Tám bước chiều rộng và mười hai bước chiều dài. Cao gấp hai lần gã. Mặt đáy và các thành hố được đào trong đất nền, phẳng và thẳng đứng một cách hoàn hảo. Gã đã thức suốt đêm, ngồi xổm co ro vào một góc, rồi sau đó gã la hét suốt ngày, đứng ở chính giữa đáy hố. Đã cả trăm lần gã tìm cách thoát ra. Bằng cách thử trèo lên, thử nhảy lên tới tận rìa miệng hố, bằng cách thử lấy đà, bằng cách đào hốc để chân vào tường đất, bằng cách kê người vào góc hố để lấy điểm tựa từ hai thành hố vuông góc với nhau… Mỗi lần làm vậy gã lại rơi xuống, nguyền rủa những cái bóng vô hình đang theo dõi gã mà gã không trông thấy được. Sau đó, gã đánh mất can đảm nhưng không dám thừa nhận với chính mình điều đó, thay vì thế gã tự thuyết phục bản thân là gã sẽ tương kế tựu kế, và nằm dài ra giữa hố, hai tay kê dưới gáy, nhìn mây trôi qua. Và đúng lúc đó bọn họ đã ném những con rắn đầu tiên xuống…
Ông là ai?
giọng nói từ dưới đáy hố rên rỉ vọng lên.
Nếu mày đúng là kẻ tao nghĩ, thì tao là người mà mày đã định giết con gái rồi sau đó tìm cách bắn hạ.
Ông là Yeruldelgger? Là ông, phải không?
giọng nói kia đáp, lấy lại được chút sức mạnh.
Nếu là ông, thì ông phải kéo tôi lên khỏi đây, Yeruldelgger. Mấy gã này điên cả rồi, ông phải bảo vệ tôi! Ông là cảnh sát, ông không thể để bọn họ muốn làm gì thì làm! Bọn chúng đã cắt mất của tôi một mảng da. Bọn chúng đã làm thế, Yeruldelgger, tôi thề với ông là chúng đã làm thế!
Mày muốn nói là họ đã khoét đi cái hình xăm ghê tởm trong đó hình thập ngoặc Quốc xã đã thế chỗ cho biểu tượng Âm và Dương của soyombo
?
…
À mà bọn chúng có bao nhiêu nhỉ?
Yeruldelgger nói tiếp
Bọn chúng à? Tôi không biết, chúng không bao giờ ló mặt ra!
Không, không phải họ, lũ rắn cơ.
Kẻ dưới hố bắt đầu rú lên kinh hoàng. Viên cảnh sát nghe thấy gã giậm chân xuống đất.
Bọn chúng điên rồi! Bọn chúng điên rồi!
giọng nói rú lên.
Bọn chúng đã ném rắn xuống chỗ tôi! Có đầy rắn dưới cái hố này, Yeruldelgger! Đưa tôi ra khỏi đây! Đưa tôi ra khỏi đây, tôi xin ông!
Mày nói đầy rắn nghĩa là sao nhỉ? Mày không biết chính xác có bao nhiêu con đúng không? Làm sao mày có thể hy vọng bảo vệ bản thân khỏi chúng nếu mày không biết số lượng chính xác?
Yeruldelgger bình thản giải thích.
Tao đã nói với mày rồi, thiếu hiểu biết chính là thứ nuôi dưỡng nỗi sợ của mày.
Gã kia lại gào thét lên. Một tiếng thét dài kinh hãi có lẽ phải khiến gã rách toạc bụng và cứng đờ cần cổ.
Hãy cố nhớ lại xem nào,
giọng nói bình thản của viên cảnh sát động viên hắn.
Ba? Hay bốn? Mà mày có chắc chúng nguy hiểm không? Những con rắn độc có hàm bạnh ra ngay đằng sau đầu, lườn thẳng và phần thân thắt lại đột ngột hơn, kém thon hơn… Tất nhiên, bây giờ thì tối mò rồi, và mày không thể nhìn thấy chúng và…
Thôi đi!
giọng nói từ dưới hố gào lên.
Thôi đi, Yeruldelgger, tôi xin ông đấy, thôi đi! Đừng đùa với chuyện này! Làm ơn đừng đùa với chuyện này! Chúng đang ở đây, tôi cảm thấy chúng, ở xung quanh tôi. Yeruldelgger, tôi xin ông đấy!
Mày sợ, tao hiểu. Đáng lẽ họ nên cho mày uống rượu. Nếu say, hẳn là mày sẽ không ý thức được nguy hiểm. Thậm chí máy sẽ chẳng cảm thấy gì nếu có bị cắn, như Saraa đã không cảm thấy nó đang bị nấu chín từ từ trần truồng trên đường ống nước nóng!
Tôi xin ông đấy, Yeruldelgger, tôi không biết gì về Saraa cả. Tôi chỉ được giao canh chừng phía sau cho hai gã đó. Tôi không biết chúng định làm gì cô gái.
Mày không biết chúng nó sắp giết con bé hả?
…
Mày không biết chúng nó sắp giết con bé hả?
Có, tôi có biết, tha thứ cho tôi, Yeruldelgger, tôi biết thế và tôi rất hối hận, rất hối hận, tôi thề với ông đấy! Tôi biết điều đó, nhưng không phải bằng cách đó, không phải bằng cách đó, tôi thề với ông đấy!
Nhưng mày biết hai gã đó đã chuốc say để giết con bé, phải không?
Vâng,
giọng nói vỡ vụn rên lên.
Tôi biết điều đó, nhưng tôi đã bị ép. Bọn họ ép tôi. Tôi không thể làm khác được. Nếu không chắc bọn họ sẽ giết tôi, Yeruldelgger, bọn họ sẽ giết tôi!
Ai? Nói cho tao biết là ai?
Không, không! Tôi không thể ! Bọn họ quá mạnh, bọn họ sẽ tìm ra tôi!
Một hồi im lặng kéo dài.
Đó là rắn viper,
Yeruldelgger bình thản nói tiếp.
Cái gì? Ông vừa nói sao?
Đám rắn họ ném xuống chỗ mày là rắn viper. Cái hố này là nơi huấn luyện của họ.
Huấn luyện để làm gì?
giọng nói ấp úng như thể đã e sợ sẵn câu trả lời.
Để làm chủ nỗi sợ hãi, để củng cố lòng dũng cảm, để mài sắc phản xạ… Sư phụ của họ đưa họ xuống cái hố này rồi ném lũ rắn viper xuống, và họ buộc phải chống chọi lại nỗi sợ hãi. Họ không được phép giết lũ rắn. Họ phải trải qua ba ngày ba đêm dưới hố cùng lũ rắn. Mày đã ở dưới đó được bao lâu rồi nhỉ?
Thôi đi! Đừng nói nữa, Yeruldelgger! Kéo tôi lên khỏi đây! Kéo tôi lên khỏi đây!
Điều đầu tiên, trên tất thảy, đó là giữ bình tĩnh. Hành xử thận trọng hơn. Có thể lũ rắn cũng giống như lũ chó, bị mùi của sợ hãi thu hút thì sao, ai mà biết được? Điều cần làm là phát hiện ra chúng, biết chúng ở đâu, và ở vào chỗ an toàn. Mày đã tận dụng ban ngày để quan sát kỹ chúng chưa? Mày có biết là một con rắn chỉ có thể vươn hai phần ba chiều dài cơ thể ra để cắn không? Nó cần tới một phần ba còn lại để giữ điểm tựa trên mặt đất. Mày còn nhớ chiều dài của chúng không?
Đừng làm thế! Tôi xin ông đấy, đừng làm thế! Tôi kiệt sức rồi, Yeruldelgger, tôi kiệt sức và tôi sợ sẽ ngủ thiếp đi mất, và chúng sẽ cắn tôi trong khi tôi ngủ. Tôi sợ chết khiếp rồi, Yeruldelgger!
Tao biết, anh bạn, nhưng mày không muốn nói cho tao biết ai đã muốn chúng giết Saraa!
Tôi không thể, Yeruldelgger. Ông ta sẽ giết tôi…
Chúng cũng sẽ giết mày!
người cảnh sát thừa nhận.
Đáng lẽ mày nên bắt mấy con rắn khi trời còn sáng. Như thế mày đã chẳng phải sợ bây giờ chúng bò về phía mày trong đêm tối!
Từ bóng tối sâu hoắm của cái hố, ông nghe thấy tiếng rên rỉ khổ sở. Rồi gã nọ gào khóc thảm thiết…
Hồi còn trẻ,
Yeruldelgger nói tiếp với giọng tâm sự, ngồi xổm trong bóng tối phía trên cái hố đen ngòm,
tao thường phải ở dưới chỗ của mày. Tất nhiên là tao dày dạn hơn mày, quả có vậy thật. Theo phản xạ, tao đã giẫm nát đầu con rắn đầu tiên bằng gót chân trần. Tao đã bị phạt vì chuyện đó, và sư phụ đã ném xuống chỗ tao thêm hai con rắn nữa. Vậy là tao học cách chộp lấy chúng khi chúng phóng mình tới trong không trung, bằng tay không, chộp lấy ngay sau đầu chúng. Rồi tao cởi hết đồ ra, dùng cái áo dài của tao làm thành một cái túi và nhét chúng vào trong đó. Trong một cái túi, bất cứ con rắn nào cũng trở nên vô hại, mày biết chứ? Với những con rắn tao không chộp được trong lúc chúng phóng mình tới, tao tóm lấy đuôi chúng rồi lội giật chúng ra sau trước khi chộp lấy đằng sau đầu như những con khác. Đương nhiên không con vật nào biết cách tự vệ khi bị tóm lấy đuôi kéo giật lùi ra sau. Và tao lại nhét nốt chúng vào cái túi. Rồi sau đó, tao học được cách ngủ cùng chúng. Ngủ không sợ hãi, không nhúc nhích ở tư thế đứng thẳng…
Gã đàn ông tiếp tục rên rỉ dưới đáy hố. Tiếng rên rỉ của một thằng nhóc kinh hãi đang vừa khóc vừa nấc lên từng chập.
Nhân tiện,
Yeruldelgger nói sau một lúc lâu im lặng,.
theo mày có chắc chắn hơn không nếu đứng ở giữa hố để có thể bỏ chạy theo bất kỳ hướng nào, hay là lui vào một góc để quan sát cả hố? Lũ rắn có thể hành động theo nhóm được không? Liệu chúng có thể vây mày ở giữa hố, hay dồn mày vào một góc để tấn công không nhỉ?
Tôi xin ông, thôi đi, tôi xin ông. Là… là Chuluum đã ra lệnh cho tôi về Saraa…
Ý mày muốn nói là Sukhbataar!?
Không,
gã nọ lẩm bẩm trong lúc sụt sịt.
Là Chuluum.
Nhưng nếu hắn ra lệnh cho mày, thì ai ra lệnh cho hắn hả?
Ông biết rõ ông ta mà!
gã nọ thở dài chịu thua.
Không,
Yeruldelgger đáp, cho dù ông bắt đầu hiểu ra.
Cũng chính người đã lệnh cho tôi giết ông!
Cái gì? Mày nói là Erdenbat sao? Ý mày muốn nói Erdenbat đứng sau âm mưu sát hại Saraa? Thật vô lý! Tại sao ông ta lại ra lệnh làm việc đó?
Để phá hoại cuộc điều tra về ba người Trung Quốc. Để Saraa không rút lại lời làm chứng có lợi cho tay chủ Tổ Đại Bàng, để phá hoại ông, để gạt ông ra khỏi cuộc điều tra như…
Yeruldelgger quẹt diêm châm cây đuốc nhựa cây. Cây đuốc gỗ bắt lửa ngay lập tức và một ngọn lửa màu cam soi sáng cái hố tạo ra đầy những cái bóng chập chờn chuyển động. Gã kia bật hét lên kinh hoàng khi lũ rắn viper trườn ngoằn ngoèo qua giữa hai chân hắn để tìm nơi trú ẩn trong các góc tối. Gã hoảng hốt, mệt mỏi sau những đêm sợ hãi và mất ngủ. Gã đã mất hết oai vệ, mất hết ngạo mạn. Mỗi người đều sống với nỗi sợ của mình, cho dù có nghĩ mình can đảm đến đâu đi chăng nữa. Gã này phải chịu nỗi kinh hoàng bóng tối và những con bò sát. Yeruldelgger quan sát gã xoay người lòng vòng để cố theo dõi tất cả lũ rắn viper cùng một lúc. Trông gã thật khốn khổ, nhưng vị cảnh sát không cảm thấy chút thương hại nào. Ông ném cây đuốc xuống hố và gã kia vội vã vồ lấy nó, rồi lập tức chĩa đuốc về phía từng con rắn bị gã làm kích động. Một con viper dựng thân lên trên khúc đuôi khoanh lại làm điểm tựa, sẵn sàng cắn, và gã nọ nhảy bật lùi ra đằng sau thật mạnh, tới mức thiếu chút nữa giẫm nát một con khác ở sau lưng mình. Giờ đây khi gã nhìn thấy chúng, cơn hoảng loạn bùng lên sôi sùng sục trong các mạch máu của gã…
Tại sao Erdenbat lại ra lệnh giết mấy người Trung Quốc này?
Gã kia không trả lời ngay. Gã nhảy lên nhảy xuống tại chỗ, xoay người đi khắp phía để dùng cây đuốc run rẩy của mình dọa lũ rắn đang bất động dõi theo gã. Cái hố trông giống như một hố lửa trong màn đêm. Một cánh cửa địa ngục.
Tôi không biết tại sao. Ông ấy yêu cầu như vậy, tôi chỉ biết có thế, và Chuluum đã tổ chức vụ này.
Mày có tham gia chứ?
Không! Không! Tôi thề với ông!
Mày nói dối! Những tội ác đó rất giống với mày!
Yeruldelgger, tôi thề với ông là tôi không có mặt ở đó. Tôi không giết mấy người Trung Quốc!
Vậy thì chính mày đã treo cổ hai cô gái…
Đó là lệnh của Chuluum. Tôi thề với ông đó là lệnh của hắn. Hắn muốn chúng tôi ngụy tạo hiện trường thành vụ tội ác tình dục. Điều gì đó gây ấn tượng với công chúng. Hắn muốn bêu xấu mấy người Trung Quốc.
Của quý của mấy tay Trung Quốc trong mồm hai cô gái thì sao?
Chuluum đã tới nhà máy cùng đám người ở Tổ Đại Bàng. Hắn đã bắn mấy người Trung Quốc trong khi mấy gã kia giữ họ không cho kháng cự. Sau đó, hắn ra lệnh cho chúng tôi bóp cổ mấy ả điếm, rồi bảo mấy thằng còn lại thoải mái đùa giỡn tùy thích với xác của mấy người Trung Quốc. Còn hai chúng tôi đi treo xác của mấy cô gái trong cái container ở khu chợ. Chính hắn là kẻ ra lệnh, Yeruldelgger, chính là Chuluum, thừa lệnh Erdenbat!
Vị cảnh sát không tài nào hiểu nổi làm sao người ta lại có thể trở nên hèn nhát đến vậy sau khi đã tàn bạo đến thế. Vẫn ngồi xổm bên rìa miệng hố, trong thứ ánh sáng chập chờn của cây đuốc mà gã đàn ông hoảng loạn đang chĩa ra khắp hướng, ông úp mặt vào hai bàn tay trong vài giây, rồi dùng hai lòng bàn tay hộ pháp xòe rộng xoa mạnh vào mắt như thế muốn xóa đi tất cả những gì vừa nghe thấy và hình dung ra.
Tại sao lại là Saraa?
ông lại hỏi.
Tại sao lại hành hạ tàn nhẫn như vậy?
Tôi đã nói với ông rồi, Yeruldelgger: Erdenbat muốn gạt ông ra khỏi các cuộc điều tra. Ông ấy muốn đánh gục ông thêm lần nữa…
Thêm lần nữa, thế nghĩa là sao?
…
Thêm lần nữa, thế nghĩa là sao?
ông nhắc lại.
Tôi sẽ không nói gì thêm nữa!
gã đàn ông lẩm bẩm trong khi cúi gập người, đuốc cầm tay, chăm chú theo dõi lũ rắn.
Tôi sẽ không nói thêm gì nữa. Tôi đã nói quá nhiều rồi. Họ sẽ giết tôi. Họ sẽ đến giết tôi và giết hết chúng ta. Bọn họ quá mạnh, Yeruldelgger, ông không thể chống lại được đâu.
Có thứ gì đó rơi xuống sau lưng gã. Gã đàn ông quay ngoắt lại và lập tức nhảy lùi ra sau, cổ họng như bị xé toạc bởi một tiếng thét kinh hoàng.
Con đó là rắn chuông Gobi,
Yeruldelgger giải thích về con rắn ông vừa ném xuống.
Lũ viper luôn dè đặt, nhưng rắn chuông là loài rắn chiến binh.
Dưới đáy hố, gã đàn ông, câm lặng vì hãi hùng, đứng đối diện với con rắn chuông đã sẵn sàng ở tư thế tấn công. Con rắn này làm gã kinh hoàng còn hơn những con khác. Thân mình to hơn, rắn chắc hơn, khỏe hơn, cái đầu góc cạnh hơn với một mẩu lồi lên như sừng phía trên hai lỗ mũi. Và đôi mắt vàng chẻ đôi bởi một vạch đen nhìn gã chằm chằm. Cơ thể sẵn sàng lao tới tấn công, con rắn chuông rung những cái vảy rỗng ở đuôi để phát đi lời cảnh báo chết chóc. Đáp lại, từ cổ họng đột nhiên khàn đặc tắc nghẹn của gã đàn ông rú lên một tràng cầu xin dài đầy than van và tuyệt vọng song chẳng hề khiến Yeruldelgger mủi lòng.
Khi tao còn là đệ tử nhập môn, đây là bài luyện tập tao e sợ nhất: thách thức rắn chuông. Nó há ngoác miệng ra rộng tới mức nó không cắn mày. Kỳ thực, nó sẽ cắm ngập các răng nanh vào da thịt mày theo phương nằm ngang. Một lời khuyên: đừng tìm cách hành động nhanh hơn nó. Một phần mười giây, đó là thứ mà mày thậm chí không thể nhìn thấy. Khi mày thấy nó sắp sửa tấn công thì nó đã tấn công rồi, và mày đã toi rồi.
Đừng nói thế,
gã đàn ông đang chết khiếp dưới hố van xin,.
đừng nói gì nữa, tôi xin ông, giúp tôi lên khỏi đây, xin hãy rủ lòng thương, Yeruldelgger, hãy giúp tôi lên khỏi đây!
Điều sư phụ đã dạy tao, đó là xác định được khoảnh khắc ngay trước thời điểm nó tấn công. Tao cần chìa bàn tay về phía con rắn chuông tới mức khiêu khích nó tấn công, rồi rụt tay về mà không để bị cắn phải ngay khi nó vươn thân ra. Chúng tao đã luyện tập nhiều giờ liền, bàn tay được bảo vệ trong lớp găng đã có bọc kẽm. Khi cảm thấy đã sẵn sàng, chúng tao tháo găng ra. Cũng ở dưới cái hố mày đang đứng!
Làm ơn, Yeruldelgger,
gã kia khẩn nài,
tôi xin ông, làm ơn.
Đó là một loài đáng sợ,
vị cảnh sát tiếp tục,
dẫu vậy, mày biết không, người ta có thế thôi miên nó tới mức làm nó ngủ thiếp đi chỉ bằng cách cầm lật ngửa nó lên và vuốt ve bụng nó, như thế này này…
Gã kia ngước mắt nhìn lên và lập tức hét to. Ở phía trên gã, vẫn ngồi xổm bên rìa miệng hố, Yeruldelgger cầm trong tay một con rắn chuông khác. Ông cầm con rắn ở giữa thân nó, lật nó nằm ngửa, và vuốt ve phần bụng đầy vảy của nó. Con rắn mềm mại uốn lượn trên bàn tay ông, như thể bị mê hoặc trước những cái vuốt ve.
Còn một điều nữa,
ông nói tiếp.
mày muốn tóm lũ rắn, hãy biết là chúng trở nên bất lực khi bị người ta tóm lấy ở giữa thân. Chúng sẽ không còn biết nhổm thân lên, cuộn mình lại hay cắn nữa. Nhìn xem, mày có thể cầm lấy nó như thế này…
Ông đã để con rắn chuông nằm cân bằng trên bàn tay mình, cánh tay giơ thẳng ra phía trên miệng hố. Hai nửa thân mình có độ dài bằng nhau của con rắn vắt vẻo ở mỗi bên cổ tay ông. Gã kia, một lần nữa câm bặt vì kinh hoàng, vừa giật lùi tránh ra khỏi rìa miệng hố vừa dọa những con rắn khác bằng cây đuốc của mình.
Khoảnh khắc tinh tế,
Yeruldelgger nói tiếp,.
là biết thả nó ra mà không để nó có thời gian kịp cắn. Như thế này này…
Ông rụt nhanh bàn tay ra sau và con rắn chuông rơi xuống hố. Gã đàn ông rú lên như phát điên và lao tới chỗ con rắn nện nát nó bằng cây đuốc. Khi cảm nhận thấy cú đớp của con rắn chuông cắn vào lớp gỗ của cây đuốc, gã lập tức lùi lại.
Erdenbat đã từng làm gì với tao rồi lại tìm cách lập lại khi khiến Saraa phải chịu đau đớn như vậy?
vị cảnh sát hỏi với giọng bình thản và chắc chắn, nhưng đột nhiên trở nên đe dọa hơn.
Đánh gục ông, đánh gục ông giống như ông ta đã đánh gục ông một lần với cô bé Kushi.
Cái tên Kushi lập tức làm cơn giận dữ bùng lên lập tức trong Yeruldelgger. Ông phải nỗ lực khủng khiếp mới không nhảy xuống hố bóp chết kẻ vừa nhắc tới tên cô con gái bé bỏng yêu dấu tội nghiệp của ông.
Mày vừa nói gì? Tao cảnh báo mày, nếu mày không giải thích ngay lập tức, tao sẽ thả con rắn chuông tiếp theo xuống vai mày để nó quấn quanh cổ mày và cắm ngập răng nanh vào hai mắt mày. Mày nghe tao nói chứ hả?
Hứa với tôi ông sẽ đưa tôi lên khỏi đây nếu tôi nói cho ông biết, Yeruldelgger, tôi xin ông đấy, hứa với tôi đi!
Tao không hứa gì với mày hết ngoài những gì tao vừa nói. Nếu mày không nói, tao sẽ ném con rắn chuông tiếp theo vào giữa mặt mày.
Đợi đã! Đợi đã! Hồi đó, khi ông điều tra mấy vụ bán đất bất hợp pháp và con gái ông bị bắt cóc, thực ra cô bé ở chỗ Erdenbat.
Mày nói láo!
Yeruldelgger gầm lên.
Mày nói láo! Sao mày dám nói thế hả?
Vì tôi đã trông thấy cô bé, tôi thề với ông đúng là như thế! Tôi đã ở đó. Tôi đã thấy cô bé! Erdenbat giữ con gái ông ở chỗ ông ấy. Lúc đầu trong một căn lều gần trang trại của ông ấy ở Terelj, rồi ở chỗ khác, tại Khentii.
Chỗ khác là chỗ nào?
Ở nhà một người bạn tù cũ của ông ấy. Khi ông ấy hiểu ra là ông sẽ không lùi bước khi bị gây sức ép và sẽ tiếp tục điều tra, ông ấy muốn tách con gái ông xa khỏi ông ta. Ông còn nhớ không, ông đã nhiều lần tới công trường xây dựng trang trại dạo đó để gặp ông ấy. Ông ấy tiếp ông trong lều của mình, ông nhớ lại đi. Lúc đó Kushi đang ở một trong những căn lều khác của khu trại. Chính vì thế mà ông ấy đã đưa cô bé đi xa…
Yeruldelgger đón nhận tin này như một đòn búa tạ nện xuống vai. Ông đã lục tung khắp trên trời dưới đất để tìm con, và giờ ông được biết đã nhiều lần ông chỉ cách chỗ cô bé bị giam giữ có vài bước chân, ở chỗ chính ông ngoại cô bé.
Erdenbat có quan hệ gì với vụ bắt cóc? Kẻ nào đã giết Kushi? Là ông ta phải không?
Vẻ bấn loạn của Yeruldelgger đem lại chút ngạo mạn liều lĩnh cho kẻ đang tuyệt vọng. Gã rót vào giọng nói của mình nhiều sắc thái khiêu khích hơn gã muốn, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn nó và đầu tiên lờ lũ rắn đi để đối mặt với người cảnh sát từ dưới đáy hố.
Ông mới ngớ ngẩn làm sao, Yeruldelgger! Người ta vẫn coi ông là tay cớm cừ nhất Oulan-Bator, thế mà ông thậm chí chẳng cứu nổi con gái mình trong khi ông ta giấu cô bé ngay trước mắt ông! Ông còn nhớ không: ai đã nói là nhận được từ những kẻ bắt cóc yêu cầu phải dừng các cuộc điều tra lại? Hả, nói cho tôi biết đi?
Vị cảnh sát trưởng không đáp. Ông đang bàng hoàng trước điều ông hình dung về những tiết lộ sắp được nói ra, và gã dưới hố càng táo tợn hơn khi thấy ông im lặng.
Ai đã nói là nhận được lệnh hả?
gã gào lên từ dưới đáy hố, rất hài lòng được thấy Yeruldelgger dao động trước câu hỏi của mình.
Erdenbat… chính là Erdenbat,
ông lẩm bẩm, chợt vỡ lẽ.
Tao sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó, buổi sáng sớm hôm đó, khi ông ta gọi điện thoại cho tao để nói với tao điều đó…
Và sau này hóa ra ai là kẻ mua đất lớn nhất? Hả?
Erdenbat,
Yeruldelgger thở dài,.
Erdenbat và các công ty bình phong của ông ta…
Và ông, tay cớm cừ nhất trong tất cả những tay cớm, ông đã không hiểu gì từ những việc đó sao?
Nhưng Kushi là cháu ngoại ông ta! Và cái chết của Kushi đã khiến chính con gái ông ta hóa điên!
Erdenbat, là Erdenbat! Ông nhớ lại nữa đi: hồi đó ai đã nói là ông sẽ không lùi bước trước sức ép? Tất cả thiên hạ đều oán giận ông và chà đạp ông vì cuộc điều tra, nhưng đã bao giờ ông nói ra những lời đó chưa? Chưa bao giờ! Hãy nhớ lại đi, câu đó xuất hiện trên Lá cờ
, tờ báo của Erdenbat!
Nhưng thông tin giả đó chỉ có thể hủy hoại được tao nếu Kushi đã chết rồi!
Thế đấy, cuối cùng thì ông cũng hiểu! Ông sẽ mất thời gian. Erdenbat nghĩ vụ bắt cóc Kushi sẽ làm ông bận bịu suốt ngày suốt đêm, và ông sẽ sao nhãng cuộc điều tra mấy vụ mua đất. Khi ông ta hiểu ra ông tiến hành cả hai cuộc điều tra với tất cả sự cứng đầu ngu ngốc của ông, ông ta cảm thấy bị mắc kẹt với vụ bắt cóc. Ông ta đã định sẽ vào vai anh hùng, sẽ khiến ông phải mắc nợ ông ta. Tôi đáng lẽ phải giả vờ tìm thấy Kushi cho ông ta, giải thoát cô bé rồi đưa cô bé trở về, để ông ấy trả lại cô bé cho ông, và nếu cuộc điều tra của ông có lần tới tận ông ấy, hẳn Erdenbat sẽ nhắc nhở điều ông còn nợ ông ấy. Erdenbat bắt đầu bằng việc đưa Kushi đi xa, tới một khu trại hơi hẻo lánh ở vùng núi Khentii, do một bạn tù cũ của ông ấy quản lý. Nhưng Kushi đã chết.
Như thế nào? Con bé đã chết như thế nào? Nói cho tao biết con bé đã chết như thể nào?
Giờ đây trong giọng nói của Yeruldelgger hiện rõ sự cầu khẩn, song gã đàn ông lại quá đắm chìm vào trả thù nên không tận dụng được cơ hội đó. Gã đã có thể đòi được đưa lên khỏi hố để đổi lấy việc tiếp tục nói, nhưng gã lại thích chứng kiến khuôn mặt vị cảnh sát méo mó đi theo những tiết lộ của mình.
Chúng tôi lên đường tới Khentii trong một chiếc xe do tôi đánh cắp. Chỉ có Erdenbat, tôi và con gái ông. Không ai khác biết bí mật này. Thậm chí cả vệ sĩ của ông ấy. Con đường rất dài, và cô bé bị ốm. Chúng tôi dừng lại để cô bé hít thở không khí, và Kushi đã thoát khỏi sự canh chừng của chúng tôi. Chỗ đó là con đường núi, ở phía Arhust. Cô bé bị trượt chân ngã xuống một rãnh núi gãy cổ. Kushi đi đôi giày còn mới tinh, tôi tin là vậy, nên bước đi không được chắc chắn…
Đúng thế, con bé có đôi xăng đan mới…
Yeruldelgger nghẹn ngào.
Ông lặng lẽ khóc. Vào buổi sáng Kushi bị bắt cóc, Uyunga đã hứa cô bé sẽ có một món quả nhỏ nếu ngoan ngoãn. Kushi cực kỳ phấn khởi với ý tưởng được đến ở vài ngày trong căn lều của ông ngoại. Thiên tài bé với mái tóc đen nhánh đã ngồi bên mép giường của mình, hai bàn tay kẹp giữa hai đùi, và đợi cho tới khi Uyunga quay về với chiếc hộp màu hồng tuyệt đẹp. Uyunga mở hộp dưới ánh mắt sáng lên háo hức của Kushi, và gỡ giấy lụa từ trong hộp ra. Cô bé con chộp lấy mảnh giấy lụa, vừa cười vang vừa vò mảnh giấy giữa hai bàn tay bé nhỏ. Rồi Uyunga lấy từ trong hộp ra một đôi xăng đan bằng da màu hồng, mặt trên có trang trí hình đầu mèo trắng cách điệu. ‘Hello Kitty!’ Kushi nhận ra ngay. Và bằng khuôn miệng đỏ hồng tròn trịa như quả anh đào, cô bé đã hôn lên đôi xăng đan mới, rồi ôm chặt đôi xăng đan vào lòng, hai vai nhô lên, đôi mắt mở to, và tất cả họ cùng bật cười hạnh phúc…
Nỗi phiền muộn đột ngột thổi bùng trở lại con phẫn nộ của Yeruldelgger. Ông gồng mình lên cố dằn nó xuống, nhưng giọng nói của ông không tài nào che giấu nổi.
Sau đó chúng mày đã làm gì? Vì sao người ta lại tìm thấy con bé bị bóp cổ chết?
Gã đàn ông dưới hố hiểu ngay trong giây đó là gã đã để tuột mất cơ hội thoát ra khỏi cái hổ, và vị cảnh sát đã trấn tĩnh lại.
Chính Erdenbat đã nghĩ ra ý đó. Là ông ta, tôi xin thề với ông! Vì con gái ông đã chết, ông ấy nghĩ việc này có thể giúp ông ta làm ông gục ngã. Không nên để cái chết là một tai nạn. Cần biến nó thành một tội ác, một vụ giết người, trừng phạt thói cứng đầu của ông. Ông ấy đã yêu cầu tôi để cái xác ở nơi càng xa càng tốt trên con đường tới Ondërkhaan, ở đâu đó để khiến người ta mất một hai ngày phát mới hiện ra, và trong thời gian đó, ông ta đã sáng tác ra cái bài viết trứ danh đó cho tờ báo của mình. Hai ngày sau, ông trở thành gã khốn hèn hạ nhất đất nước, kẻ đã thà để con mình bị giết hại chứ không chịu buông cuộc điều tra của hắn. Và cho tới hôm nay ông vẫn là kẻ như thế với đa số mọi người…
Nhưng các dấu vết bóp cổ quanh cổ con bé…
…
Kẻ nào đã bóp cổ nó? Đứa nào trong hai chúng mày?
Cô bé vốn đã chết rồi, Yeruldelgger! Nó vốn đã chết rồi!
Đứa nào trong hai chúng mày?
ông nhắc lại trong một hơi thở đầy căm thù.
Không phải tôi, Yeruldelgger, tôi không thể… tôi chỉ lái xe, tôi thề với ông. Dù sao lúc đó cô bé đã chết rồi. Việc đó chẳng làm thay đổi được gì. Tôi xin ông, Yeruldelgger, tôi xin ông…
Từ dưới đáy hố, gã nhìn thấy người cảnh sát đứng sững nổi bật trên nên tối thăm thẳm của màn đêm, khuôn mặt lấp loáng hình bóng và vệt sáng hắt lên từ ngọn lửa của cây đuốc và cả cơn phẫn nộ, trên tay ông cầm một con rắn chuông nữa, và nỗi kinh hoàng làm gã cứng đờ như hóa đá.
Không, đừng làm thế! Tôi xin ông, đừng làm thế! Xin ông tha cho tôi! Tôi xin ông!
Yeruldelgger hướng cặp mắt đen của ông nhìn thẳng vào mắt gã, không chút cảm xúc, và điều đó còn khủng khiếp hơn việc biết ông đang phẫn nộ. Khi ông lùi lại một bước, Yeruldelgger như bị màn đêm nuốt chửng, và gã kia chỉ còn thấy cánh tay ông trong quầng sáng vừa thả con rắn xuống cỏ ở phía trên, ngoài miệng hố. Cảm xúc nhấn chìm gã, làm gã nấc lên nức nở trong cổ họng và khiến hắn không thể cảm ơn Yeruldelgger lúc này đã bỏ đi.
Cho tới khi gã nghe thấy giọng ông vang lên đâu đó trong bóng tối:
Vào cổ, cộng sự ạ, vào cổ!
Gã sững người lại, giơ cây đuốc lên cố soi sáng quanh miệng hố. Ánh sáng soi trúng một vật bằng kim loại, và khi gã hiểu ra thì đã quá muộn. Bằng mũi chiếc nạng, Gantulga hất con rắn chuông xuống gã trước khi cũng biến mất vào màn đêm. Gã rú lên tưởng toạc cuống họng trong lúc cố hất con rắn ra. Gã buông rơi cây đuốc, nó tắt ngấm vì bị gã cuống cuồng giẫm lên bằng đôi bàn chân trần trong cơn hoảng loạn. Tiếng rú của gã trở nên kinh hoàng gấp đôi khi con rắn chuông cắm ngập răng nanh của nó vào má và môi gã trong bóng tối.
Vẫn còn quá nhiều giận dữ…,
giọng vị Nerguii
vang lên nhận xét trong bóng tối.
Tôi sẽ quay lại ăn năn vì chuyện này sau,
giọng của Yeruldelgger đáp.
Còn cậu bé, cậu cũng sẽ dạy nó ăn năn vì chuyện này chứ?
Tôi sẽ không thể làm việc đó vào lúc này, ông biết vậy mà. Ông có thể giữ cậu bé lại thêm ít lâu nữa, cho tới khi tình hình yên ổn không?
Nếu cậu bé tuân thủ các quy định của chúng ta, nó có thể ở lại.
Tuyệt!
Gantulga reo lên.
Mà này, ông có thể dạy cho cháu trò vuốt ve lũ rắn khi lật ngửa chúng ra được không? Trò này chắc chắn sẽ làm bọn con gái thích mê!