68 …rồi ông thử gọi cho Solongo.
-
Công Lý Thảo Nguyên
- Ian Manook
- 9998 chữ
- 2020-05-09 04:29:13
Số từ: 9995
Dịch giả: Lê Đình Chi
Công ty phát hành: Nhã Nam
Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Lao Động
Tất nhiên, vì đã bị Chuluum tước hết tiền, Colette không hề lánh đi đâu cả. Chỉ qua mùi nước hoa đang lơ lửng bên ngoài vỉa hè làm khách du lịch đi tìm chốn vui chơi ngây ngất cũng đủ để Yeruldelgger biết ngay cô ta đang ở Altaï. Ông phát hiện ra cô ở quầy bar liền đi thẳng tới rồi tóm lấy cánh tay kéo cô ra ngoài.
Nào, lại đây, người đẹp, chúng ta đi nghỉ…
Em không dám chắc là Chuluum tán thành đâu!
cô gái cam chịu loạng choạng trên đôi giày cao gót giễu cợt.
Cô em đừng lo, Chuluum đã đi nghỉ rồi. Ít nhất hai mươi năm, kinh phí do Nhà nước đài thọ!
Anh ta vào tù rồi à?
Anh ta sẽ tới đó. Hiện tại anh ta chẳng còn là gì nữa. Không phải cớm cũng không còn là ma cô. Thế nên em có thể đi nghỉ!
Với ông à?
Với tôi!
Đó là tất cả những gì hai người nói với nhau trước khi lặng lẽ ngồi trên xe lao đi. Yeruldelgger ra khỏi Oulan-Bator theo hướng Đông, lại một lần nữa đi về phía Khentii. Đầu tiên là theo con đường Bayandelger, rồi sau đó hướng thẳng lên phía Bắc cho tới làng Möngönmorit, rồi theo hướng Đông Bắc qua các tuyến đường vắng vẻ đưa họ tới cách trang trại của Erdenbat chừng hai mươi kilomet về phía Bắc.
Yeruldelgger tận hưởng từng giây chuyến đi dài qua những vùng hoang sơ của Khentii. Ngọn núi bị hàng nghìn dòng sông giờ đây đã biến mất cắt ra thành những khe chạy dài. Con đường ngoằn ngoèo chạy theo những con đèo và khe nứt để đi từ thung lũng này qua thung lũng khác. Rừng taiga đã tạo nên nhiều trảng trống rộng phủ đầy hoa dưới cái bóng tối om của cánh rừng thông và thông rụng lá. Thỉnh thoảng, họ bắt gặp một căn lều màu trắng tọa lạc ngay giữa thiên nhiên. Một người phụ nữ mặc áo vạt dài truyền thống bằng xa tanh màu xanh lam đang chăn cừu, một người đàn ông ngồi im lìm trên lưng ngựa, cây gậy urga
dài cắp ngang dưới nách quan sát họ chạy xe qua, những đứa trẻ nước da bánh mật dưới mặt trời lạnh lẽo đang chạy theo một con chó vàng đuôi cụp xuống. Hay có lúc họ bắt gặp một người đàn ông mặc trang phục truyền thống, đội mũ da như các nhà tiên phong của ngành hàng không, ngồi trên xe mô tô. Mỗi lần như thế, Yeruldelgger lại rẽ vào chào họ, hỏi thăm tin tức cùng đường đi. Người đàn ông nhấc cái kính phi công của mình lên và thì thầm trả lời họ, khuôn mặt đầy nếp nhăn dãi dầu vì gió và cát, rồi bật cười phóng đi tiếp khi chiếc mô tô của ông ta trượt bánh sau vào một vệt bánh xe. Mấy cậu bé im lặng bận bịu với trò chơi của chúng, không dám cả mỉm cười, và người phụ nữ quay vào lều tìm sữa để chúc bình an cho chuyến đi của họ khi họ đã rời khỏi. Trong tất cả những hỗn loạn của cuộc đời ông cũng như của đất nước, Yeruldelgger tìm thấy trong khoảnh khắc bình lặng này những niềm vui vô bờ, làm trái tim ông tràn ngập một cảm xúc đầy tự hào.
Đến cuối buổi chiều, bốn giờ sau khi khởi hành, họ trông thấy khu trại. Đầu tiên, họ đi ngang qua một ngôi làng buồn bã, vắng vẻ, tối om, bao quanh làng là những khoảnh đất quây kín, mấy túp nhà cùng vài căn lều đã ố bẩn vì mưa. Đây là vùng đất buồn tẻ, nơi những căn lều du mục đã biến mất và cũng là nơi người ta chưa kịp thấy những ngôi nhà gỗ kiểu Nga. Đây là vùng của những túp nhà lụp xụp và những gian lán tạm bợ. Họ đoán thấy khu trại, còn cách xa hai kilomet theo đường chim bay, trên một con đường nhỏ chạy trên sống núi nằm cao trên một dải thảo nguyên chạy dài, xuôi dần xuống một hồ nước nhỏ đen ngòm, lạnh lẽo. Con đường ngoằn ngoèo dẫn tới đó lách qua giữa các trảng trống và vạt rừng, rồi dẫn tới khoảng đất nhỏ bằng phẳng phủ đầy cỏ màu mỡ dùng làm bãi để mô tô và đồng cỏ cho ngựa ăn. Bầu trời đã được mưa gột rửa và đang sẵn sàng nhấn chìm tất cả thêm lần nữa. Hai người xuống xe, Yeruldelgger quan sát xung quanh, còn Colette thì quan sát đôi giày cao gót đỏ của cô. Gần như khắp nơi, gió làm những vũng nước óng ánh bạc gợn sóng lăn tăn trong đám có sũng bùn. Ở bên trái ông, khu trại gồm ba hàng, mỗi hàng hai căn lều, nối tiếp theo là bốn căn nhà gỗ có hàng hiên nhỏ tô điểm được bố trí thấp dần theo bậc thang về phía hồ nước nhỏ. Trên cao, đối diện với những căn lều, một ngôi nhà thấp rộng rãi và nặng nề ghép từ các thân gỗ tròn được dùng làm nơi sinh hoạt chung, nhà bếp và nhà ăn. Ngôi nhà này trông đồ sộ tới mức người ta tưởng như nó đang bị lún xuống nền đất bùn bởi khối lượng của chính nó. Nơi này hẳn là sẽ rất đẹp đẽ dưới ánh mặt trời sáng sủa. Sau bốn giờ đi đường dưới bầu trời xám xịt mưa nặng hạt, trông nó thê thảm và lạnh lẽo.
Từ phía bên kia ngôi nhà, một người đàn ông ra khỏi một trong ba nhà cầu được bố trí cách nhà ăn hai mươi mét. Hẳn là y đã nghe thấy tiếng xe và hấp tấp đi ra, vì y đứng bất động quan sát họ trong khi thậm chí còn chưa kịp mặc lại xong quần. Người đàn ông mặc áo vest da nặng trịch, quần dài rằn ri nhét vào trong đôi ủng cao su. Yeruldelgger đợi vài giây trước khi tiến về phía y, theo sau là Colette bước đi nhón chân như con diệc, không rời mắt khỏi hai bàn chân để tránh giẫm phải bùn, hai bàn tay rũ xuống ở đầu hai cánh tay dang rộng. Người đàn ông không bước lấy một bước về phía họ. Một gã thô thiển. Một gã thô thiển ủ rũ. Bẩn thỉu là cái chắc, khỏe, nát rượu. Không nghi ngờ gì nữa, y chính là chủ nhân nơi này.
Một giường cho hai đêm!
Yeruldelgger nói khi tới gần ông ta, thậm chí ông không thèm đưa ra câu hỏi.
Không phòng nào trống!
tay kia cấm cảu.
Cái lều này được đấy!
Yeruldelgger vừa đáp vừa đi về phía căn lều gần nhất.
Tất cả đã được đặt trước, tôi nói rồi!
người đàn ông bám theo ông lên giọng đe dọa.
Yeruldelgger đột ngột quay ngoắt lại đối diện với y. Tay này, bị bất ngờ, thấy y đang kề sát ông, mắt nhìn thẳng mắt. Viên cảnh sát đã đánh giá đúng y: khỏe, cục súc, đần độn, hung bạo và hèn nhát. Về phần mình, gã đàn ông va phải ánh mắt Yeruldelgger như đập vào một bức tường đá hoa cương. Không ai trong hai người cụp mắt xuống, nhưng Yeruldelgger nhận ra ở đối phương một cử động rất nhỏ khó thấy rõ của cái đầu hướng sang vai trái, cử động này thường là dấu hiệu bản năng muốn thoái lui. Phần lớn con người quay đi bằng cách lùi chân trái trước. Khi đó ông biết gã kia sẽ nhượng bộ và tiếp tục đứng im như đá. Thêm vài giây nữa, y đột ngột quay người đi.
Hai đêm, không hơn,
y cấm cảu để ra vẻ cứng cỏi trước mặt mấy người phụ nữ đã từ nhà bếp đi ra để xem có chuyện gì.
Colette muốn vượt lên Yeruldelgger để vào lều trước, nhưng ông lập tức chộp lấy cánh tay cô và kéo lại phía mình.
Này, ông làm sao thế hả?
Không được bước chân trái, cô không nhớ à?
Ông tin vào mấy chuyện xưa cũ rích đó sao?
Tôi tin,
ông xác nhận,.
và tốt hơn là cô cũng nên tin.
Cái gì? Bước vào bằng chân phải trước, nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, không được ném gì vào lửa, đi vòng qua bên trái, không được chĩa mũi bàn chân về phía ngọn lửa… ông vẫn còn tuân thủ tất cả mấy trò đó sao?
Ít nhất thì cô vẫn còn nhớ, thế cũng đã là không tồi, vậy thì hãy gắng mà tôn trọng tất cả các truyền thống đó, nếu không tôi có thể nổi cáu đấy.
À thế à? Thế sự nhục mạ ghê gớm nhất không phải là mang theo vũ khí bước vào lều sao? Cho dù đó chỉ là một cái roi hay một cây gậy? Và thứ mà ông mang ở thắt lưng có tình cờ là một khẩu súng không nhỉ? Thế nên đừng có ra vẻ quá đáng với trò tôn trọng truyền thống của ông!
Mang vũ khí bước vào lều,
Yeruldelgger bình tĩnh trả lời;.
là sự nhục mạ ghê gớm nhất với những người sống tại đó. Ở đây là lều cho khách du lịch. Không ai sống tại đây cả. Không có linh hồn của bậc tiền nhân nào.
Được lắm, vậy nếu quý ông tự miễn cho mình, thì em cũng sẽ miễn cho em!
Colette khinh khinh nói với ông.
Phải, nhưng dù sao cũng sẽ theo truyền thống, vì em ở đây để làm những gì tôi muốn!
À thế à, chúng ta ở đây vì thế sao? Từ hôm trước em cứ nghĩ mãi, em tưởng là ông không có hứng với em!
Tôi vẫn luôn không có hứng!
Yeruldelgger trả lời.
Tôi nhắc lại lần nữa, không có gì cá nhân cả, nhưng tôi không có hứng!
Thế thì em làm gì ở đây nào?
Em là cái cớ. Chúng ta đóng kịch. Chúng ta làm như tới đây vì chuyện đó, nhưng chỉ để cho người khác ngắm nghía thôi. Hiểu chứ?
Ông nói hay nhỉ, để cho người khác ngắm nghía! Cảm ơn về kỳ nghỉ nhé! Ít nhất em có thể ngủ chứ?
Ngủ đi!
Yeruldelgger đồng ý, không hề khó chịu rời khỏi căn lều lúc này đã sực nức mùi nước hoa rẻ tiền. Ông vừa trải qua bốn giờ đi đường trong một cái xe chật chội, lúc này ông cần không khí trong lành.
• • •
Việc họ tới đã khiến mọi người tò mò. Ba người phụ nữ làm việc trong bếp, cửa phục vụ mở rộng để có thể im lặng dò xét họ. Viên cảnh sát vừa dè dặt bước lại gần họ vừa hít hà các mùi hương và mùi thơm toả ra. Không khí ẩm ướt do cơn mưa vừa xong làm mùi thịt tươi và rau củ thêm hấp dẫn.
Ừm, kuushuur
!
ông hếch mũi lên thở dài.
Ba người phụ nữ cũng phá lên cười như những cô bé con. Một bà lão nhỏ nhắn móm mém với khuôn mặt tròn trịa phúc hậu như vầng trăng đỏ ửng, còn hai người khác trẻ hơn. Có lẽ là các con gái bà. Yeruldelgger đứng cách xa một quãng, trụ vững trên hai chân, ngắm họ làm việc. Bà lão dùng dao thái ra từng lát mỏng thịt cừu béo ngậy trên cái thớt gỗ to bị lõm xuống ở giữa vì dùng nhiều. Một trong hai cô gái trẻ băm nhỏ những củ hành tây to trắng bóc mà không hề chảy nước mắt, trong khi cô kia đập bẹt những tép tỏi. Căn bếp chỉ là một nơi hỗn độn khó gọi tên nào cặp lồng, nào chảo, nào nồi. Khu bếp trông chẳng khác gì xưởng mộc, và cái lò xây bằng loạt đá to kiểu cổ được đốt bằng than củi đỏ rực trong một hốc bếp.
Yeruldelgger trông thấy tảng bột nhồi to để làm món kuushuur
để trong góc. Ông nhìn chiếc cặp lồng của bà lão, rồi chỗ thịt bà còn phải thái nốt. Phải đến mười cân. Hành cũng thế. Tỏi cũng vậy. Mấy người phụ nữ đang nấu ăn cho bao nhiêu người vậy?
Đừng nhầm gia vị bà nhé: với món kuushuur
, chỉ dùng thì là thôi!
Cậu cho tôi là ai hả, anh chàng trẻ tuổi kiêu căng! Thì là, tất nhiên rồi.
Và đừng có cho ớt đấy!
Không ớt, ớt làm hỏng mất vị thịt cừu!
Ông nhắm mắt và lại hít hà mùi nhà bếp. Ông hít thật sâu mùi của thứ củi gỗ còn tươi bốc khói nồng gắt, mùi bồ hóng lạnh lẽo béo ngậy, mùi mồ hôi thoảng xạ hương của mấy người phụ nữ, mùi nước rửa bát không xà phòng, giống như đang say sưa trước mùi thơm của một món ăn ngon lành, và mấy người phụ nữ lại phá lên cười, được tâng bốc và cũng có chút tự hào khi được người đàn ông lạ mặt đẹp đẽ, mạnh mẽ, vững chãi này công khai tán tỉnh.
Thế ai sẽ ăn hết những thứ này?
Không phải anh.
một trong hai cô gái trẻ giễu cợt.
Tại sao lại không phải tôi?
Yeruldelgger hỏi.
Vì chúng dành cho đám chó Hàn Quốc đó!
Cái gì? Đám người Hàn Quốc, ở đây, để ăn món kuushuur
của tôi?
Phì! ông giả bộ bực mình rồi nhổ xuống đất.
Phì!
ba người phụ nữ bắt chước và nhất loạt nhổ xuống sàn nhà bếp.
Bọn họ đâu, đám ăn cắp kuushuur
đó đâu? Bọn họ đâu, để tôi bắt bọn họ trả lại từng cái bánh một?
Nhưng mấy người phụ nữ không cười nữa. Họ đã cúi mặt xuống im lặng tiếp tục làm việc. Bà lão đưa mắt lên cảnh báo Yeruldelgger, ông liền quay lại. Gã đàn ông lúc trước đang ở đằng sau ông, khuôn mặt ương ngạnh râu ria lởm chởm và kín bưng như một cái hòm. Trên tay y cầm một xâu chuột chũi đã chết bị buộc dây vào chân sau.
Cái gì!
Yeruldelgger phẫn nộ.
Lũ chó Hàn Quốc đó lại còn được thưởng thức cả món boodog
chuột chũi nữa sao? Tôi cũng muốn món này!
Nó là dành cho mấy người Hàn Quốc. Họ trả tiền.
Tôi trả tiền như họ. Tôi muốn ăn món này!
Hai mươi nghìn Tugrik!
Cái gì? Hai mươi nghìn Tugrik? Với giá đó ở Oulan-Bator tôi có thể ăn đồ Mexico có cả ban Mariachi chơi nhạc sống và cocktail margarita.
Hai mươi nghìn Tugrik!
gã thô kệch chưa bao giờ nếm qua một ly margarita nhắc lại.
Hai mươi nghìn Tugrik, nhưng phải có cả kuushuur
.
Thêm năm nghìn Tugrik nữa cho món kuushuur
.
Nhất trí hai mươi lăm nghìn Tugrik, đồ kẻ cướp. Như thế bữa ăn từ đồ săn trộm của anh có giá đến hai mươi đô la, nhưng sẽ bớt đi chừng ấy đồ ăn dành cho lũ Hàn Quốc!
Có thể y đúng là một gã thô kệch đầu đất như vẻ bề ngoài của hắn, hoặc có thể y đã tìm cách đẩy vận may của mình ra quá xa khi chìa tay ra.
Năm mươi nghìn Tugrik!
y nói.
Cái gì, năm mươi nghìn Tugrik?
Ông và vợ ông. Hai lần hai mươi lăm. Năm mươi nghìn.
Yeruldelgger tóm lấy hai ve áo vest da cũ của y, xoay y nửa vòng rồi dộng y vào bức tường ghép bằng những thân gỗ tròn của nhà bếp. Ông kẹp chặt cổ y bằng cánh tay, và trong cùng động tác, dùng đầu gối mình thúc đầu gối y đập vào tường trước khi hạ bàn tay xuống giữa hai đùi y rồi chộp lấy tinh hoàn của y để bóp nghiến chúng trong bàn tay thép. Gã thô kệch gầm lên vì tức tối hơn là vì đau, và Yeruldelgger buộc phải quay mặt đi để tránh hơi thở hôi thối của y. Ông tin chắc đã làm y đau điếng, song gã đàn ông vẫn không xin tha. Thật bướng bỉnh y buông xâu chuột chũi xuống, song thậm chí không tìm cách dùng hai tay được tự do để gỡ cánh tay đang siết chặt của viên cảnh sát. Như thể y biết bản thân có thể chịu đựng được mọi đau đớn trên đời mà không dao động.
Nghe tao nói cho rõ đây, với giá hai mươi lăm nghìn, tao sẽ trả tiền để ăn. Với giá năm mươi nghìn, tao sẽ ăn mà không trả tiền. Cái này sẽ dạy cho mày biết hậu quả khi coi tao như một tay Hàn Quốc. Tao muốn được phục vụ trong lều, cả cô ấy và tao. Mà nhất là không phải mày phục vụ, nếu không tao sẽ nổi nóng đấy. Hãy bảo một trong mấy người phụ nữ làm bếp mang đồ ăn tới.
Ông buông tinh hoàn của gã thô kệch ra, dùng cả hai tay túm lấy cổ áo y xoay gã lại lần nữa để tống khứ y ra xa. Gã đàn ông chỉ loạng choạng chút xíu. Vẫn bướng bỉnh và vững chãi trên đôi chân y! Và tức tối, theo cách y ném ánh mắt dữ dằn về phía ba người phụ nữ, mấy người này lại lập tức cúi gằm xuống mấy chiếc cặp lồng của họ. Và căm thù, không nghi ngờ gì nữa. Một kẻ nguy hiểm.
Gã đàn ông so vai lại bỏ đi, không buồn chỉnh lại cổ áo vest da đang mặc, vòng qua góc căn lán để đi về phía mấy căn nhà gỗ. Yeruldelgger quay mặt về phía mấy người phụ nữ trong bếp và nhường mày lên mỉm cười để cho họ hay những gì ông nghĩ về y. Họ phì cười trong im lặng để gã đàn ông khỏi nghe thấy.
Đó là một gã thô thiển!
bà lão vừa lẩm bẩm vừa phỉ nhổ về hướng y vừa đi khỏi.
Đó là một kẻ rác rưởi!
một trong hai cô gái trẻ rít lên và phỉ nhổ về cùng hướng đó.
Đó là một thẳng đều!
cô gái trẻ còn lại cũng phỉ nhổ.
Đó là chồng bà sao?
Yeruldelgger vừa hỏi bà lão vừa nhặt con chuột chũi vẫn còn ấm vì cố gắng chạy thoát khỏi tay thợ săn lên.
Bà lão cúi mặt xuống, trút giận vào chỗ thịt của mình bằng những nhát dao thật mạnh.
Hắn là chồng tôi khi tôi còn trẻ. Giờ thì hắn là chồng của tất cả. Hắn ngủ với bất cứ người đàn bà nào hắn muốn, và đánh đập thậm tệ những ai hắn không muốn. Đó là một kẻ bệnh hoạn. Hắn chỉ nghĩ tới chuyện đó. Già, trẻ, có bầu, là người trong gia đình hắn hay không, hắn cưỡng bức bất cứ ai hắn muốn. Kể cả đứa bé gái. Kể cả trẻ con! Ông đã thấy hắn khỏe thế nào chưa? Ai có thể chống cự nổi hắn?
Tôi có thể, bà lão, nhưng được rồi, đúng là có lẽ hắn không muốn tôi!
Ba người phụ nữ phá lên cười và nhích ra dành cho ông một chút không gian khi ông mang xâu chuột chũi vào trong bếp. Ông tìm thấy một cái thớt, một con dao chặt khá sắc, một con dao bầu nhọn, một cái cặp lồng to để đựng nội tạng, rồi ngồi xuống gần mấy người phụ nữ.
Tôi làm chúng để nấu món boodog
nhé?
ông hỏi.
Nếu anh bạn biết làm, sao lại không chứ!
bà lão chọc ghẹo ông.
Nếu bà có những hòn đá tốt, tôi sẽ nấu cho bà món boodog
ngon nhất thảo nguyên!
Bà lão chĩa con dao của mình vào chỗ nhóm lửa dưới cái lò bằng đá. Ở mỗi bên đống củi đang réo ù ù, bà đã rải lên cả đống than hồng rực, trên đó đang nung nóng mấy hòn cuội tròn.
Anh bạn mổ chúng và đừng có chọc thủng bộ lòng, được chứ?
Tôi mổ chúng và không chọc thủng lòng,
nhắc lại.
Và cậu để chỗ lòng còn nguyên vẹn sang bên!
Và tôi để chỗ lòng còn nguyên vẹn sang bên!
ông vừa nhại vừa mổ bụng con chuột chũi đầu tiên.
Sau đó cậu xát muối kỹ bên trong bụng.
Sau đó tôi xát muối kỹ bên trong bụng!
Yeruldelgger nhắc lại như vẹt và nháy mắt với hai cô gái trẻ.
Nhân thể, lúc nào thì bọn họ tới nhỉ, đám Hàn Quốc đấy?
Trong ba giờ nữa họ sẽ có mặt ở đây. Họ sẽ dùng bữa sau đó một giờ nếu đó là câu hỏi của cậu,
bà lão tinh quái đáp.
Đó chính là câu hỏi của tôi,
Yeruldelgger đáp.
Thế thì chẳng phải bây giờ chuẩn bị mấy con chuột chũi này là hơi sớm sao?
Chính cậu đã muốn làm còn gì!
bà lão đáp.
Món boodog
ngon nhất khi đám chuột chũi mới bị giết, nhưng cũng cần dành chút thời gian để cái chết làm mềm thịt. Và thêm nữa có đến mười con cần phải làm thịt…
Yeruldelgger mỉm cười không trả lời. Bà lão này và mấy cô gái kia, ông từng quen họ trong thời tuổi trẻ của mình, dưới những bầu trời mênh mông khác, tại những thảo nguyên mênh mông khác, nhưng cũng quanh bếp lửa này, với cùng những truyền thống này. Làm thịt lũ chuột chũi, nhét vào cái bụng mở phanh của chúng những hòn cuội to nóng giãy, khâu lại để thịt được nấu chín từ bên trong, đồng thời để chúng gần lửa củi để làm chín từ bên ngoài. Khi còn bé, ông đã nhiều lần quan sát người lớn thực hiện những việc này, rồi ông học theo, làm mình bỏng tay vì vụng về và bỏng môi vì tham ăn. Cân đối hai nguồn nhiệt, tránh cho quá trình nướng chín từ bên trong sinh ra quá nhiều nhiệt và hơi nước, nhờ đó không làm bục đường khâu hay làm con vật vỡ tung. Rồi lấy con vật ra khỏi lửa, mở phanh bụng nó ra bằng các đầu ngón tay với những động tác thật khẩn trương, nhặt lấy hòn cuội nóng rực dính đầy mỡ rồi hất chúng qua lại giữa hai lòng bàn tay để hơi nóng và chất mỡ đem tới sức mạnh và sự cường tráng. Và cuối cùng, cắt con vật nhỏ ra rồi cắn ngập răng vào thứ thịt mềm và ngọt đậm đà vẫn còn bốc hơi nghi ngút…
Những người ngoại quốc khẳng định món boodog
có vị thịt vịt trời. Yeruldelgger không đồng ý. Boodog
là boodog
, một món ăn Mông Cổ không giống bất cứ món ăn nào khác, với mùi vị bắt nguồn cùng lúc từ cuộc đi săn loài vật nhỏ đó trên thảo nguyên, từ việc chuẩn bị bữa ăn giữa những người bạn, từ việc chọn từng viên đá cuội hay từ truyền thống của việc nướng thịt cũng như từ chỗ mỡ được giữ lại trong bụng để bôi mềm chất thịt nóng hổi.
Thế mà bà sắp mang thứ này ra phục vụ mấy tay Hàn Quốc đấy!
Một đàn chó tới đây giẫm đạp lên các bãi quây, ngọn núi của chúng ta, những kẻ say khướt rượu vodka tới mức cuối cùng luôn nôn ọe món kuushuur
và món boodog
của chúng ta ra!
Đến thế cơ à?
Cậu không tưởng tượng nổi đâu! Hằng năm, bọn họ lại ầm ầm kéo tới trại, đậu xe ngổn ngang chẳng ra hàng lối gì, dỡ xuống cả đống két vodka Nga đã mua trước khi qua biên giới, cắm điện vào dàn karaoke của chúng rồi tru rống lên những câu ghê rợn vào mấy cái micro. Bọn họ sẽ dành cả đêm để làm ngọn lửa cháy bùng lên bằng cách ném chai rượu vào đó cho chúng vỡ tan tành, để tự kích động bằng những chuyện bậy bạ bằng thứ tiếng chẳng ai hiểu nổi của bọn họ, và khi chúng tôi phục vụ bọn họ, chúng liền luồn tay vào giữa đùi chúng tôi, véo mông chúng tôi. Khi đã uống quá nhiều, chúng sẽ tìm cách đè chúng tôi ra đất mà hiếp như lũ rẻ mạt hơn bụi đất, trong tiếng cười của đám còn lại, đám này sẽ nhảy múa quanh chúng tôi và giội vodka lên chúng tôi. Ngay cả tôi nữa, chúng cũng sẽ thử làm thế,
bà lão bật rủa,.
ngay cả tôi nữa, cậu tưởng tượng nổi không! Có một năm, một cô gái khốn khổ bị giội vodka ướt sũng đã cháy bùng lên như ngọn đuốc sống khi chạy quá sát đống lửa để tìm cách thoát khỏi tay chúng. Chuyện đó khiến chúng càng cười dữ dội hơn, và một gã trong chúng thậm chí đã rống lên rằng cô gái còn là món ăn ngon hơn cả boodog
, và hắn xí phần cái mông! Chúng là thế đấy, cái đám Hàn Quốc này!
Và ông chủ của bà chẳng nói gì cả?
Ông chủ ư? Đồ rác rưởi đó kiếm được trong một tối còn nhiều hơn những gì tôi có thể kiếm được trong cả đời! Đám Hàn Quốc ngạo mạn này đầy nhóc tiền, và kẻ tổ chức những cuộc đua quỷ quái của chúng thậm chí còn giàu hơn. Cậu có biết là trong hai tuần diễn ra cuộc đua đáng nguyền rủa của chúng, toàn bộ nhân viên gác rừng và cảnh sát tại Khentii đều đi nghỉ sạch sành sanh cứ như chuyện tình cờ. Cậu có thể chi trả được chuyện này không hở?
Và bọn chúng tới thường xuyên hả?
Không, thật may là chúng chỉ tới mỗi năm một lần, thường thì vào tuần lễ ngay trước lễ hội naadam
lớn. Kẻ trả tiền cho tất cả những chuyện này tổ chức cho chúng một lễ hội naadam
riêng ở Terelj. Nhưng năm nay, lễ hội naadam
riêng đã diễn ra rồi, và tôi sợ rằng bầy chó kiêu ngạo này sẽ nán lại lâu hơn một tối!
Yeruldelgger đã làm thịt xong đám chuột chũi. Những con vật đã bị mổ bụng nằm dài trên cái bàn gỗ dày có mặt được đẽo từ một thân cây duy nhất. Bà lão đã xong việc băm thịt cho món kuushuur
, còn hai cô gái trẻ vục ngập bàn tay trộn chỗ thịt đó với hành tây, tỏi và thì là. Họ dùng tay nắm hỗn hợp ấy, và thứ thịt được ướp gia vị trào ra thành từng dải giữa các ngón tay họ. Hình ảnh này làm dâng lên trong lòng Yeruldelgger dòng hồi tưởng về thời thơ ấu hạnh phúc, khi lần đầu tiên ông được phép làm điều tương tự. Rồi khi phần thịt trộn đã sẵn sàng, bà lão đứng dậy dọn quanh một góc bàn. Bà lấy tảng bột nhồi phủ dưới tấm vải ẩm ra và chia thành từng miếng nhỏ, rồi vo từng miếng lại thành cục tròn, rắc bột mì lên để xếp chúng vào một cái khay phẳng to mà không dính vào nhau. Sau khi làm xong, bà cán bẹp từng viên bột bằng ống sắt rỗng mà chắc ai đó đã lấy từ một công trường hay một giàn giáo ở Oulan-Bator. Yeruldelgger rất ấn tượng động tác của bà lão. Bột nhào không được phép quá dày hay quá mỏng để nước thịt không chảy ra mỡ rán bánh. Sau đó, bà cho vào trong từng miếng bột một thìa nhân thịt rồi gói bột nhào lại như cách gói chiếc bánh gối to.
Trong lúc Yeruldelgger đang mỉm cười dõi theo bà lão, bà lùi ra khỏi bàn mời ông làm tiếp thay mình.
Tốt hơn hãy cho tôi thấy cậu có thể làm gì, thay vì đứng sau lưng soi mói tôi!
bà khiêu khích ông.
Yeruldelgger biết cần làm gì để đánh bại cái bẫy bà lão đưa ra. Thậm chí ông đã dạy cách gói thứ bánh này cho Saraa khi cô bé còn nhỏ tuổi hơn bây giờ nhiều. Ông lại bên bàn, đẩy chiếc kuushuur
đã gói xong của bà lão đang làm bộ phật ý ra, chuẩn bị một miếng bột khác rồi bắt đầu gọn gàng gói lại, dùng hai ngón cái ấn các mép bánh vào trong. Nhưng trước khi ấn ngón tay lần cuối để khép kín hẳn chiếc kuushuur
, ông để lại một lỗ hổng ở đúng chính giữa, dùng lòng bàn tay ép nhẹ lên cái bánh để ép không khí ra, rồi nhấn tay lần cuối để gói kín hắn cái bánh lại.
Khá lắm!
bà lão mỉm cười và dùng hai bàn tay trắng phớ bột mì ép chặt vào hai má ông.
Vẫn còn lại vài người Mông Cổ thực sự ở đất nước này!
Mong bà làm ơn hãy rán chúng trong mỡ chứ đừng dùng dầu, và dành lại cho tôi hai suất kha khá cho tối nay, được chứ?
Sáu chiếc kuushuur
cho mỗi người, và cậu có thể tự chọn con chuột chũi của cậu!
Sự có mặt của Yeruldelgger làm mấy người phụ nữ vui vẻ hơn, cả hơi nóng trong gian bếp và mùi thơm của món ăn đang nấu cũng vậy. Bà lão ra hiệu cho một cô gái trẻ mang chai bia trong tủ đông ra cho vị khách. Cô gái mang ra một chai Chinggis có hình hai con ngựa lồng lên, vẫn đọng những giọt nước đá lóng lánh bên ngoài, nhưng Yeruldelgger lịch sự từ chối.
Cảm ơn người đẹp, nhưng em có cất đâu đó một ít sữa bò yak đã cất để tôi thấy ấm bụng và ngon miệng không?
Rượu sữa bò thì gã thô bỉ đó giữ riêng cho lão ta, giấu dưới gầm giường lão! Tất cả những gì em có thể đãi ông là sữa ngựa lên men, nhưng ngon lắm. Em tự tay làm đấy. Em vắt sữa con ngựa cái tám lần mỗi ngày vào mùa hè, cũng chính em đã khâu cái túi da bò dùng để lên men sữa, cũng chính em dùng que khuấy đánh sữa hai giờ mỗi ngày vì gã đàn ông ở đây không xứng đáng làm việc đó.
Nhất trí với sữa ngựa lên men!
Yeruldelgger vui vẻ tán thưởng.
Một trong hai cô gái trẻ mang ra cho ông một cái cốc to như vại đựng đầy sữa ngựa lên men, và Yeruldelgger nhúng môi vào húp ngon lành. Bây giờ, khi tạo được niềm tin ở họ, ông cho rằng có thể đề cập tới vấn đề mà vì nó ông đã tiếp cận họ.
Bà biết đấy, về những chuyện bà vừa kể với tôi lúc nãy, về những cuộc chè chén của đám Hàn Quốc cũng như việc chúng thiếu tôn trọng mấy người các bà, bà cứ yên tâm: tối nay chúng sẽ không động đến mấy người đâu, và ngày mai chúng sẽ đi!
Nghe này, cậu rõ ràng là mạnh mẽ và can đảm, chàng trai ạ, nhưng chúng có đến hai chục đứa, đầu óc đã phát cuồng vì vodka, và đang đóng vai nhà chinh phục trên miền đất chúng coi là do đám man di dốt nát kiểm soát. Hơn nữa, chúng tôi cũng được tính kèm vào cái giá mà ai đó đã trả để chúng giải trí. Thế nên đề nghị của cậu đúng là hào phóng, nhưng đừng hứa nhiều hơn những gì cậu có thể giữ lời.
Bà nhìn tôi đây,
ông khăng khăng nói, cầm lấy hai tay bà lão trong tay mình để bà đối diện với ông.
Hãy nhìn thẳng vào mắt tôi. Bà không tin tôi có thể làm được sao?
Bà lão định vội trả lời thì cảm thấy ánh mắt mình va phải ánh mắt Yeruldelgger. Bà đột nhiên nhìn thấy trong đôi mắt ông sự chắc chắn không gì lay chuyển được. Một sự hiển nhiên. Như một tảng đá.
Có, có lẽ cậu có thể. Có thể lắm! Nhưng hãy cảnh giác với Gấu. Hắn là kẻ phản trắc, gian xảo và thù dai, và hắn cũng mạnh mẽ và cứng cỏi. Và hắn sẽ mất hết nếu cậu làm hỏng cuộc vui của đám Hàn Quốc.
Bà gọi hắn là Gấu à?
Chính vì hắn mà khu trại này được gọi là Trại Gấu.
Tôi cứ nghĩ là vì đám gấu hoang cơ đấy.
Cũng có, nhất là vào mùa này, trong những cánh rừng ngay quanh đây. Chúng rất thích ăn quả việt quất đen và quả mọng mọc đầy ở các trảng trống. Nhưng với chúng tôi thì chúng còn ít nguy hiểm hơn cái đồ rác rưởi say bí tỉ này.
Hắn có gây ra bất hạnh nào khác ngoài cô gái tội nghiệp bị cháy như một bó đuốc không?
Bất hạnh nào khác ư?
bà lão bị chạm vào nỗi đau đáp lại.
Cả cuộc đời chúng tôi là một nỗi bất hạnh thường nhật do lỗi của hắn!
Thứ lỗi cho tôi, ý tôi muốn nói là: có còn tai nạn nào với đám Hàn Quốc nữa không?
Với đám Hàn Quốc ư?
bà lão ngạc nhiên, trong ánh mắt thoáng hiện chút ngờ vực.
Tại sao lại là với đám Hàn Quốc?
Một vụ tai nạn, cách đây năm năm. Một cô bé bị chiếc mô tô bốn bánh đâm phải…
À, chuyện đó à? Phải rồi, một cô bé xinh xắn, bị giập gãy khắp người! Một gã trong đám đi mô tô đã đưa cô bé về Oulan-Bator. Chúng tôi không bao giờ biết thêm tin gì nữa. Tôi hy vọng là cô bé qua khỏi!
Không…,
Yeruldelgger nói, ánh mắt nhìn thẳng vào bà lão lúc này đã cúi đầu xuống.
Bà nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn ông, và viên cảnh sát nhìn thấy trong đó nỗi buồn khôn cùng cùng với sự hốt hoảng bị cơn sợ hãi làm tăng lên. Ông biết bà lão biết điều gì đó và sẽ không nói với mình.
Tại sao không phải là bố mẹ cô bé đưa cô bé tới Oulan-Bator trên chiếc xe bán tải Nga nhỏ màu xanh của họ?
Bà lão đột nhiên bừng tỉnh. Bà chùi hai tay vào cái khăn lau treo ở thắt lưng và đột ngột đứng dậy, vẻ mặt quả quyết dưới ánh mắt sững sờ của hai cô gái.
Giờ thì cậu phải ra khỏi đây, khách không được phép vào bếp.
Bà lão đẩy Yeruldelgger ra ngoài và dõi theo ông quay về căn lều của mình. Khi ông ngoái lại nhìn bà lần cuối, bà lão đón nhận ánh mắt của ông, không mềm yếu, cũng không tức giận.
Vào trong lều, Yeruldelgger bắt gặp Colette gần như khỏa thân. Thân hình cô gái săn chắc, và cặp vú hơi xệ xuống khi cô xoay người để mặc quần lót vào.
Này, thường thì người ta trả tiền cho em vì chuyện này đấy nhé!
Có vẻ như tôi đã trả tiền cho mười ngày rồi, đúng không nhỉ?
Yeruldelgger trả lời không chút e dè.
Cô gái trùm ra ngoài cặp vú trần của mình một chiếc áo thun màu vàng và tím hoa cà, theo màu của trường trung học Lathrop ở Alaska rồi vừa mặc một cái quần jean quá bó vừa ngúng nguẩy cặp mông bắt mắt.
Em phải nói với ông một chuyện,
cô gái nói, vẫn quay lưng lại với Yeruldelgger.
Trong cái nhà gỗ cuối cùng ở dưới kia, bên cạnh hồ nước, có bốn cô gái đang đợi để phục vụ một nhóm người Hàn Quốc tối nay…
Thế thì sao?
Đó là những bé gái. Mười bốn mười lăm tuổi, theo em là vậy. Mấy cô bé chơi đùa với nhau như những đứa trẻ ở tuổi chúng. Có mấy tấm đệm được trải ra đất, và chúng nhảy nhót trên đó trong khi nghe nhạc, cười ré lên và lấy gối ra đập nhau…
Xin em đấy, nói ngắn lại nào! Em định nói gì với tôi hả?
Điều em muốn nói với ông,
cô gái vừa trả lời vừa quay người lại phía ông, đột nhiên trở nên rất nghiêm túc,
là em nhìn thấy trong mắt mấy cô bé đó ánh mắt mà em biết rõ. Chúng đang sợ. Chúng đùa bỡn với nhau để che giấu sự hoảng loạn. Em biết rõ những ánh mắt đó, ông có thể tin em. Em ở vào hoàn cảnh lý tưởng để hiểu chúng. Những cô bé này sẽ không chỉ phục vụ đám Hàn Quốc tối nay, và những gì chúng sẽ làm, là chúng sẽ bị ép phải làm.
Em chắc chứ?
Nói xem, nghề của em là gì nào?
OK, tôi tin em. Em muốn tôi xử lý chuyện này?
Đừng để mấy cô bé này nhúng tay vào chàm.
Em biết kẻ nào kiểm soát mấy cô bé không?
Lão chủ nơi này, một gã chúng gọi là Gấu, kẻ khiến chúng sợ chết khiếp. Yeruldelgger, em còn thấy một thứ khác trong mắt chúng.
Lá cái gì?
Chúng đã trải qua chuyện đó rồi. Gã này đã cưỡng dâm để phá trinh chúng và ép chúng phải chịu. Điều này hiện rõ trong ánh mắt thiếu nữ của chúng, ông biết không? Ánh mắt của sự trong trắng bị chà đạp…
Em biết mấy cô bé từ đâu đến không?
Từ ngôi làng dưới kia. Một trong số mấy cô bé là con gái người bán tạp hóa, theo như em hiểu.
Được, cầm lấy cái này,
ông vừa nói vừa rút khẩu súng gài ở thắt lưng ra.
Em biết dùng nó chứ?
Không cần đâu, em có của em rồi,
cô gái vừa nói vừa lấy từ cái túi xách nhỏ bằng da chuột chũi ra một khẩu Makarov.
Tốt lắm, vậy hãy lo cho bản thân và đừng do dự bắn nếu em cảm thấy gặp nguy hiểm, đó là một kẻ thô bạo.
Đừng lo cho em. Hãy lo cho mấy cô bé đó…
Yeruldelgger cầm lấy súng và ra khỏi căn lều. Ông trông thấy bà lão dõi theo mình từ xa qua khung cửa nhà bếp để mở. Hai cậu thiếu niên đã chất một đống củi to tướng ở giữa bãi cỏ. Khi họ ném vào đó một bao diêm cháy bùng, Yeruldelgger hiểu ra hai anh chàng đã xếp cúi gỗ lên trên xơ gai tẩm xăng. Luồng hơi nóng vô hình của quầng lửa bùng lên vù vù lan đi khắp khu trại, đó dường như lại bị đống lửa cháy rực hút trở lại và hất lên bầu trời ẩm ướt những cuộn khói xoắn ốc nặng nề đen kịt mà hai cậu nhóc vừa ngắm vừa cười, trong lúc vẫn còn hơi loạng choạng vì luồng hơi nóng.
Yeruldelgger do dự muốn đá đít hai cậu nhóc vì không còn cả can đảm để châm một đống lửa bằng bó cành củi nhỏ, nhưng ánh mắt từ đằng xa của bà lão thôi thúc ông bước tiếp. Ông đi tới chỗ chiếc xe của mình và lập tức đi về phía ngôi làng. Ngay trước khúc ngoặt đầu tiên trong rừng, ông nhìn thấy Gấu, đứng giữa một bãi cỏ, đưa mắt nhìn theo mình.
Khi tới ngôi làng, ông đến gần người đầu tiên ông gặp để hỏi chỗ người bán tạp hóa. Bà già đang rửa việt quất đen trong cái chậu sắt to chỉ đường cho ông. Hai phút sau, ông bước vào cửa hàng nhỏ qua cánh cửa mở. Theo đúng truyền thống Mông Cổ, ngược lại với những gì đang diễn ra hiện nay tại Bator, người phụ nữ ngồi sau quầy không vội vã hỏi ngay ông muốn gì. Yeruldelgger bước vào mà không chào bà ta, và người phụ nữ chỉ ngước mắt lên quan sát người lạ mặt vạm vỡ này.
Cửa hàng này bày bán hổ lốn các loại rau cằn cỗi, quần áo kiểu Mỹ, các loại chất tẩy rửa quá hạn, dụng cụ, pin, dây chão, sữa, nước và nước có ga, đồ hộp, rồi cả kẹo phát quang. Và treo lủng lẳng trên trần, là những cái giỏ đan bằng tay, những chiếc va li của Nhật, những chiếc chậu sắt và ấm trà. Yeruldelgger im lặng quan sát tất cả, dưới ánh mắt liếc xéo của người phụ nữ sau quầy, rồi bước về phía bà ta.
Con gái bà làm việc trên đó, ở khu trại đúng không?
Phải…,
người phụ nữ đáp đầy dè chừng.
Đi tìm chồng bà đi!
Cái gì? Tại sao?
Đi tìm chồng bà ngay.
Người phụ nữ sợ sệt biến mất ra đằng sau cửa hàng rồi lập tức quay lại cùng ông chồng. Người đàn ông có vẻ quá thân thiện và tươi cười để che giấu nỗi lo lắng của mình.
Tôi có thể làm gì được cho anh bạn?
Ông không thể làm gì được cho tôi cả, đồ vô lại, nhưng ông có thể cứu được cái mạng của mình nếu nghe lời tôi.
Cái gì? Thế là thế…
Im miệng lại và nghe tôi nói đây. Ông có biết mấy cô bé khác cũng làm việc ở chỗ Gấu cùng với con ông không?
Có,
người đàn ông bối rối lắp bắp,.
có, tôi biết mấy đứa đó, tôi biết tất cả mấy đứa đó!
Vậy hãy bảo vợ ông đi tìm bố mẹ chúng rồi dẫn họ tới đây. Tôi muốn gặp tất cả bọn họ trong năm phút nữa!
Vợ chồng người bán đồ tạp hóa vẫn đứng đờ ra sau quầy, ngẩn người trong nỗi sợ hãi hiện toát ra từ đôi mắt thất thần của họ.
Đi ngay!
Yeruldelgger vừa quát lên vừa đập mạnh hai lòng bàn tay xuống mặt quầy nhỏ.
Hai vợ chồng chủ nhà giật nảy mình, và bà vợ chạy ù ra đằng sau cửa hàng như một con gián chui tọt vào lỗ. Viên cảnh sát đứng bất động và im lặng đối diện với ông chồng đang chết khiếp cho tới khi bà vợ quay lại cùng các ông bố bà mẹ khác. Đó là những con người nghèo khổ mệt mỏi ngoài bốn mươi tuổi, đôi bàn tay và khuôn mặt dãi dầu nhăn nheo vì cuộc sống bạc bẽo và khắc nghiệt, đã quen thuộc với việc cúi gầm người và cụp mắt xuống. Nhưng không nỗi truân chuyên nào trong cuộc đời họ có thể biện hộ cho điều họ đã chấp nhận.
Đây, chúng tôi đây rồi,
người chủ hàng tạp hóa vừa đánh bạo lên tiếng vừa ngập ngừng mỉm cười.
Cậu cần gì ở chúng tôi, con trai?
Tôi không phải con trai ông, đừng có bao giờ nhắc lại câu đó trước mặt tôi!
Yeruldelgger gắt lên thộp lấy cổ chiếc áo vạt dài đã sờn của ông ta.
Xin trời tránh cho tôi đừng bao giờ phải làm con ông. Con ông hay con bất kỳ ai trong số các người!
Cả đám người bật lùi một bước và mấy người phụ nữ, do phản xạ và sợ hãi, đưa tay ôm ngực vẻ cầu khẩn.
Nhưng chúng tôi đã làm gì?
người đàn ông vẫn bị viên cảnh sát túm cổ áo chặt đến mức ông ta phải kiễng hai chân lên để không bị nghẹt thở rên rỉ.
Các người đã gửi con gái mình tới chỗ Gấu! Con gái của chính các người, máu thịt của các người!
ông hét lên.
Nhưng con gái chúng tôi làm việc ở đó!
bà vợ người chủ hàng tạp hóa đáp.
À thế à? Thế các người cho là con gái mình làm việc gì trên đó.
Chúng làm việc ở khu trại,
một người phụ nữ khác đánh bạo,.
chúng dọn dẹp mấy căn lều và nhà gỗ, phụ việc trong bếp, phục vụ khách du lịch…
Nhảm nhí!
Yeruldelgger cắt ngang và buông người đàn ông ra làm ông ta rũ xuống như cái bị rách.
Nhảm nhí! Con gái các người làm điếm cho đám Hàn Quốc ghé qua đó và các người biết rõ như thế !
Làm sao mày dám nói như thế hả? Làm sao mày dám?
Tôi dám vì tôi đã tận mắt thấy chúng,
ông vừa đe dọa vừa chĩa ngón tay vào mặt người đàn ông vừa lên tiếng.
Không khó để nhận ra trong ánh mắt một cô bé mới lớn rằng nó bị cưỡng dâm và thậm chí người ta còn ép buộc nó phải tiếp tục chịu như thế! Và đừng ra vẻ đạo đức giả với tôi. Từng người ở đây đều biết rõ ràng chuyện gì diễn ra tại khu trại, và các người làm tôi buồn nôn! Các người nghe rõ tôi nói chứ? Các người làm tôi buồn nôn, và tôi chỉ muốn nện nhừ từ tất cả các người! Đập nát các người, cả các người lẫn cửa hàng, nhà cửa của các người! Làm sao các người lại có thể bán con gái của chính mình chứ!
Ông vung một nắm đấm phẫn nộ lên trên đầu đám người, họ co rúm lại, sẵn sàng chấp nhận bị nện tả tơi mà không kháng cự.
Đợi đã, đợi đã,
ông chủ hàng tạp hóa lúc này đứng dậy lên tiếng,.
anh không biết ở đây là thế nào đâu, anh không thể hiểu nổi thống khổ của chúng tôi. Khu trại là nơi duy nhất có thể đem đến cho chúng tôi một ít việc làm, chúng tôi không thể từ chối đề nghị của Gấu! Anh không biết hắn ta đâu, hắn là một con quái vật! Có trời chứng giám, đó là một con quái vật! Hắn khỏe như một con quái vật vậy. Tôi đã cố thử, đã cố thử, tôi thề với anh, tôi xin lấy những gì quý giá nhất với mình ra mà thề rằng tôi đã cố gắng không đưa con Odval bé bỏng của tôi tới cho hắn. Ngay hôm sau hắn đã tới và giết một con dê của tôi chỉ bằng một cú đấm ngay trước mặt tôi. Bằng một cú đấm duy nhất, tôi xin thề với anh!
Những người còn lại gật đầu xác nhận, co vào nhau trong nỗi sợ chung.
Thế thì sao?
Yeruldelgger rít lên.
Người ta chết vì con mình, ông nghe rõ tôi nói chứ? Một người đàn ông chết vì con mình! Anh ta chỉ có điều đó là danh dự thôi, ông nghe rõ chưa? Một người đàn ông chết vì con mình! Con gái ông không đáng giá bằng một con dê sao? Ông sợ cho lũ dê của mình sao? Lũ dê của ông đâu? Nói cho tôi biết xem lũ dê của ông đâu!
Ông xô họ ra để đi vào đằng sau cửa hàng. Ông băng qua những căn phòng tồi tàn, xô đổ đồ đạc và bát đĩa trên đường, cho tới khi tìm được cánh cửa sau của ngôi nhà thảm hại mở ra chỗ nhốt gia súc. Nhóm người bám theo sau ông từng bước dè dặt, vừa chạy vừa cầu trời hãy tha thứ cho họ và nhân từ với họ!
Lũ dê của ông kia hả? Đúng đây là lũ dê của ông không?
ông hét lên trong lúc bước qua rào chắn mong manh dùng để nhốt bầy gia súc còm.
Vậy đây là điều tôi sẽ làm với lũ dê của ông!
Con vật không kịp có thời gian nhảy chồm lên vì sợ. Nắm đấm của Yeruldelgger nện nó gục xuống tại chỗ, và con vật lăn ra bất động trong vũng bùn nơi nó đang đứng. Quỳ gối xuống bùn ở phía bên kia bờ rào, người đàn ông cuống cuồng cầu xin viên cảnh sát.
Tôi xin anh! Tôi xin anh! Đó là tất cả những gì chúng tôi có để sống qua ngày! Đừng giết chúng! Đừng giết lũ dê của tôi!
Yeruldelgger cúi xuống, túm lấy áo ông ta, nhấc ông ta qua rào chắn để ném vào chỗ nhốt gia súc như một cọng rơm vào giữa bầy dê đang kinh hoàng.
Ông cầu xin tôi vì bầy dê của ông, trong khi để mặc con gái bị làm nhục để đổi lấy vài đồng xu sao? Hả? Nói cho tôi biết xem? Nói cho tôi biết không tôi sẽ táng chết bầy dê của ông từng con một!
Người đàn ông nằm phủ phục úp mặt xuống dưới chân Yeruldelgger đang đứng lững thừng cạnh ông ta như một ngọn núi. Ông ta vừa khóc vừa rên rỉ, cả người rung bần bật, đầy vô liêm sỉ.
Chẳng gì hết!
ông ta than vãn.
Chẳng gì hết! Tôi đã trao Odval bé bỏng của tôi cho hắn chẳng đổi lấy gì hết! Không gì hết! Không gì hết!
Bà vợ lúc này liền chui dưới rào chắn tới cứu nguy cho chồng. Yeruldelgger cuối cùng cũng thấy trong mắt họ điều ông trông đợi. Người phụ nữ quỳ gối xuống bùn cạnh chồng, đưa tay ôm lấy hai vai ông ta và dịu dàng kéo ông ta đứng dậy. Nhưng Yeruldelgger mới là người bà ta nhìn thẳng vào mắt.
Không gì hết, đúng vậy đấy. Không gì hết, và vì sợ. Chúng tôi đã bán rẻ con mình vì sợ đồ rác rưởi đó, và chúng tôi trở thành kẻ còn xấu xa hơn cả hắn. Đã nhiều tháng qua tôi sống với nỗi hổ thẹn này trong tim, mỗi đêm đầu là cơn ác mộng, mỗi khoảnh khắc im lặng là một lời thú tội.
Đúng thế,
một người phụ nữ khác vừa lại giúp bà vợ đỡ ông chồng đang gạt nước mắt đứng dậy lên tiếng.
Tôi thấy thật nhục nhã vì nỗi hổ thẹn đã nhấn chìm lý trí của tôi. Làm sao chúng tôi lại có thể…
Làm sao hắn có thể chứ!
một người đàn ông khác vừa hét lên vừa trèo qua rào chắn.
Làm sao hắn có thể ép buộc chúng tôi làm điều đê hèn như thế chứ!
Thôi đi!
Yeruldelgger hét lên.
Thôi than vãn về số phận khốn khổ của các người đi. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho điều các người đã làm, không bao giờ! Nhưng các người, có lẽ các người vẫn còn có thể vớt vát lại chút thể diện hay cứu vãn phần thể diện nhỏ nhoi còn lại của các người. Hãy tới khu trại tìm con các người. Đám Hàn Quốc chưa tới, vẫn còn thời gian đấy. Lên đó tìm con các người, đưa chúng về nhà và yêu quý chúng. Và nếu Gấu chặn đường các người, hãy nện vỡ sọ hắn! Các người hiểu ý tôi chứ?
Tôi đồng ý,
một người đàn ông vừa nói vừa quay về phía mấy người phụ nữ.
Các bà hãy chuẩn bị nhà cửa để đón chúng nó, cả ba chúng tôi sẽ lên trên đó và…
Không đời nào! chúng tôi cũng sẽ lên đó,
bà vợ ông chủ hàng tạp hóa cắt ngang,.
và nếu cần nện vỡ sọ Gấu, hãy để mấy người đàn bà chúng tôi làm trước!
Bà ấy có lý đấy!
một phụ nữ khác tán thành.
Và sau khi đưa con gái chúng ta về, chúng ta sẽ đi nện vỡ sọ Thợ Sắt!
Thợ Sắt?
Yeruldelgger ngạc nhiên.
Phải, em trai Gấu. Hắn sống ở đầu làng. Hắn có một cái xưởng nhỏ. Hắn sửa chữa các loại mô tô và máy móc. Hắn luôn đè nén chúng tôi vì hắn là em trai Gấu. Chính là hắn thám thính theo dõi chúng tôi, chính hắn đe dọa chúng tôi giúp anh hắn, chính hắn đã chọn con gái chúng tôi, nhưng giờ thì kết thúc rồi!
Đi tìm con gái các người đi và đừng sợ hãi, tôi sẽ lo xử lý Thợ Sắt,
Yeruldelgger lên tiếng, đột nhiên được một trực cảm mách bảo.
• • •
Ông hỏi đường đi và tới trước một đống lộn xộn với hàng rào quây kín mít và những căn lán gỗ dựng quanh trụ bơm xăng được gắn vào một khối bê tông, nằm bên con đường dẫn ra khỏi làng. Bên trong khu hàng rào là hàng đống sắt vụn, lốp xe, xác của các loại xe đủ kiểu, hoặc nhốt dê hoặc cừu, và thậm chí cả hai con ngựa thiến. Ông đi qua nhiều khu quây rào như thế trước khi tới một chái nhà, nơi một gã đàn ông đang giũa đầu một ống thép. Gã có vẻ ngoài ít nhiều giống Gấu, song dường như nhỏ con hơn và không khỏe bằng. Gã đàn ông mặc áo vạt dài kiểu của người Bouriate màu xanh lam được cài kín bằng bộ khuy sừng. Yeruldelgger đi thẳng tới chỗ gã, không nói không rằng, và khi ông túm lấy gã đàn ông bị bất ngờ trong lúc đang dở việc, viên cảnh sát nhìn thấy cái bùa đeo trên cổ gã ta và biết rằng trực giác của ông đã đúng.
Ông nhấc gã dậy, giơ thẳng cánh tay túm chặt gã rồi bước qua căn xưởng nhỏ và rồi ném gã vào đống giá kệ. Gã đàn ông đập lưng vào tấm ván gỗ làm chúng rời ra và trút xuống đầu gã những bi đông dầu, những chiếc vít, hộp bóng đèn pha, má phanh và dụng cụ. Trước khi gã kịp trấn tĩnh, Yeruldelgger lại chộp lấy gã và ném gã sang phía đối diện căn xưởng. Một người đàn ông bỗng chẳng biết từ đâu xuất hiện để giúp Thợ Sắt, và viên cảnh sát nện tay này ngất xỉu chỉ bằng một cú tạt mu bàn tay, và thậm chí còn chẳng thèm để tâm.
Thợ Sắt tranh thủ mấy giây được thả lỏng này để cố lấy lại thăng bằng rồi vớ lấy một cây đòn nạy giơ lên để tự vệ. Không bao giờ lùi bước trong chiến đấu, tránh những đòn công kích bằng cách tiến lên, đánh vào các điểm tựa… Yeruldelgger vừa đi vừa tiện tay vớ lấy một cái đe nhỏ đặt trên bàn thợ và đến lượt mình cũng giơ nó lên. Thợ Sắt giơ hai cánh tay lên để bảo vệ đầu, nhưng viên cảnh sát lại nhắm vào mắt cá chân gã, và gã đổ sụp xuống nghiêng về bên chân bị đánh gãy mà không nói một lời, cũng kiên cường trước nỗi đau đớn hệt như anh mình. Dẫu vậy, vẻ hoảng hốt hiện rõ trong mắt gã.
Một chiếc bán tải UAZ màu xanh lam, cách đây năm năm, chính máy đã bán nó cho tay Kazak ở chợ ô tô hả?
Xe bản tải màu xanh lam nào?
Viên cảnh sát giậm gót chân xuống bàn chân bị thương của Thợ Sắt. Lần này, gã thét lên, và Yeruldelgger hiểu phản ứng đó là vì sợ hãi nhiều hơn là vì đau. Không buông y ra, ông cúi người xuống dùng một bàn tay cầm cái đe lên và gí nó vào dưới mũi gã.
Cứ mỗi lời nói dối tao sẽ đập vỡ một khớp của mày…
Là anh trai tôi, là anh trai tôi! Chính Gấu đã bảo tôi mang cái xe tới đó bán!
Nhưng chính mày đã tháo dỡ các thứ bên trong xe trước, phải không?
Vâng, là tôi! Gấu bảo tôi như thế sẽ dễ bán xe hơn!
Yeruldelgger nện lên vai gã và gã đàn ông đang khiếp vía nghe thấy xương đòn của gã gãy đánh rắc khô gọn dưới cú đánh.
Mày nói láo! Mày đã tháo bỏ những thứ đó đi để xóa vết máu và dấu vết tội ác của hắn, đúng vậy không?
Vâng! Vâng! Đúng thế! Xin đừng đánh tôi! Tôi xin ông, đừng đánh tôi! Chính anh tôi đã bảo tôi làm!
Nói cho tao biết, mày có tin là những nạn nhân tội nghiệp của hắn cũng đã khóc lóc như mày để cầu xin người ta đừng đánh họ không? Hả, nói cho tao nghe xem, máy có tin họ đã cầu xin hắn không?
Tôi buộc phải giúp anh ấy! Đó là anh trai tôi! Nếu không chắc anh ấy cũng giết cả tôi!
Yeruldelgger buông Thợ Sắt ra, gã đổ sụp xuống dưới chân ông rên rỉ, một bên vai và một bàn chân bị nện gãy.
Mày đã làm gì với những thứ mày tháo ra?
Tôi không biết gì hết. Từ hồi đó, tôi đã bán nhiều thứ, tôi tháo nhiều thứ khác ra để lắp chỗ này chỗ kia, rồi có thứ tôi đã vứt đi…
Tìm cho tao thứ gì đó mày đã giữ lại, nếu không tao sẽ nghiền vụn hai đầu gối mày ra!
Cái giường! Cái giường! Tôi đã giữ lại cái giường! Tôi giữ nó lại cho mấy đứa con tôi! Chúng nó ngủ trên đó, cái giường ở trong kia, trong ngôi nhà ngay cạnh đây, trong phòng ngủ của chúng! Làm ơn, tôi xin ông đấy!
Mày đã giữ cái giường nơi những người khốn khổ đã bị sát hại để dành nó cho các con mày sao? Mày đã làm thế sao? Và mày nghĩ tao sẽ thương hại mày? Mày còn giữ lại gì nữa không, đồ đồi bại?
Gã đàn ông cúi gầm xuống, như thể cam chịu đón nhận cú đòn kết liễu, lúc này gã sụp người co rúm lại như mớ giẻ rách.
Mấy món đồ chơi… đồ chơi của cô bé con… Tôi cũng có một đứa con gái nhỏ, tôi đã lấy chúng cho con bé…
Yeruldelgger dùng cả hai tay giơ cái đe lên rồi căm phẫn ném nó xuống giữa hai chân của Thợ Sắt. Cái đe cắm ngập xuống sân đất nện của căn xưởng. Gã khốn giật nảy người lên trước cú sốc và vãi đái ra quần vì sợ. Yeruldelgger tóm lấy bên tay còn lành của gã, lôi gã dậy bằng bàn tay cứng như sắt của mình. Ông lôi gã ra tận xe, ý thức rõ rằng nhiều cặp mắt hèn nhát và sợ sệt đang lén dõi theo mình từ những căn nhà tồi tàn xung quanh. Ông lái xe về tới cửa hàng tạp hóa, lôi gã khốn vào chuồng dê khuất ngoài tầm mắt, rồi trói gã vào một cái cọc rào, ngồi trên đống bùn và phân dê. Trong cửa hàng, ông tìm thấy băng dính và quay ra bịt mồm gã Thợ Sắt lại. Nhưng Thợ Sắt không còn ở vào tình trạng có thể kêu cứu. Gã chỉ còn có thể rên rỉ trong trạng thái sốc.
Trước khi đi lên khu trại để báo cho dân làng biết điều chờ đợi họ khi họ quay về, Yeruldelgger kiểm tra sóng trên chiếc điện thoại di động của mình, rồi ông thử gọi cho Solongo.