70 …một gã say khác còn say hơn hắn.
-
Công Lý Thảo Nguyên
- Ian Manook
- 7504 chữ
- 2020-05-09 04:29:14
Số từ: 7486
Dịch giả: Lê Đình Chi
Công ty phát hành: Nhã Nam
Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Lao Động
Khi quay trở lại khu trại, Yeruldelgger nhận ra với chút hân hoan, tình hình náo động tại đây. Nhóm dân làng rời khỏi khu trại bao bọc lấy các con gái họ hệt như bầy sói bảo vệ lũ con nhỏ của chúng, mấy người phụ nữ hung hãn dẫn đầu, mấy người đàn ông đi chặn hậu, luôn để mắt canh chừng Gấu. Ba người phụ nữ làm bếp đã bỏ mặc bếp lửa và nồi chảo của họ để dõi theo toán người đang rời đi, khoanh tay trước ngực để bày tỏ tinh thần đoàn kết, Yeruldelgger đoán vậy. Đứng gần đống lửa cháy rực đang liếm những lưỡi lửa quá cao lên bầu trời, hai cậu nhỏ có vẻ không hiểu gì về chuyện đang diễn ra. Vừa giễu cợt vừa e dè, chúng quan sát mấy cô gái rời đi giữa vòng bảo vệ của bố mẹ. Gấu đứng một mình tách ra một chút và quan sát Yeruldelgger bước tới.
Ông ra khỏi xe, bước về phía nhóm dân làng. Ông bảo cho họ biết bằng vài lời ngắn gọn rằng Thợ Sắt đã bị trói trong chuồng dê ở sau cửa hàng tạp hóa, nhưng ông sẽ đích thân quay lại nện gục hết dê của ai dám động chân động tay với hắn. Hắn là nhân chứng trong một vụ giết người, và cảnh sát huyện sẽ nhanh chóng tới giải hắn đi. Ông tiếp tục chửi rủa họ vì đã dám bỏ mặc con gái họ trong tay Gấu, rồi chúc mừng họ vì đã có đủ can đảm để cứu các con về. Ông bắt họ thề sẽ thương yêu các con, rồi đến lượt mình ông thề sẽ thỉnh thoảng ghé qua kiểm tra xem họ có giữ lời không. Rồi ông bình thản đi về phía căn lều của mình, không buồn để mắt tới Gấu, chúc mừng hai cậu nhóc về đống lửa khi đi ngang qua chỗ chúng, chào mấy người phụ nữ nấu bếp bằng một nụ cười hết cỡ kèm cái nháy mắt tinh quái. Ông vừa bước qua ngưỡng cửa căn lều thì nghe thấy tiếng động cơ của chiếc mô tô bốn bánh đầu tiên.
Thế nào, chính ông đã gây ra toàn bộ vụ nhốn nháo này đúng không?
Colette, đang nằm trên giường hút thuốc chờ ông, lên tiếng hỏi.
Cô gái đã lại thay đồ, và lúc này mặc chiếc áo hai dây cũn cỡn màu hồng và xanh lục có dòng chữ Mangueira jà Chegou
cùng quần soóc vải xa tanh màu lục có logo của Estacão Primeira da Mangueira, một trường dạy Samba ở Rio de Janeiro. Yeruldelgger tự hỏi liệu cô ta có ý thức được họ đang chờ đón một đám chơi mô tô Hàn Quốc trong cơn động dục hay không. Ông chọn cách không đặt câu hỏi đó ra với cô gái, vì e phải nghe câu trả lời là tôi biết chứ…
Không được hút thuốc trong lều!
ông chỉ đáp vậy.
À vậy sao, em quên mất, đó không phải là truyền thống!
Không, đó không phải là truyền thống!
Thế làm rối beng mọi thứ lên ở bất cứ chỗ nào ông đi qua, đó là truyền thống à?
Có vẻ như gần đây thì đúng là thế rồi, tôi thừa nhận,
ông vừa nhân nhượng vừa mỉm cười.
Và theo tôi nghĩ, với những kẻ đang tới chỗ chúng ta, chuyện đó vẫn chưa kết thúc đâu!
Phải rồi, nhưng lần này bọn họ có bao nhiêu người? Hai chục à, phải không? Còn ông, ông có bao nhiêu?
Tôi ư? Thì chúng ta không phải là hai người sao?
ông mỉm cười.
Ái chà chà, không, chàng trai yêu dấu, đừng có trông cậy vào em: về phần rắc rối thì rác ai người nấy hốt nhé!
Colette vừa nói vừa bật dậy khỏi giường để ra ngoài hút thuốc.
Em có lý,
ông giễu cợt,.
kích cho bọn chúng thật hăng cho tôi! Hai mươi ngày đường rừng cưỡi trên mô tô hẳn làm chúng thèm cưỡi thứ gì đó khác! Chuyện này đương nhiên sẽ có ích cho việc của tôi!
• • •
Đám mô tô bốn bánh lần lượt rú lên lao vọt ra khỏi rừng, hụp xuống con đường mòn trũng sâu dẫn vào khu trại. Chẳng có gì ngạc nhiên về việc Park Kim Lee đã đâm phải cô bé tội nghiệp trên chiếc xe đạp ba bánh mà không thể tránh được! Đám tài xế mặc toàn đồ da, đội mũ bảo hiểm như người hùng trong các trò chơi điện tử, còn mô tô của họ dính đầy bùn và những tấm đề can tự dính. Gã đi đầu nghiêng xe bốc hai bánh lên để rẽ vào trại, đầu gối lướt sát đất, dừng lại ngang phè bằng cách cho xe trượt dài trên lớp cỏ dày. Rồi y nhổm thẳng người dậy trên xe, loạng choạng bước xuống, ném găng tay và bỏ mũ bảo hiểm ra, buông mình dang thẳng hai tay ngã vật ra bùn như một nhà vô địch đầy oai hùng lúc về đích chiến thắng trong một cuộc đua marathon. Gã thứ hai thiếu chút nữa cán phải y liền lao người đè lên y rồi cười phá lên. Gã thứ ba ngửa người ra tựa vào đống túi buộc trên cánh gió đằng sau mô tô của hắn, hai bàn tay đan lại đặt dưới gáy, có vẻ vừa kiệt sức vừa phấn khởi. Rồi những thành viên khác tới thành từng nhóm nhỏ, để động cơ xe của bọn họ tiếp tục nổ ầm ầm rất lâu, khạc ra những cuộn khói nóng giãy với hơi dầu hăng hắc sắc xanh. Cả đám khen ngợi lẫn nhau từ xe này tới xe kia bằng cách gân cổ hét lớn để át tiếng ồn động cơ, mặt vẫn ẩn dưới chiếc mũ bảo hiểm chưa cởi ra, hoặc chúc mừng nhau bằng những cái vỗ mạnh lên lưng như các nhà vô địch Công thức 1. Sau đó, đến lượt những chiếc mô tô bốn bánh khác xuất hiện, nặng nề hơn, chở theo vật liệu và đồ ăn, và tất cả cùng nóng lòng chờ đợi chiếc xe chở sâm banh Georgia và vodka Nga.
Đám đua xe dùng hết sạch ba chai sâm banh loại to để phun vào nhau và phun từ xa vào mấy người phụ nữ, mấy người này bỏ chạy vào nấp trong nhà bếp của họ. Màn náo nhiệt cuối cùng cũng lắng xuống, và đám tay đua tụm lại thành nhóm nhỏ vui vẻ tán chuyện. Bọn họ đã kết thúc cả nghìn kilomet cuộc đua hoang dã giữa thiên nhiên. Lần lượt từng người trong nhóm bỏ mũ và tháo găng ra, trước khi cởi bộ áo liền quần bằng da có in thương hiệu các nhà tài trợ phương tiện, và vài tay đua tỏ vẻ tự hào vì chỉ mặc bên trong bộ đồ đó độc chiếc quần lót cùng đôi tất.
Colette dụi tắt điếu thuốc kêu xèo xèo trên cỏ ướt. Cô trở vào trong lều cùng Yeruldelgger ngay khi cảm thấy ánh mắt của đám đàn ông cởi trần đang dồn về phía mình.
Em nghĩ tốt hơn em nên thay đồ!
Tôi đã không dám khuyên em làm vậy,
Yeruldelgger thú thực.
Ông đánh giá cao việc cô gái đã cố gắng bước qua ngưỡng của bằng đúng bên chân và đi vòng quanh lều theo đúng chiều. Ông đang ngồi bên mép giường mình, ở tận trong cùng căn lều, theo dõi đám Hàn Quốc từ xa qua cửa lều để mở. Khi cô gái đi ngang qua, cặp đùi vẫn còn săn chắc lướt qua sát mặt ông, và cô đưa tay lên vuốt má ông.
Cảm ơn ông vì mấy cô bé. Việc ông đã làm thật tử tế.
Cảm ơn em vì đã báo cho tôi biết. Khi em thấy những gì sắp sửa xảy…
Tại sao ông lại đưa em tới đây?
Tôi cần ai đó để đóng vai đôi uyên ương, để đánh lừa chúng, và tôi đã hứa với em về kỳ nghỉ!
Các kỳ nghỉ với ông lúc nào cũng thế này sao?
Tôi không nhớ nổi nữa. Đã nhiều năm qua tôi không có kỳ nghỉ nào…
Từ sau cái chết của Kushi.
…
Em cũng từng có một đứa con. Hay đúng ra là gần như thế. Em đã phải phá thai. Nhưng như vậy cũng giống như nó đã chết, phải không? Và ông sẽ cười… mà không, ông sẽ không cười… Ông có hình dung được chính Chuluum là bố đứa bé, ông có hình dung được không? Anh ta nói đó là một chuyện ngoài ý muốn với bao cao su, rằng em sẽ không thể tiếp tục hành nghề với một đứa bé, rằng điều đó sẽ không tốt cho công việc của em, và để đổi lại anh ta sẽ biến em thành nữ hoàng của Altaï. Rồi anh ta đánh em, và em bị ép phải phá thai. Kể từ khi đó, mỗi khi nhìn thấy một đứa bé trên đường phố, em lại cố hình dung xem con em lẽ ra đã có thể ra sao. Ông tất nhiên đã biết rõ Kushi, ông biết rõ mình mất đi điều gì. Còn em, em mất đi một giấc mơ. Ông đã mất một đứa con, em đã mất một thiên thần. Em không biết ai là người bất hạnh hơn trong hai chúng ta. Có thể chúng ta bất hạnh như nhau. Ông có muốn biết bí mật thực sự của em không, bạn đồng cảnh ngộ?
…
Dù thế nào em cũng nói cho ông biết, vì em cần thỉnh thoảng nói ra điều đó. Ông biết vì sao em tiếp tục nghề này không?
…
Vì sau khi phá thai em không thể có con được nữa. Em không còn chức năng của một người mẹ, em chỉ còn là công cụ tình dục, và với em thế cũng ổn.
À, với tôi thì như thế không ổn!
Yeruldelgger gắt lên và đột ngột đứng dậy.
Tất nhiên, về ông thì em hiểu, Kushi…
Tôi không nói về Kushi!
ông cắt ngang,.
tôi nói về em. Trong em còn có nhiều điều hơn chỉ là chức năng làm mẹ và công cụ tình dục. Hãy thôi dằn vặt bản thân đi. Tôi sẽ trừng phạt Chuluum vì những gì hắn ta đã làm. Nếu em có tình yêu để trao đi, thì vẫn còn những đứa trẻ bị bỏ rơi ở khắp nơi, và cả những người đàn ông cô đơn nữa. Tại sao chúng ta cứ nhất định phải kết thúc trong cảnh bị suy sụp vì những cuộc sống không mục đích thế này! Chúng ta từng có những không gian mênh mông, những tập quán và những truyền thuyết lâu đời, và em nhìn xem chúng ta đã thành ra như thế nào!
Đó là những gì mà cuộc sống đã khiến chúng ta trở thành!
cô gái thở dài.
Không, sai rồi, cuộc sống chẳng khiến chúng ta thành ra thế nào cả. Chính chúng ta đã khiến cuộc sống đầy những từ bỏ, sợ hãi, bỏ rơi, gian trá, phẫn nộ! Chính chúng ta đã tự ngăn cản mình biến cuộc sống trở thành khác đi so với hiện tại.
Nói thì dễ lắm, Yeruldelgger, nhưng nhìn ông xem: có phải chính ông đã làm nên cuộc sống của ông vào lúc này không?
Không, lúc này tôi đang giải quyết các món nợ của mình. Nhưng khi đã xong, tôi hứa với em tôi sẽ làm lại cuộc đời.
Mong các vị thần lắng nghe ông…,
cô gái lẩm bẩm.
Các vị thần chẳng can dự gì ở đây cả. Các vị thần dõi theo chúng ta, vậy thôi! Khi chuyện này kết thúc, hãy làm như tôi; quên Chuluum đi và tìm tình yêu ở nơi khác.
Lời khuyên hay lắm. Liệu ông có tình cờ sẵn sàng chút ít cho chuyện đó không?
Rất tiếc!
Yeruldelgger mỉm cười dang hai cánh tay ra.
Cho dù chỉ một đêm?
Cho dù chỉ một đêm!
Một đêm duy nhất, một đêm không bao giờ có thêm đêm khác,
cô gái thì thầm với giọng gần như phiền muộn.
Chỉ một lần thôi, như một món quả nhỏ, ông biết đấy. Chỉ một chút kỷ niệm giữa ông và em, một chút hạnh phúc nhỏ nhoi cùng với chút ít tình yêu trong đó, để em nhớ tất cả những gì ông vừa nói với em. Như những món đồ lưu niệm nhỏ cho khách du lịch, ông biết đấy, những món đồ mà khi ông lắc lên sẽ có tuyết rơi trong đó. Như thế, vào những ngày buồn, em sẽ lắc ông trong đầu để cảm thấy dễ chịu hơn. Chỉ ông và em ở bên nhau…
Yeruldelgger sắp trả lời và ánh mắt cô gái đang chăm chú nhìn vào môi ông thì ai đó gõ lên cánh cửa lều đang để mở. Đó là một trong hai cậu nhóc đã nhóm lửa.
Bà già muốn gặp ông!
cậu nhóc nói với viên cảnh sát, cậu nhóc tựa lên khung của để cúi người ngó vào trong, bàn chân đặt trên ngưỡng cửa lều.
Yeruldelgger thở dài đi tới chỗ cậu nhóc. Ông đập vào cổ tay cậu nhóc nhanh tới mức cậu nhóc không kịp thấy cú đánh giáng xuống. Bị mất thăng bằng vì bất ngờ, cậu nhóc ngã sóng soài xuống sàn lều.
Người ta chưa bao giờ dạy chú em là không được gõ lên cửa một căn lều hả? Hay không được phép tựa lên khung cửa? Hay không được đặt chân lên ngưỡng cửa?
Cái gì? Vì thế mà ông đánh tôi à?
Cậu nhóc vừa đáp lại vừa nhỏm dậy, vừa tức tối vừa sợ sệt.
Làm theo những trò xưa rích đó để làm cái quái gì chứ?
Đó không phải là câu hỏi hay, chàng trai. Câu hỏi đúng là: tôn trọng chúng thì chú em mất gì? Những trò xưa rích như cậu nói đó, chúng là linh hồn cậu, thứ duy nhất kết nối cậu với linh hồn của đất nước cậu…
Ông nói đùa, toàn thứ vớ vẩn!
cậu nhóc lên tiếng, tưởng rằng có thể vớt vát được chút kiêu căng.
Được thôi, vớ vẩn hay không, chú em cũng phải tôn trọng chúng trước mặt tôi. Và bà lão, chú em cũng phải gọi là bà một cách tôn trọng, hiểu chưa?
Rồi, bà thì bà, bà ấy muốn gặp ông!
cậu nhóc vừa cấm cảu vừa thối lui.
Yeruldelgger dõi theo cậu nhóc chạy tới bên cậu thiếu niên còn lại. Với chiếc áo thun của đội Mets ở New York hay của đội Lakers chúng mặc cùng chiếc mũ bóng chày chúng đội trên đầu, hẳn nhiên hai anh chàng đang khẽ bảo nhau rằng ông là một lão khọm chập cheng trong lúc cố nín cười.
Ông thực sự tin vào những điều đó sao?
cô gái lên tiếng hỏi sau lưng ông.
Tôi tin vào mọi mối liên hệ gắn kết chúng ta với nhau,
viên cảnh sát nói với vẻ mệt mỏi.
Qua khung của để mở của căn lều, trong đám chơi mô tô lúc này đã ồn ào uống rượu quanh đống lửa, ông nhận ra Adolf đang được đám Hàn Quốc từng người một chào mừng để cảm ơn vì đã dẫn đường cho đám này tới khu trại. Trời vẫn còn sáng, song đám chơi mô tô đã dỡ xuống nhiều két vodka và cả một dàn karaoke mà bọn họ đang lắp đặt để chuẩn bị cho một đêm dài nhậu nhẹt. Từ nơi hắn ngồi, Adolf không thể phát hiện ra ông. Yeruldelgger muốn giữ cho mình lợi thế bất ngờ. Từ phía đối diện cửa vào, ông nâng tấm vải trang trí vách lều và lớp da dày ngăn lều lên, tách hai thanh lưới gỗ, vén tấm bạt che bên ngoài, rồi lách người ra. Ông xoay xở để mấy người phụ nữ trong bếp trông thấy mình nhưng vẫn ở ngoài tầm mắt Adolf và đám Hàn Quốc. Bà lão đang ở trong bếp, đứng thẳng, quan sát căn lều của ông, chờ ông đáp lại lời nhắn của mình. Yeruldelgger ném một hòn sỏi vào bức tường ghép từ thân cây thông rụng lá để bà chú ý rồi ra hiệu bảo bà tới chỗ ông. Bà lão hiểu thông điệp nhận được, chùi tay vào cái khăn lau buộc ở thắt lưng, rồi làm động tác để báo cho ông hiểu bà sẽ đi vòng ra đằng sau để tới gặp ông ở chỗ căn nhà gỗ xa nhất.
Cậu làm hắn phát điên lên rồi!
bà lão hạ giọng nói ngay khi hai người gặp nhau trên hàng hiên hẹp trông ra hồ nước.
Sau những gì cậu làm cho các cô gái đó, ngay khi cậu rời đi, hắn sẽ giết chúng tôi!
Bà hối hận sao?
Không, cậu đã làm đúng. Cậu đã làm điều đáng lẽ chúng tôi phải làm từ lâu rồi. Nhưng hắn bị điên. Hắn sẽ giết chúng tôi!
Hắn sẽ chết trước khi tôi rời đi, ông đáp.
Bà lão ngước về phía ông khuôn mặt mệt mỏi vì cuộc sống của mình, tò mò trước sức mạnh và sự quyết tâm của ông.
Cậu là ai?
bà hỏi.
Tôi là ai không quan trọng. Tôi biết hắn là ai!
Vậy là cậu biết về chuyện mấy người nước ngoài, thế thì…
Về cặp vợ chồng hắn đã giết à? Lúc trước tôi có nghi ngờ, nhưng giờ thì tôi biết chắc.
Vậy cậu sẽ làm gì?
Tôi sẽ thanh toán các món nợ.
Tại sao cậu lại làm thế, cậu quen mấy người đáng thương đó à?
Không, nhưng chính tôi đã đào thi thể đứa con gái bé bỏng của họ, và một ông lão du mục đã phó thác linh hồn cô bé cho tôi. Để cô bé được yên nghĩ, tôi phải tìm thấy bố mẹ nó, dù họ đã chết.
Bà lão im lặng giây lát, mắt nhìn thẳng vào mắt ông. Hẳn bà đã từng rất đẹp, Yeruldelgger thầm nghĩ. Như những cô gái trẻ có khuôn mặt trăng tròn trong đó bốn mươi cô đẹp nhất đã bị hiến sinh trong tang lễ Thành Cát Tư Hãn. Rồi khuôn mặt bà trở nên nhăn nheo. Những mùa hè gay gắt, những mùa đông giá buốt, những lần buôn bán ái tình, những cuộc tình hung bạo, những đứa con ốm yếu, những bầy gia súc bị tan đàn… Và cả những tiếng cười nữa, hẳn rồi. Bà lão cụp mắt xuống, và Yeruldelgger hiểu bà không muốn nhìn thẳng vào ông để nói với ông những gì bà sắp nói. Ở trên cao hơn một chút, đằng sau những căn lều, ông nghe thấy tiếng hí của lũ ngựa mà Gấu đã giữ cho khỏi hoảng hốt bằng cách đưa chúng cách xa khỏi mấy chiếc mô tô. Ông đưa mắt nhìn về phía hồ nước chuyển ánh hồng trong ráng hoàng hôn dưới bầu trời rải rác những đám mây màu tím hoa cà. Mặt nước hơi lăn tăn gợn sóng khi một con diệc nhẹ nhàng cất cánh bay lên duyên dáng. Những cái bóng màu lam dâng lên từ trảng cỏ trũng sâu. Một vùng tranh tối tranh sáng trùm xuống rìa các khu rừng bên kia hồ. Bầy thỏ rừng, lũ vịt ở đâu đó. Đám chuột chũi đang bận rộn trong hang để chuẩn bị cho buổi đêm. Một nhịp sống cô độc và đáng kinh ngạc nơi trảng trống hoang vu bị quên lãng. Ở ngoài xa có lẽ là những con sói, cả một bầy đang đi kiếm ăn. Một con cáo thận trọng lẩn tránh chúng. Một con linh miêu đang nấp rình mồi. Và nằm ẩn trong bóng tối sâu thẳm dưới tán thông rụng lá, đặt mông giữa bụi việt quất đen hoa tím, là một con gấu ngây ngô phàm ăn…
Tôi đã biết hắn sẽ gây chuyện khi hắn đi câu,
bà lão bắt đầu kể.
Đã vài ngày hắn thường xuyên để mắt về phía chiếc xe bán tải nhỏ màu xanh lam. Người phụ nữ tóc vàng mặc quần soóc, bộ ngực đẹp đẽ thả tự do dưới chiếc áo bó ngực. Khi cô giặt đồ, quỳ gối trên chậu giặt, khi cô cúi người xuống chải đầu cho cô con gái nhỏ… từ xa, tôi luôn thấy hắn tìm cách quan sát bộ ngực người phụ nữ đó. Hắn chắc là đã lén lại gần hơn để rình trộm khi cô ấy tắm. Có khả năng hắn đã nhìn trộm cô gái qua cửa sổ xe. Hắn đã làm thế với các khách du lịch rồi, qua những cái lỗ hắn dùi trên vách lều. Nhưng khi hắn đi câu, tôi đã hiểu ngay. Ngày đầu tiên, hắn đi qua phía trước họ không nói gì cùng cái cần câu trên tay. Cả ba người trong gia đình họ cùng ăn sáng dưới ánh mặt trời. Từ trong bếp, tôi đã thấy hắn làm thế rồi biến mất vào trong thung lũng, về phía dòng sông. Tới gần giữa trưa, hắn quay lại cầm theo hai con cá hồi rất đẹp được xỏ dây móc qua mang, và hai vợ chồng nọ đã nhìn hắn hồi lâu trong lúc chỉ cho con gái họ thấy mấy con cá hồi. Đến hôm sau, hắn lại làm tương tự, và lần này, đúng như gã khốn hy vọng, ông bố tiến lại gần hắn cùng cô con gái. Gã rác rưởi đã giơ tay chìa mấy con cá ra để cô bé dám dùng đầu ngón tay sờ lên chúng, và hắn đã trao đổi vài lời với ông bố. Người phụ nữ không lại gần. Tôi tin chắc cô ấy nghi ngờ hắn. Khi tôi thấy người chồng có vẻ phấn khích, quay lại giải thích gì đó với vợ, tôi biết hắn đã gần như thành công kế hoạch của hắn. Ngày hôm sau, hắn ra đi cầm theo hai cái cần, và người chồng đợi để cùng đi câu với hắn. Tôi thấy hắn thương lượng để cô bé không đi cùng. Hẳn là hắn đã nói về những đoạn bờ sông nguy hiểm, bịa ra lũ rắn độc lẩn khuất trong có, bất cứ chuyện nhảm nhí nào, song hắn đã thuyết phục thành công ông bố, anh ta liền bảo con gái ở lại với mẹ. Cô vợ quan sát cảnh đó từ chỗ cao hơn một chút trên bờ cỏ, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt dửng dưng. Trong lúc đi xuống phía dòng sông, với anh chồng hết sức hân hoan bên cạnh, hắn đã từ xa ra lệnh cho tôi chuẩn bị một bữa ăn sáng với bánh mì nóng, kem tươi và mứt việt quất cho cô bé. Vốn là một kẻ bủn xỉn, đó là những gì hắn sẵn sàng trả giá. Rồi hắn biến mất. Cô bé ngồi lên chiếc xe đạp ba bánh và người vợ đi cùng con gái cô tới tận bếp. Cô ấy nói thứ tiếng Nga rất tồi, nhưng dù sao chúng tôi cũng hiểu được nhau. Người mẹ từ chối kem tươi và mứt bằng cách phàn nàn về tình trạng quá tròn trịa của mình, rồi cảm ơn tôi đã trông giúp đứa con. Cô ấy giải thích với tôi trong khi cố mỉm cười rằng sẽ tranh thủ lúc chồng vắng nhà để dọn dẹp tổng vệ sinh một phen, rồi người vợ rời đi, vừa đi vừa thỉnh thoảng ngoái lại, đưa tay vẫy chào cô con gái lúc đó đã chơi với một chú cún con và không nghĩ gì tới mẹ nữa. Về tới chiếc xe, cô ấy mở tung tất cả, lấy mọi thứ ra, cọ rửa rồi sắp xếp lại. Người vợ đang ở trong xe thì tim tôi nẩy lên vì thấy gã khốn đó leo lên bờ cỏ. Hắn đi thẳng tới phía chiếc xe, thật bình thản, như thể đang quay về nhà mình. Hắn chui vào trong xe không chút do dự, thậm chí không buồn đóng cửa lại sau lưng, và tôi biết hắn sẽ cưỡng bức cô ấy…
Bà chắc về chuyện đó chứ? Bà đã nhìn thấy hắn chứ? Bà đã nghe thấy gì đó?
Tôi biết vì hắn đã làm thế rồi. Với tôi, với những cô gái khác trong bếp, với những cô bé hắn thuê làm việc, và cả khách du lịch nữa! Có những người đặt thuê chỗ trọ một tuần rồi đột ngột rời đi không nói một lời, cũng không trả tiền, chỉ sau hai hay ba ngày trong tình trạng vừa xấu hổ vừa hoảng loạn… Tôi biết hắn chui vào trong chiếc xe và lập tức đánh gục cô gái bằng một cái tát mà không nói lời nào. Tôi biết hắn đã xé rách quần soóc và quần lót của cô gái chỉ bằng một cú giật duy nhất làm đùi cô chảy máu, rồi hắn đã xé áo lót của cô gái để vồ lấy cặp vú của cô, hắn tì hai đầu gối xuống tách hai chân cô gái ra để nhìn thấy cửa mình của cô. Tôi biết hắn đã cưỡng dâm cô gái qua cửa quần vừa kịp vạch ra, rồi giữ hai cổ tay cô gái ở trên đầu cô bằng một tay, dùng tay còn lại bịt miệng có để ngăn không cho cô kêu lên… Tôi biết cô gái không kịp hiểu gì. Cô ấy đã không thấy thứ gì xuất hiện, bị choáng váng vì cái tát có lẽ đã làm cô rách tai, trước sức mạnh hùng hục và thân hình nặng nề hôi hám của tên khốn kiếp này, kinh hãi trước sự táo tợn của hắn khi dám cưỡng dâm cô như thế giữa ban ngày, cách chúng tôi chỉ mấy bước chân, ở ngay cạnh nơi đứa con gái bé bỏng của cô ấy đang chơi, chỉ cách người chồng của cô, người mà hắn đã dẫn đi câu, có vài trăm mét. Tôi biết cô gái đã hoảng loạn trước cái bộ phận sinh dục tởm lợm của hắn. Kinh hoàng trước sự im lặng thú vật của hắn, trước sự thiếu vắng mọi cảm xúc trên khuôn mặt hắn, trước đôi mắt chết chóc không chút ân hận, không sợ hãi, không chút thương hại. Thoạt đầu, nạn nhân không hiểu. Cô ấy nghĩ hắn sẽ nhận ra rằng việc làm của hắn thật ghê tởm rồi hổ thẹn bỏ chạy khỏi đó. Hay ai đó sẽ xuất hiện và nện vỡ đầu hắn. Làm sao người ta có thể chỉ một giây trước còn là người rồi chỉ một giây sau trở thành con mồi phải phục tùng trước con quái vật ghê tởm này? Và sau đó tôi biết cô ấy đã tìm cách chống trả khi hắn bằng một cử động lật cô ấy lại để cưỡng dâm qua đường hậu môn. Tôi biết hắn đã ấn mặt cô ấy xuống đệm giường để bóp nghẹt tiếng cô ấy kêu. Cơn đau và sự nhục nhã đã đánh gục nạn nhân vào lúc đó, và cô ấy cam chịu đúng như hắn muốn, như cô ấy biết và căm giận bản thân vì điều đó. Nạn nhân chẳng còn chút người nào trong bản thân, cô ấy cảm thấy mình cũng vô nhân tính như hắn. Cô ấy chỉ còn là một thân xác bầm giập, bị chà đạp, bị vấy bẩn bởi nỗi bất hạnh phải chịu đựng, và điều tồi tệ nhất, đó là khi buông xuôi vì không đủ sức mạnh, vì ghê tởm chính mình, cô ấy đã thổi bùng lên cơn tức giận của hắn, vì cô ấy đã tước mất của hắn khoái cảm về sức mạnh của bản thân… Tôi nhìn chiếc xe màu xanh lam trên nền xanh lục của thảo nguyên. Nó từng chở theo niềm vui và cuộc sống của gia đình can đảm này, những người đã theo đuổi giấc mơ du mục của mình, và sẽ không bao giờ còn lại gì nữa từ những ngày đẹp đẽ vô tư đó. Biết bao bất hạnh sắp xảy ra trong chiếc xe nhỏ màu xanh lam nằm bất động ấy! Những nỗi đau không bao giờ nguôi, nỗi nhục nhã khôn cùng, những giằng xé, những cam chịu cùng cực, những phản bội, những hành động báo thù quay trở lại rơi xuống đầu ta và những người ta yêu quý. Những khát khao bị vùi dập. Những tương lai bị bóp nghẹt. Tất cả chỉ vì tội lỗi của một gã khốn mạnh mẽ hơn ta! Tất cả chỉ diễn ra trong vài phút, và hủy hoại toàn bộ cuộc sống đã qua của nạn nhân cũng như tất cả tương lai của cô. Tôi biết hắn đã thì thầm vào tai cô gái là hắn sẽ cắt cổ con gái cô nếu cô dám nói hở ra. Tôi biết hắn thậm chí đã định quay lại chỗ người chồng đang câu cá, làm ra vẻ như không có gì xảy ra. Nhưng khi hắn chui ra khỏi xe, người chồng đã có mặt ở đó, đang đi lên từ dưới sông. Anh ta trông thấy gã khốn loạng choạng bước ra khỏi chiếc xe màu xanh lam, nơi chắc chắn vợ anh ta đang ở trong, và lên tiếng hỏi từ xa xem có chuyện gì đang xảy ra. Hắn đứng sững tại chỗ rồi quay người lại đối diện với anh ta không đáp. Người chồng đã do dự, rồi sau đó như thể bị thôi thúc bởi một dự cảm kinh hoàng, anh ta vội vã lao lên triền dốc. Ngay khi anh này tới vừa tầm tay hắn, thở không ra hơi vì cuộc leo dốc cũng như nỗi lo lắng trước điều anh ta đang ngờ vực, gã khốn kia liền thộp lấy cổ áo người chồng, tận dụng đà chạy của anh ta để xoay anh ta lại dộng vào cửa sau xe. Từ xa, tôi thấy lưng người chồng dán vào bánh xe dự phòng và cổ anh ta rũ xuống. Đầu anh ta đập vào thùng xe, rồi thân hình anh ta sụp xuống mềm nhũn. Hẳn người chồng đã bị gãy cổ trong cú va chạm. Gã khốn nán lại hai giây quan sát cái xác dưới chân hắn, rồi hắn vác cái xác lên vai mang ném vào trong xe trước khi lao vào trong. Và chắc là hắn đã bóp cổ người vợ trong đó, tôi đoán vậy, lương tâm biến thái của hắn hoàn toàn bình thản, và tự nhủ là khi quay về để rồi chết trong tay hắn, người chồng đã buộc hắn phải giết cả vợ anh ta. Hắn bị bắt buộc. Không phải lỗi của hắn…
Yeruldelgger lắng nghe bà lão, kể cả trong những quăng im lặng dài của bà, song ông hiểu những gì bà lão cần nói nốt đã đè nát tâm hồn bà.
Thế còn cô bé trong lúc đó thì sao?
Cô bé đạp chiếc xe ba bánh của nó đuổi theo chú cún con và cười vang. Khi thấy hắn đã giết người chồng, tôi chạy lại để ngăn hắn giết người vợ. Tôi đã để con bé lại một mình. Tôi đã không nghĩ có gì bất trắc có thể xảy đến với con bé trong sân. Tôi chạy về phía chiếc xe bán tải đang chuyển bánh, cố bắt kịp nó. Tôi đã không thấy cô bé đuổi theo con chó ra đường. Tôi nghe thấy tiếng động cơ rồ lên, và nghĩ là cái xe bị lún rồi trượt đi trên cỏ. Tôi lại hy vọng đuổi kịp hắn, chặn toàn bộ chuyện này lại, song gã khốn vẫn tiếp tục lao xe băng qua đồng cỏ. Thế là tôi đứng chết trân tại chỗ. Không phải động cơ chiếc xe bán tải vừa rồ lên. Mà là đám người Hàn Quốc phóng ra từ rừng sớm hơn vài giờ. Chưa có gì sẵn sàng, chưa có ai để ý tới việc này: Cô bé đang ở đó, trên chiếc xe đạp ba bánh màu hồng, ở ngay giữa đường, khi chiếc mô tô bốn bánh đầu tiên lao bổ tới…
Bà lão khóc nức nở không chút xấu hổ trong khi ngước ánh mắt cầu khẩn lên nhìn ông. Để ông tha thứ cho bà tất cả những gì bà vừa thú nhận và trước đây chưa bao giờ dám nói ra. Bà lão hy vọng ông hiểu bà đợi ai đó như ông, cũng khỏe như gã khốn đó, để cuối cùng có thể thổ lộ và cất đi nỗi ân hận đã gặm nhấm bà từ năm năm qua.
Màn đêm buông xuống. Bóng đêm vươn dần lên từ mặt đất, khu rừng chìm sâu vào bóng tối. Yeruldelgger hiểu ra bà lão đang nhìn về hướng chiếc xe bán tải đã chạy đi mất hút. Bà im lặng, giam mình trong cơn ác mộng không lời mà bà đang mường tượng lại, không còn chút hy vọng nào được thấy các nạn nhân của Gấu trở lại. Yeruldelgger để bà lão lại với những ký ức phiền muộn, tâm trí của ông bị thu hút về phía tiếng ồn của cuộc truy hoan đang được chuẩn bị. Trong ánh lửa đang cháy rực bốc cao, những thân hình lảo đảo nhảy nhót. Ai đó đếm bằng tiếng ngoại quốc vào micro để điều chỉnh độ vang. Một tiếng hú do hiệu ứng Larsen vang lên xé toạc màn đêm, kéo theo tràng reo hò từ những gã say, và cũng làm bà lão bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng bất động của mình.
Tôi phải đến đó!
bà vừa nói với Yeruldelgger vừa đưa lòng bàn tay lên chùi nước mắt.
Chúng sẽ đập phá hết mọi thứ nếu không được ăn. Tôi sẽ cử ai đó mang đồ ăn đến lều cho cậu. Cậu nên bảo cô bạn cậu đừng có xuất hiện nhiều tối nay…
Bà hãy nói cho tôi biết một điều thôi, bà có từng trông thấy chiếc xe sau khi nó biến mất vào trong rừng không?
Tôi đã thấy cái xe ở dưới kia, ven bờ sông, sau đó ba giờ. Gã khốn đã lái xe đi theo bờ dốc trảng cỏ xuống tận làng. Em trai hắn bán sắt vụn. Tôi nghĩ thằng em đã giúp hắn tống khứ cái xe đi…
Còn một điều cuối cùng nữa: bà đã bao giờ thấy cảnh sát điều tra về vụ mất tích của gia đình này chưa?
Chưa bao giờ, cậu là người đầu tiên.
Đợi đã, làm sao bà biết tôi là cảnh sát?
Tôi không biết, tôi hy vọng là thế cho những gì còn lại của đất nước khốn khổ này…
Yeruldelgger hôn lên đôi bàn tay ướt đẫm nước mắt của bà lão rồi nhìn bà quay trở về nhà bếp. Ông lại đi vòng qua mấy căn lều, đi qua lũ ngựa, rồi lách vào trong căn lều của mình theo cách ông đã chui ra. Colette ngồi trên giường, theo dõi cuộc chè chén đang diễn ra qua cửa lều để mở.
Ông có hình dung nổi không,
cô pha trò,.
từng đấy khách hàng dễ tính mà em lại đi nghỉ cùng một cảnh sát!
Không lâu nữa, em sẽ thấy hài lòng vì đã ở cạnh tôi!
ông trả lời
Ồ thế sao? Nếu ông một mình làm mọi việc mà không đợi tiếp viện thì em không dám chắc là mình đang ở đúng bên đâu!
Không có tiếp viện nào cả…
Càng lúc càng hay! Thế chương trình giải trí là sao đây?
Tống khứ hết đám Hàn Quốc say xỉn này khỏi đất nước chúng ta, bắt lão chủ khu trại trả giá về vụ giết hại cả một gia đình, và tóm cổ một gã Quốc xã mới ngớ ngẩn học đòi chơi mô tô từng giả bộ đã ngủ với con gái tôi…
À, cái đó thì có vẻ hơi cá nhân hơn rồi!
Không, mọi thứ đều cá nhân trong vụ này.
Tùy ông thôi! Nhưng ít nhất hãy bớt cho em một ngờ vực, khi ông nói bắt trả giá…
Có nghĩa là bắt trả giá. Trả giá thật sự. Tôi muốn tận mắt chứng kiến tên khốn kiếp đó đền mạng!
Được,
cô gái đáp như thể đang nói về kế hoạch đi mua sắm.
Vậy chúng ta bắt đầu bằng cái gì nào? Tóm cổ Adolf chăng?
Em biết Adolf?
Đương nhiên, Adolf chính là sản phẩm của Chuluum! Mickey, đó là phần tay chơi mô tô của Adolf, nhưng còn phần Quốc xã của hắn, thì tác giả là Chuluum!
Làm sao em biết chuyện này? .
Các khách hàng ngủ với bọn em vốn chỉ coi bọn em như cái bánh điểm tâm, thế nên hãy hình dung sẽ thế nào với những kẻ chơi bọn em không phải trả tiền! Chúng nói chuyện trước mặt bọn em như trước mặt mấy con cá cảnh của chúng! Chuluum tổ chức những bữa tiệc nhỏ sang trọng, và thỉnh thoảng anh ta có mời Adolf, nhưng kẻ cầm đầu bọn chúng, Quốc trưởng nhỏ như chúng vẫn gọi, thì chính là Chuluum. Anh ta đã tạo ra nhóm Quốc xã nhỏ này để làm nòng cốt cho một đảng phái dân tộc chủ nghĩa trong tương lai. Bọn chúng tự gọi nhau là các Soyombo, vì một hình xăm chúng mang trên vai. Có vẻ như anh ta có những kẻ chống lưng cho việc đó: gieo rắc hỗn loạn để kêu gọi trật tự, bôi nhọ người nước ngoài để kêu gọi lựa chọn xu hướng dân tộc chủ nghĩa, tha hóa các cơ quan chính quyền để làm mất uy tín của họ, thâm nhập vào cảnh sát để thao túng lực lượng này. Chuluum vẫn luôn nói anh ta không thể bị đụng đến vì anh ta được những ông chủ thực sự của Mông Cổ bảo Vệ, những ông chủ tương lai của đế quốc Mông Cổ mới sắp tới. Cùng đám chơi mô tô của mình, Mickey đã bị dắt mũi như một tay gà mờ.
Làm sao người ta có thể tin vào những điều ngu ngốc như thế chứ?
À, khi người ta thấy có thể sát hại con gái một cảnh sát để khiến anh ta bỏ dở một cuộc điều tra về tham nhũng chẳng hạn, và rồi năm năm sau lại làm chuyện tương tự với cô con gái còn lại của người cảnh sát đó!
Chuluum có dính dáng vào chuyện này sao?
Về vụ sát hại Kushi thì em không nghĩ vậy, nhưng em nghe nói là anh ta biết chuyện. Ngược lại, sau khi ông phát hiện ra cái xác của cô bé kia, Chuluum đã nói với Adolf rằng có người bật đèn xanh cho anh ta để ra tay với con gái ông.
Tôi vẫn chưa hiểu,
Yeruldelgger khẽ nói với chính mình.
Cuộc điều tra của tôi về cái chết của cô bé thì có thể gây phiền toái gì cho một nhóm dân tộc chủ nghĩa chứ? Về vụ sát hại ba người Trung Quốc thì tôi có thể hiểu đại khái, nhưng về cô bé thì không: một tai nạn gây chết người cùng vụ giết người kép để che đậy vụ cưỡng dâm?
Thế tay Hàn Quốc đã đâm chết cô bé thì sao?
Cái gì, người Hàn Quốc ư? Mickey đã làm tất cả để che chắn cho tay này và bịt kín sự việc trong suốt năm năm, với sự che chở và đồng tình của Erdenbat nữa! Đây thực sự không phải thứ có thể gọi là bôi nhọ người nước ngoài!
Trong việc này, ông còn Adolf nữa. Ông đang có hắn trong tay, chỉ cần yêu cầu hắn giải thích. Ông có thể thuyết phục rất giỏi, nếu em nhớ không nhầm…
Yeruldelgger sắp sửa trả lời thì một giọng phụ nữ gọi họ từ bên ngoài.
Giữ mấy lũ chó của ông lại nếu muốn ăn!
Cứ vào không phải sợ,
ông đáp.
Đó là một trong mấy cô gái trẻ ở bếp. Cô mang tới món kuushuur
đang bốc hơi thơm phức trong chiếc cặp lồng ám đen vì khói củi. Nhưng khi Yeruldelgger cúi xuống ngửi mùi món ăn, một tràng pháo nổ vang lên bên ngoài.
Pháo à? Bọn họ có thói quen đốt pháo thế này sao?
ông hỏi cô gái trẻ.
Không, đây là lần đầu tiên. Tuguldur đã phát pháo cho bọn họ. Để cười nhạo đám Trung Quốc, anh ta nói vậy.
Tuguldur?
Đó là tên Mông Cổ của Adolf,
Colette giải thích.
Yeruldelgger lập tức bật dậy lao ra ngoài. Trong màn đêm, đám Hàn Quốc say khước đang nhảy quanh đống lửa và châm pháo. Những kẻ khác ném pháo vào đống lửa làm bắn tung tóe ra những chùm tia lửa rơi vào chân đám đang nhảy, khiến đám này vừa nhảy vừa bật lên cười rộ. Cách xa một chút, một gã có đôi chân khoèo và mái tóc cắt cua vừa chơi các hợp âm trên một thiết bị chơi nhạc điện tử vừa rống vào màn đêm giai điệu quen thuộc của Man Gaye. Mấy bàn tay túm lấy Yeruldelgger để kéo ông vào nhảy cùng. Ông đánh gục gã nọ bằng một cú vung tay, làm hắn ngã nhào xuống đống vỏ chai vodka nằm ngổn ngang dưới đất. Bàn chân viên cảnh sát giẫm phải một lon bia, và ông suýt trượt chân ngã vào đống lửa. Lúc này, khắp xung quanh ông là những gã đàn ông chếnh choáng ồn ào, song Yeruldelgger chỉ đưa mắt tìm kiếm Adolf mà không bận tâm tới bọn họ. Gã bị ông đánh ngã nhỏm dậy kéo ông ra đúng lúc ông cuối cùng cũng nhìn thấy Adolf đi vòng vào góc căn nhà rồi biến mất trong đêm tối. Yeruldelgger vội đuổi theo, vung tay đánh bạt những kẻ tìm cách túm lấy ông trong cơn tức giận say mèm giữa tiếng pháo nổ ran thành từng chập.
Ngay khi ra khỏi quầng sáng của đống lửa, Yeruldelgger dừng lại để đôi mắt làm quen vói bóng tối. Sau đó, ông rút súng ra khỏi thắt lưng rồi tiến tới chỗ góc nhà. Adolf đang ở đó, ở trước ông một chút, nấp kín trong bóng tối, nhìn vào trong qua cửa sổ. Viên cảnh sát để ý thấy khẩu Makarov trên tay hắn. Adolf do dự, kiểng chân lên để nhìn vào trong lần nữa, rồi đột ngột quay đầu về phía dãy nhà xí, nằm cách hơi xa một chút về phía bên phải hắn. Những quả pháo tiếp tục nổ ở phía bên kia ngôi nhà. Một số quả nổ to tới mức ánh lửa khi nổ soi sáng cảnh vật xung quanh như ánh chớp vàng. Yeruldelgger cũng chỉ vừa có đủ thời gian để thấy Gấu đi vào trong dãy nhà xí bên phải trước khi bóng tối lại trùm xuống chúng. Sau đó, ông thấy bóng Adolf tiến về phía dãy nhà vệ sinh, lần này không giấu giếm nữa, như thể hắn cũng định đi tiểu. Hắn dừng lại cách cánh cửa đóng kín một mét, đứng bất động trong mùi hôi thối, cánh tay giơ thẳng lên chĩa súng ra, chờ đợi một tràng pháo nữa nổ để bắn hạ Gấu qua cánh của gỗ.
Đang có người!
gã này càu nhàu từ bên trong.
Chưa kịp quay hẳn người lại để xem ai tới, Adolf đã bất tỉnh, và Yeruldelgger quỳ gối xuống để đỡ thân hình hắn đổ vật xuống vai ông không một tiếng động. Khi Gấu đẩy tung cửa ra bằng một cú đấm hung hăng, trong khi vẫn ngồi xổm trên cái hố tiêu bẩn thỉu, gã chỉ thấy trong bóng tối một gã say quay người đi vòng qua góc căn nhà, vác trên vai một gã say khác còn say hơn hắn.