• 48

Chương 10: Tử Thần trên đồng cỏ


Số từ: 3870
Nhà Xuất Bản Trẻ
Alex bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa đầy phẫn nộ của cô Nadia Vole. Cậu bé đã ngủ quá giờ.
- Sáng hôm nay là cơ hội cuối cùng của cậu để tìm hiểu về Công Tắc Bão đấy - Cô ta nói.
- Vâng, đúng vậy - Alex trả lời.
- Chiều nay, chúng tôi sẽ bắt đầu đưa những chiếc máy vi tính đến các trường học. Herr (ông) Sayle gợi ý là cậu hãy dành buổi chiều cho việc thư giãn. Có lẽ là một chuyến đi dạo ở cảng Talion. Có một con đường nhỏ đi ngang qua những cánh đồng và dẫn ra biển. Cậu sẽ đi chứ ?
- Vâng, tôi cũng thích thế.
- Tốt. Giờ thì cậu thay quần áo đi. Tôi sẽ trở lại khoảng... zehn minuten (tiếng Đức, có nghĩa là mười phút nữa).
Alex vốc nước lạnh ấp lên mặt trước khi thay quần áo. Cậu bé trở về phòng, lúc ấy là bốn giờ sáng, cậu vẫn còn cảm thấy mệt. Chuyến đi thám thính hồi đêm của cậu đã không hoàn toàn thành công như cậu mong đợi. Cậu đã nhìn thấy quá nhiều - tàu ngầm, những chiếc hộp màu bạc, cái chết của người bảo vệ vì đã dám đánh rơi một cái hộp - thế mà cho đến bây giờ, cậu vẫn chưa hiểu được gì cặn kẽ cả.
Yassen Gregorovich đang làm việc cho Herod Sayle, điều đó là chắc chắn rồi. Nhưng còn những chiếc hộp kia là thế nào ? Với tất cả những gì Alex đã biết thì chúng chỉ đựng những món ăn trưa đã được bao gói sẵn, dành cho tất cả nhân viên trong Tập đoàn Sayle, cậu bé sẵn lòng tin như thế nếu như Yassen không giết người đàn ông đã đánh rơi một chiếc hộp đựng thức ăn trưa đã đóng gói ấy.
Hôm nay là ngày ba mươi mốt, tháng Ba. Như cô Vole đã nói, những chiếc máy vi tính sẽ được đưa đi. Chỉ còn một ngày nữa thôi, tại Viện Bảo tàng Khoa học sẽ diễn ra nghi lễ. Alex chẳng có gì để báo cáo, mẩu thông tin có hình vẽ của Ian Rider mà cậu bé đã gửi, bên phía hồi đáp vẫn còn bỏ ngỏ. Trước khi lên giường đi ngủ, Alex bật máy chơi điện tử, một lời nhắn hồi âm đang đợi cậu bé trên màn hình.
KHÔNG THỂ HIỂU ĐƯỢC SƠ ĐỒ HAY NHỮNG KÝ TỰ, NHỮNG CON SỐ. CÓ THỂ NÓ ÁM CHỈ VỀ BẢN ĐỒ NHƯNG KHÔNG THỂ TÌM ĐƯỢC BẢN ĐỒ GỐC. HÃY KỂ THÊM NHỮNG GÌ ĐÃ QUAN SÁT ĐƯỢC.
Alex đã nghĩ đến việc thuật lại sự thật là cậu bé đã trông thấy Yassen Gregorovich, nhưng rồi cậu lại quyết định không thực hiện điều ấy nữa. Bà Jones đã hứa là sẽ đưa cậu ra nếu cậu gặp Yassen ở đó. Đột nhiên Alex lại muốn biết rõ chuyện này từ đầu chí cuối. Có một cái gì đó đang được tiến hành ở Tập đoàn Sayle. Và cậu bé sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho mình nếu cậu không tìm ra được điều đó.
Cô Nadia Vole quay trở tại như đã hẹn, cậu bé sẽ được chơi với Công Tắc Bão trong ba tiếng đồng hồ. Lần này, thời gian dành cho cậu bé có ít hơn. Khi đi ngang qua cửa, cậu nhận ra một người bảo vệ đã được bố trí đứng gác ở lối đi bên ngoài. Xem ra, Tập đoàn Sayle này không còn để cho cậu có thêm cơ hội để đến cái nơi mà cậu đã đặc biệt chú ý nữa.
Lúc một giờ, một ổ bánh xăngguýtch đặt trên đĩa giấy được đưa tới. Mười phút sau, người bảo vệ đưa Alex ra khỏi phòng và "hộ tống" cậu ra đến tận cổng chính. Đó là một buổi chiều rực nắng, khi cậu bé đặt chân ra đến ngoài đường thì mặt trời đang tỏa sáng chói lọi. Cậu quay lại nhìn phía sau một lần cuối, ông Grin đã ra khỏi tòa cao ốc, đứng cách cậu một khoảng cách khá xa đang nói chuyện qua điện thoại di động. Cảnh tượng này có một cái gì đó khiến cậu bé bực mình. Tại sao ông ta có thể gọi điện thoại ? Và ai có thể hiểu được các lời nói của ông ta chứ ?
Người bảo vệ để Alex đứng bên một cái cây để cậu có thể được che mát. Xa khỏi những hàng rào, những kẻ bảo vệ có trang bị vũ khí, và cả bầu không khí ẩn chứa mối nguy hiểm đang bao trùm trong Tập đoàn Sayle, dường như đây là khoảng thời gian đầu tiên trong những ngày qua, cậu bé được hít thở một bầu không khí trong lành. Miền quê xứ Cornwall thật đẹp, với các ngọn đồi tròn có cây cối xanh um, điểm xuyến những bông hoa dại.
Alex tìm thấy con đường nhỏ nên rẽ vào. Xét theo hướng của vùng này và nhớ lại lộ trình của chiếc xe hơi đầu tiên đưa cậu đến đây, Alex đoán rằng cảng Tallon chỉ còn cách cậu vài dặm nữa, nếu đường đi không có nhiều đồi núi thì đi bộ cũng phải mất ít nhất là một giờ đồng hồ. Thật ra, con đường mòn này dẫn lên một cái dốc hiểm trở, nó chạy ngoằn ngoèo theo rìa của vách đá cheo leo, ngay lập tức, Alex nhận ra mình đang đứng bên trên eo biển Anh trong xanh và lấp lánh. Một bên cậu bé là những đồng cỏ trải dài tít tắp, cứ lả lơi theo những cơn gió nhẹ. Còn bên này là những vách đá có độ cao ít nhất là một trăm năm mươi mét so với mặt nước ở bên dưới. Cảng Tallon nằm phía cuối những ngọn núi nhìn ra biển. Trông nó chẳng phù hợp chút nào với chốn này, giống như một khung cảnh hiện đại nhưng lại lồng trong một bộ phim đen trắng của Hollywood.
Cậu dừng lại một chút ở đoạn đường gồ ghề nhất, nó không còn hướng ra biển mà hướng vào cánh đồng. Bản năng mách bảo cậu nên tiến về phía trước nhưng con đường mòn lại có biển báo quẹo về bên phải. Biển báo này có một điều gì đó rất lạ. Alex lưỡng lự một lát, thắc mắc không biết đó là cái gì. Nhưng rồi cậu bé lại xua đuổi ý nghĩ ấy. Cậu đang đi dạo ở thôn quê, mặt trời rực nắng chói chang. Thế thì có thể xảy ra chuyện gì chứ ? Cậu bé đi theo biển báo.
Con đường tiếp tục nhô lên cao rồi lại hạ xuống khoảng một phần tư dặm nữa thì đâm thẳng xuống một chỗ trũng, cỏ ở đây mọc cao lút đầu cậu bé và đang bao bọc xung quanh cậu, giống như một cái lồng cây xanh sáng lung linh. Một con chim đột ngột xuất hiện trước mặt cậu, quay mòng mòng như một quả banh bằng lông rồi bay đi. Có cái gì đã làm xáo động đến nó. Đúng lúc Alex nghe thấy một tiếng động, có một động cơ đang đến gần. Là máy kéo ? Không. Động cơ này có cường độ âm thanh rất cao và di chuyển rất nhanh.
Alex hiểu rằng cậu đang gặp nguy hiểm giống như con chim kia vậy. Không cần phải hỏi tại sao và thế nào nữa. Nguy hiểm rõ ràng đang rình rập đâu đây. Cùng lúc đó, một bóng đen đâm sầm vào cái lồng cỏ, cậu bé phải lạng người sang một bên và biết rằng - một cách quá trễ - chuyện có thể xảy ra từ cái biển báo thứ hai trên đường mòn là cái gì. Biển báo đó mới toanh. Trong khi cái biển báo thứ nhất hướng dẫn cậu ra khỏi con đường mòn thì đã cũ và mục nát vì mưa gió. Người ta đã cố tình dẫn cậu ra khỏi con đường đáng lẽ phải đi để đưa cậu tới đây.
Tới cánh đồng chết chóc.
Cậu ngã xuống đất, lăn qua một bên. Chiếc xe phóng xuyên qua cỏ, bánh trước của nó ở bên trên cậu bé, chỉ cách đầu cậu có vài xăngtimét. Alex nhìn lướt qua cái bóng đen lù lù có bốn lốp xe ấy, đó là một chiếc xe được kết hợp giữa một cỗ máy kéo cỡ nhỏ và một chiếc xe môtô do một nhân vật có dáng người lòng khòng, đeo kính bảo hộ và đội chiếc mũ da màu xám tro điều khiển. Nó lướt đi, đáp phịch xuống nền cỏ, ngay bên cạnh Alex rồi biến mất tựa như đã được một tấm màn kéo sập lại che đi.
Alex bật ngay dậy, đôi chân của cậu bé bắt đầu phóng chạy. Giờ thì cậu đã biết nó là cái gì rồi. Trong một lần nghỉ hè, cậu đã trông thấy một cái tương tự như thế, trên những cồn cát ở Thung lũng Chết, Nevada. Một chiếc xe hiệu Kawasaki cố hộp bốn số, lại được gắn thêm một hộp bốn số phụ, và một động cơ bốn trăm phân khối. Một chiếc xe bốn bánh có gắn bộ truyền lực tự động. Bây giờ nó đang vòng lại, chuẩn bị lao tới từ phía sau. Và không chỉ có mỗi một chiếc xe đó.
Một tiếng o o, sau đó là một tiếng kêu xé tai, chiếc xe máy thứ hai hiện ra trước mắt cậu bé, đang rồ máy lao tới, cắt một đường dài xuyên qua cỏ. Alex lao người ra khỏi đường đi của nó, một lần nữa, cậu lại ngã xuống đất, trật khớp một bên vai. Hơi gió nồng nặc mùi khói xe thổi qua mặt cậu.
Phải tìm chỗ trốn thôi. Nhưng Alex lại đang ở giữa một cánh đồng chỉ toàn cỏ là cỏ, chẳng chỗ nào có thể ẩn nấp được cả. Một cách liều lĩnh, cậu bé quyết định băng xuyên qua cỏ; những mép cỏ cào vào mặt cậu, quét cả vào mắt khi cậu cố gắng tìm trở ra con đường chính. Cậu cũng cần phải tìm thấy một người, người nào cũng được. Dù là ai đi chăng nữa, kẻ đã cử những tên này đến đây (cậu bé chợt nhớ ra ông Grin đã nói chuyện qua điện thoại di động), thì họ cũng không thể giết cậu nếu quanh cậu có nhân chứng.
Không có ai cả và hai gã kia lại đang lao tới cậu lần nữa... cả hai tiến đến cùng lúc. Alex có thể nghe thấy tiếng hai động cơ, phát ra giống nhau, đang phóng tới rất nhanh phía sau cậu. Vẫn ra sức chạy, nhưng cậu bé cũng cố ngoái lại đằng sau và trông thấy họ, mỗi người chạy một bên, có vẻ như đang muốn vượt qua cậu. Chỉ có ánh mặt trời đang lấp lóa và đám cỏ đang bị chẻ ra làm đôi kia là biết được sự thật khủng khiếp này. Hai gã đi xe môtô chăng ra một sợi dây kẽm rất sắc dùng để cắt phó mát. Alex té sấp xuống đất. Sợi dây thép vừa lướt qua trên người cậu. Nếu vẫn còn đang đứng, hẳn cậu bé đã bị cắt ra làm đôi rồi.
Hai chiếc xe máy tách ra, chạy thành một vòng cung về hai hướng. Ít ra, điều đó cũng cho thấy rằng họ đã đánh rơi sợi dây. Trong lần ngã cuối cùng này, đầu gối cậu bé bị bầm tím, cậu hiểu rằng mình phải thật nhanh chân trước khi hai gã kia dồn cậu tới đường cùng để kết liễu cậu. Alex chạy khập khiễng về phía trước, cố tìm kiếm một chỗ nấp hay một thứ gì đó có thể tự vệ được. Trừ máy chơi điện tử và một ít tiền trong túi ra, cậu bé chẳng có gì cả, một con dao nhíp cũng không. Hiện thời, hai chiếc xe đang ở xa, nhưng cậu bé biết rằng nó sẽ tiến đến gần bất cứ lúc nào. Lần này, bọn họ sẽ dành cho cậu cái gì đây ? Một sợi dây kẽm dùng để cắt phó mát nữa ư ? Hay một thứ gì đó còn tệ hơn thế nữa ?
Đúng là tệ hơn thật. Tệ hại kinh khủng. Một tiếng động lớn, sau đó là một đám lửa đỏ bốc lên cuồn cuộn từ đám cỏ, cỏ cháy dữ dội, tạo ra một mùi khét lẹt. Alex nhận ra đôi vai của mình đang bị cháy xém, cậu bé thét lên, tung người qua một bên. Một gã trong bọn có mang theo súng phun lửa ! Hắn muốn dùng đám lửa dài sáu mét kia thiêu sống Alex. Hắn gần như đã thành công. Alex thoát chết nhờ một cái rãnh hẹp ngay trước mặt. Cậu đã không hề nhìn thấy nó cho tới khi bị ngã xuống đất, ngã xuống đám sỏi ẩm ướt. Luồng lửa đang lướt đi trong không gian nhưng chỉ ở bên trên cậu bé. Lửa liếm rất gần. Có một mùi khét khinh khủng: là tóc của Alex. Lửa đã bám theo cậu bé rất sát.
Ngạt thở, mặt mũi lấm lem những đất cát và mồ hôi, Alex trườn ra ngoài cái rãnh và chạy về phía trước, vừa chạy vừa mò mẫm. Cậu không cần biết là mình đang chạy đi đâu nữa. Cậu chỉ biết là vài giây nữa thôi, mấy chiếc xe kia sẽ quay trở lại. Chạy được chừng mười bước thì cậu bé nhận ra mình đã đến được bên rìa của cánh đồng cỏ. Có một tấm biển cảnh báo và một hàng rào điện, theo những gì mà cậu nhìn thấy thì nó rất dài. Nhớ những tiếng kêu vo vo do hàng rào tạo ra mà cậu bỗng nảy ra một ý nghĩ về nó. Hàng rào gần như vô hình, và những gã lái xe môtô kia đang đuổi theo cậu rất gắt, không thể nghe thấy âm thanh cảnh báo bởi tiếng xe của họ đã át đi...
Cậu bé dừng lại, nhìn xung quanh. Cách cậu khoảng bốn mươi lăm mét, cỏ bị dạt ra khi những chiếc xe máy vẫn chưa ló dạng tiếp tục đợt công kích mới. Lần này thì Alex đứng đợi. Cậu trụ vững trên hai chân, như một dùng sĩ đấu bò tót. Hai mươi mét, mười... Bây giờ, cậu nhìn thẳng vào mắt gã lái xe, thấy cả hàm răng khấp khểnh của hắn đang nhe ra cười; tay hắn vẫn còn nắm chặt khẩu súng phun lửa. Chiếc xe phóng qua đám cỏ cuối cùng, sẵn sàng đâm vào cậu bé... nhưng Alex không còn ở đó nữa. Cậu bé thình lình né sang một bên, và đã quá muộn cho gã lái xe, khi hắn nhìn thấy cái hàng rào thì cũng là lúc hắn lao thẳng vào đó. Gã đàn ông thét lên khi những sợi dây kim loại quấn vào cổ hắn, gần như xiết lại. Chiếc xe bay lên không trung rồi rơi xuống. Gã lái xe nằm bất động trên cỏ.
Hắn đã nhổ bật hàng rào lên khỏi mặt đất. Alex chạy đến bên hắn, xem xét. Trong thoáng chốc, cậu bé nghĩ hắn là Yassen, nhưng thật ra hắn trẻ hơn, tóc đen, xấu xí. Alex chưa bao giờ nhìn thấy hắn. Hắn bất tỉnh nhưng vẫn còn thở. Khẩu súng phun lửa nằm chỏng chơ trên mặt đất bên cạnh hắn. Phía sau lưng, cậu bé nghe thấy tiếng chiếc xe thứ hai, ở một khoảng cách khá xa, nhưng nó đang tiến lại gần. Dù hai tên này có là ai, bọn chúng cũng đã cố gắng tông vào cậu, muốn cắt cậu ra làm hai, muốn thiêu sống cậu. Cậu phải mau chóng tìm cho được đường ra trước khi bọn chúng thực sự nổi điên.
Alex đưa mắt nhìn chiếc xe đang nằm chỏng chơ trên mặt đất. Cậu dựng nó dậy, nhảy lên yên xe, và khởi động. Cậu thử đạp máy. Chân cậu bé quờ quạng mãi nhưng không tìm thấy thứ gì có thể đạp nổ được. Alex nguyền rủa chiếc xe. Cậu đã nhìn thấy những chiếc xe máy bốn bánh này ở Nevada, nhưng lúc ấy, cậu đã không đươc phép lái. Cậu còn quá nhỏ. Và bây giờ thì...
Làm sao để khởi động cái thứ quái quỷ này nhỉ ? Chẳng có bàn đạp nổ. Chắc chắn là nó dùng bộ phận đánh lửa bằng tay rồi. Cậu bé vặn chìa khóa. Không có động tịnh gì. Chợt cậu nhìn thấy một nút đỏ ở ngay chính giữa. Cậu nhấn vào nó và chiếc xe nổ máy. Ít ra thì nó cũng dùng số tự động nên chẳng cần phải lo lắng. Alex vặn tay ga, và cậu bé thét lên khi chiếc xe lao thẳng về phía trước, xém chút nữa là nó đã hất cậu văng ra khỏi yên xe.
Chiếc xe mang theo cậu bé phóng xuyên qua cỏ, lúc này chỉ còn là một vật mờ mờ màu xanh, đưa cậu ngược lại hướng sau, trở lại con đường nhỏ. Alex không biết là mình đang lái chiếc xe hay chiếc xe đang lái mình nữa, tất cả tâm trí cậu bé đang tập trung vào một điều, đó là cậu đang chuyển động. Xương cốt trong người cậu cứ liên hồi kêu lắc rắc mỗi khi chiếc xe va phải ổ gà, nảy bật lên. Trong những giây phút kinh khủng đó, cậu bé cứ nghĩ rằng mình sắp văng ra khỏi yên xe đến nơi. Thế mà không hiểu sao, cuối cùng, cậu cùng vẫn nắm vững được tay lái. Ngay cả khi các lớp xe đã nện xuống mặt đường, rút cạn mọi hơi thở của cậu bé.
Giật mạnh tay lái một cách dữ tợn, Alex cố gắng điều khiển chiếc xe, cắt qua một bức màn cỏ khác. Cậu bé đã trở lại con đường mòn cũ - bên sườn đá. Chỉ cần phóng quá đà chừng hơn bốn mét nữa thôi là cậu bé sẽ bị lao ra khỏi gờ đá, rơi thẳng xuống bên dưới, nơi chỉ có đá và đá. Alex ngồi trên chiếc xe đã tắt máy như thế chừng vài giây. Ngay lúc ấy, chiếc xe máy kia bỗng xuất hiện. Gã lái xe thứ hai hẳn đã chứng kiến những gì vừa diễn ra. Hắn ra đến con đường mòn và đang đối mặt với cậu bé, cách cậu khoảng sáu mươi mét. Một vật gì đó lóe sáng nơi bàn tay đang để hờ trên tay lái của hắn. Hắn đang cầm một khẩu súng.
Alex quay lại nhìn con đường mình đang đứng. Không ổn chút nào. Con đường quá hẹp. Cậu bé quay ngoắt đầu xe lại vào đúng lúc gã lái xe tiến tới. Chỉ cần một phát súng thôi là tất cả sẽ kết thúc. Alex tính quay trở lại đồng cỏ chăng ? Không, nhưng cũng gần giống như vậy. Nếu muốn phóng thật nhanh, thì cậu chỉ có thể lao lên phía trước, mà như vậy thì cũng có nghĩa là phải chấp nhận tông thẳng vào chiếc xe máy kia.
Không còn cách nào khác.
Gã lái xe rồ ga, lao thằng về phía trước. Alex cũng làm như thế. Hai bên đang phóng hết tốc lực vào nhau trên con đường mòn nhỏ hẹp, một bên là những ụ đất và vách đá đột nhiên nhô lên như hàng rào chắn, còn bên kia là gờ đá. Không đủ chỗ để cả hai phóng qua. Họ sẽ phải dừng lại, bằng không, sẽ đâm sầm vào nhau... nhưng nếu muốn dừng lại thì phải sau mười giây nữa, họ mới dừng được.
Hai chiếc xe tiến đến mỗi lúc một gần nhau hơn, chưa bao giờ chúng chạy nhanh như thế. Phía xa, bên dưới họ, những con sóng lấp lánh như dát bạc đang đập vào các tảng đá, cỏ đã lấp ló và càng lúc càng cao. Gã lái xe bóp cò súng hai lần. Alex cảm nhận được viên đạn thứ nhất sượt qua vai. Viên đạn thứ hai nảy bật ra khỏi hông xe của cậu, khiến cậu bé thiếu chút nữa là lạc tay lái. Gió thốc vào Alex, giáng vào ngực và mặt cậu bé. Chuyện này cũng giống như một trò chơi của trẻ con ngày xưa để thử lòng can đảm trước nguy hiểm. Một trong hai người phải dừng lại. Một trong hai người sẽ bị văng ra khỏi đường chạy.
Ba, hai, một...
Cuối cùng, gã lái xe cũng đã đến gần, gã chỉ còn cách cậu bé chưa đầy sáu mét, trán của Alex vã mồ hôi. Nếu bây giờ gã kia bắn phát thứ ba, hắn sẽ không thể không trúng đích. Nhưng hắn di chuyển nhanh quá. Con đường lại quá gồ ghề. Hắn không thể cùng lúc vừa lái xe vừa bắn súng được. Xem ra, tai nạn chắc chắc sẽ phải xảy ra. Gã lái xe đột ngột bẻ tay lái chệch sang phía bên lề đường có cỏ; đồng thời hắn cũng đưa súng lên ngắm. Nhưng đã quá trễ. Chiếc xe của gã nghiêng hẳn qua một bên, toàn bộ chiếc xe chỉ còn chạy trên hai cái bánh. Gã lái xe rú lên. Xe của hắn vấp phải một hòn đá, nảy lên, rồi rơi xuống con đường mòn và trượt ra phía gờ đá.
Alex chỉ thấy một cái bóng vụt qua và cảm nhận được rằng gã lái xe vừa lướt qua mặt mình. Cậu bé rùng mình, ngay lúc đó, cậu quay lại nhìn chiếc xe đã văng ra khỏi gờ đã, rơi vào khoảng không. Gã lái xe vẫn còn la hét, cố xoay xở thoát khỏi chiếc xe đang rơi xuống, nhưng cả người và xe cứ cùng lúc rơi thẳng xuống nước. Một vài giây sau, chiếc xe mới nổi lên, lâu hơn gã lái xe kia.
Ai đã cử hắn tới ? Là cô Nadia Vole, người đã đề xuất về chuyến đi dạo, nhưng cũng có thể là ông Grin, người đã thấy Alex đi ra ? Chính là ông Grin đã ra lệnh - cậu bé đoan chắc điều đó.
Alex tiếp tục lái chiếc xe của mình đến cảng Tallon. Mặt trời vẫn rực nắng khi cậu bé xuống tới một làng chài nhỏ, nhưng cậu không thấy vui vẻ chút nào. Alex đang tự giận mình ghê gớm, cậu biết rằng mình đã để lộ quá nhiều sơ hở. Chính sự may mắn và cái hàng rào điện áp thấp đã cứu sống cậu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tắc Bão.