Chương 12: Phía sau cánh cửa
-
Công Tắc Bão
- Anthony Horowitz
- 4319 chữ
- 2020-05-09 03:36:53
Số từ: 4312
Nhà Xuất Bản Trẻ
Alex bơi về phía trước một cách chậm rãi, hoàn toàn không nhìn thấy gì, e rằng chỉ trong chốc lát nữa thôi, cậu bé sẽ có thể bị va đầu vào đá. Mặc dù có bộ đồ lặn, nhưng cậu cũng đã cảm nhận được cái lạnh khá lâu rồi, cậu hiểu rằng mình phải nhanh chóng tìm thấy con đường khô ráo. Tay cậu bỗng chạm phải một vật gì đó, nhưng bàn tay lại đang tê cứng nên không thể nhận ra đấy là cái gì. Alex vươn tay ra, quẫy đạp để tự đẩy thân mình tiến lên phía trước. Bàn chân cậu đã chạm được tới đáy. Đột nhiên, cậu nhận ra rằng mình đã có thể nhìn thấy. Bằng cách nào đó, ở một chỗ nào đó, ánh sáng đang lan tỏa từ một khu vực phía bên kia đường hầm.
Từ từ, thị lực của cậu bé cũng đang tự điều chỉnh lại.
Vẫy thử bàn tay lên trước mặt, cậu đã có thể nhìn thấy mấy ngón tay của mình. Alex đang bám vào một xà gỗ là cột chống nhưng đã bị sụt xuống. Cậu nhắm mắt lại sau đó lại mở ra. Bóng tối đã biến mất, cậu nhìn thấy một ngã tư đi xuyên qua đá, là nơi giao nhau của ba đường hầm. Con đường thứ tư, ở sau lưng cậu, là con đường bị ngập nước. Cũng lờ mờ như ánh sáng kia, sức lực của Alex đang từ từ hồi phục lại. Thanh xà gỗ giống như cầu tàu tạm thời, và Alex dùng nó để leo lên tảng đá. Ngay lúc ấy, cậu chợt nghe thấy một âm thanh dìu dặt, liên tục. Không thể chắc chắn là nó ở gần hay xa, nhưng cậu bé đã nhớ lại tiếng động mà cậu đã từng nghe thấy ở bên dưới tòa nhà D, khi cậu đứng trước cánh cửa kim loại, cậu biết rằng mình đã đến nơi.
Alex cởi bộ đồ lặn. Nó đã che chắn cho cậu rất tốt. Những phần chính trên cơ thể cậu hoàn toàn khô ráo, chỉ có những dòng nước lạnh buốt là chảy từ trên tóc xuống cổ cậu. Giày và tất bị ướt sũng. Khi bước lên phía trước, chân của cậu bé lại lép nhép trong giày nên cậu phải cởi nó ra, dốc sạch nước, trước khi có thể mang vào để đi tiếp. Sơ đồ của bác Ian Rider vẫn còn nằm gấp phẳng phiu ở trong túi, nhưng cậu không còn cần đến nó nữa. Tất cả những gì cậu phải làm bây giờ là đi theo hướng có ánh sáng.
Cậu bé đi thẳng tới một đường giao nhau khác, sau đó quẹo phải. Bây giờ thì ánh sáng thật rực rỡ đến độ cậu bé có thể hoàn toàn nhận ra màu sắc của đá - nâu sậm và xám. Tiếng đập thình thịch cũng mỗi lúc một to hơn, và Alex có thể cảm nhận được một luồng không khí lạnh tuôn thổi xối xả vào người cậu. Cậu bé thận trọng bước tới, lòng tự hỏi mình sắp phải đến chỗ nào đây. Bất chợt, Alex nép vào một góc, các vách đá hai bên đã nhường chỗ cho một bức tường có gắn những tấm lưới bảo vệ làm bằng kim loại dùng để chắn những lổ hổng tiếp giáp với nền đất. Căn hầm cũ của khu mỏ đã được tu sửa lại. Nó được sử dụng như là lối ra của một hệ thống điều hòa nhiệt độ. Ánh sáng đã dẫn Alex đến chỗ những tấm lưới này.
Cậu bé quỳ xuống bên tấm lưới bảo vệ đầu tiên, nhìn vào một căn phòng rộng lát gạch trắng, đây là phòng thí nghiệm với các thiết bị làm bằng thủy tinh và thép được đặt trên những mặt bàn, nóc tủ... Căn phòng không có người. Để thăm dò, Alex thử nắm lấy tấm lưới bảo vệ, nó đã được lắp ráp rất kiên cố, các then của nó đóng cứng vào mặt đá. Tấm lưới thứ hai cũng thuộc về phòng này. Các ốc vít của nó đã được vặn chặt. Alex tiếp tục đến bên tấm lưới thứ ba. Tấm lưới này nhìn vào một căn phòng dùng để cất giữ vật dụng, những chiếc hộp màu bạc do chiếc tàu ngầm chở tới mà Alex đã trông thấy đêm rồi được chất đầy ở đây.
Cậu bé dùng cả hai tay nắm lấy tấm lưới mà kéo. Nó dễ dàng bị tháo rời ra khỏi bức tường, nhìn gần hơn Alex đã hiểu lý do. Một lần nữa, bác Ian Rider đã ở đây trước cậu. Bác đã cắt các chốt cố định tấm lưới. Alex nhẹ nhàng đặt tấm lưới bảo vệ xuống, cố gắng không gây ra tiếng động, và vui mừng khi thấy rằng mình đã lấy lại được sức lực để tiếp tục tiến lên.
Một cách thận trọng, cậu chui qua cái lỗ vuông trên tường để vào phòng. Vào phút cuối cùng, khi đang nằm sấp bụng với đôi chân còn đong đưa bên dưới, cậu bé với tay cầm lấy tấm lưới bảo vệ và gắn hờ trở lại như cũ. Miễn là không có ai nhìn vào ở cự ly thật gần, chứ bình thường thì họ sẽ chẳng nhận ra điều gì đâu. Nền đất ở khá xa, chí ít nó cũng xa gấp hai lần chiều cao của cậu, nhưng giờ thì chẳng có gì có thể ngăn cản được cậu nữa. Cậu bé tuột xuống đất bằng những đầu ngón chân, nhẹ nhàng như một con mèo. Tiếng thình thịch đã lớn hơn, vọng từ đâu đó ở bên ngoài. Nó át mọi tiếng động do cậu bé gây ra. Alex tiến lại phía những chiếc hộp màu bạc ở gần mình nhất để xem xét. Cậu tìm thấy hai cái lẫy trên nắp hộp nên nhấn vào. "Tách", chiếc hộp bật mở ra trên tay cậu bé, nhưng nhìn vào bên trong, cậu bé thấy nó hoàn toàn trống rỗng. Dù cho vật được đưa đến có là gì đi nữa thì người ta cũng đã sử dụng chúng rồi.
Alex kiểm tra các máy camêra, không thấy có cái nào, cậu yên tâm bước tởi cửa ra vào. Cửa không hề khóa. Cậu bé mở cửa ra, để he hé chừng vài xăngtimét để có thể quan sát phía bên ngoài. Cánh cửa dẫn ra một hành lang rộng, có lan can chạy dọc suốt một bên và ở phía cuối lối đi là một cánh cửa trượt tự động.
- Mười chín giờ đúng. Êkíp đỏ lắp ráp. Êkíp xanh khử nhiễm.
Một giọng nói bỗng vang lên trên hệ thống loa phóng thanh, không phải giọng đàn ông, cũng chẳng phải giọng phụ nữ; đó là một giọng nói dửng dưng, tàn nhẫn. Alex nhìn đồng hồ. Đã bảy giờ tối. Việc đi qua khu mỏ tốn nhiều thời gian hơn cậu tưởng. Cậu bé rón rén bước lên phía trước. Chính xác, nó không phải là hành lang như cậu bé đã nhìn thấy. Nó chính là một bục quan sát. Cậu tiến tới sát lan can và nhìn xuống.
Alex không có một ý niệm nào về những điều cậu sẽ tìm thấy phía sau cánh cửa bằng kim loại, nhưng hiện thời, những gì cậu bé đang chứng kiến đã vượt xa tất cả những gì mà cậu tưởng tượng. Đó là một căn phòng khổng lồ, những bức tường - một nửa là đá, một nửa là thép bóng láng - có gắn các thiết bị máy tính, các đồng hồ điện và những chiếc máy nhấp nháy đèn liên tục. Ở đây đang tập trung khoảng bốn mươi hay năm mươi người, một số mặc áo khoác trắng, một số mặc quần yếm, tất cả đều mang bao tay với những màu sắc khác nhau: đỏ, vàng, xanh dương và xanh lục. Những ngọn đèn hồ quang nằm bên trên đang chiếu thẳng xuống, ở mỗi lối ra đều có những tay bảo vệ được trang bị vũ khí đứng gác, bọn họ nhìn mọi người đang làm việc bằng những khuôn mặt vô cảm.
Đây chính là nơi lắp ráp những chiếc Công Tắc Bão. Các máy vi tính nằm trên một băng chuyền dài. Liên tục, được băng tải chậm rãi chuyền qua chỗ các nhà khoa học và những kỹ thuật viên. Một điều lạ lùng là chúng hầu như đã hoàn tất... Dĩ nhiên là chúng phải được hoàn tất rồi. Ông Sayle đã nói với cậu như thế. Và lẽ ra, chúng đang được vận chuyển bằng đường thủy suốt cả buổi chiều và buổi tối mới phải. Vậy thì sự thay đổi vào phút chót đang diễn ở đây, trong nhà máy bí mật này là cái gì ? Và tại sao lại phải che giấu dây chuyền sản xuất như thế ? Những gì Alex đã trông thấy khi rón rén đi quanh Tập đoàn Sayle chỉ là phần nổi của tảng băng trôi. Phần chính của nhà máy là ở đây, ở bên dưới mặt đất.
Alex quan sát một cách tỉ mỉ. Khi cố nhớ lại chiếc Công Tắc Bão mà bản thân đã sử dụng, cậu chợt nhận ra rằng ở đây có một thứ mà chiếc máy vi tính kia không có. Một mảnh nhựa nằm trên vỏ máy bao bọc màn hình được rút ra, để lộ một ngăn nhỏ có hình trụ và dày khoảng mười hai xăngtimét. Những chiếc máy vi tính đang đi qua bên dưới một chiếc máy kỳ lạ - có gờ, nhiều dây điện và các cánh tay thủy lực. Các ống tuýp màu bạc, mờ đục xuất hiện dọc theo một khe hẹp đang di chuyển về phía trước như chào đón những chiếc máy vi tính. Mỗi ống tuýp dành cho một máy vi tính. Có một vạch dừng. Bằng độ chính xác tuyệt đối, những ống tuýp được nhấc lên, mang ra ngoài, rồi chúng rơi xuống những ngăn đã để ngỏ. Sau đó, những Công Tắc Bão được đưa nhanh lên phía trước. Một chiếc máy thứ hai đóng miếng nhựa cứng vào để che cái ngăn và hàn lại. Lúc này, những chiếc máy vi tính được đưa về cuối băng chuyền, nơi chúng được đóng gói trong những chiếc hộp có màu đỏ và trắng, đề chữ Tập đoàn Sayle, những cái ngăn đã hoàn toàn biến mất.
Đôi mắt của Alex ghi lại tất cả các hoạt động này, rồi cậu bé lại nhìn qua bên kia dây chuyền lắp ráp, xuyên qua một cửa sổ rất to của phòng bên cạnh. Hai người đàn ông mặc bộ quần áo vũ trụ đang đi qua đi lại một cách vụng về, giống như những hình ảnh trong phim đang chiếu chậm. Họ dừng lại. Còi báo động vang lên và đột nhiên họ biến mất trong đám hơi nước trắng toát, mù mịt. Alex nhớ lại những gì đã nghe thấy. Phải chăng là họ đang được khử nhiễm ? Nhưng nếu các Công Tắc Bão dựa trên bộ xử lý tròn thì đâu cần phải "sạch sẽ" đến thế - dù sao đi nữa, điều này chẳng giống với những gì mà cậu bé được trông thấy trước đây. Nếu như những người đàn ông đang được khử nhiễm, thì họ đang được khử nhiễm khỏi cái gì ?
- Đặc vụ Gregorovich, hãy báo cáo về vùng cách ly sinh học. Lời nhắn này dành cho đặc vụ Gregorovich.
Một nhân vật gầy guộc, có mái tóc vàng trong bộ đồ đen tách ra khỏi dây chuyền lắp ráp, bước một cách uể oải tới cánh cửa đang trượt mở ra đủ để hắn lọt vào. Đây là lần thứ hai, Alex nhận ra mình đang nhìn vào kẻ giết mướn người Nga, Yassen Gregorovich. Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy ? Alex nhớ lại chiếc tàu ngầm cùng những chiếc hộp được niêm phong. Rõ rồi. Yassen đã đem đến những ống tuýp mà hiện giờ vừa được đưa vào các chiếc máy vi tính. Những ống tuýp đó là một loại vũ khí mà hắn sử dụng nhằm mục đích phá hoại. Không. Điều ấy là không thể. Ở cảng Tallon, cô phụ trách đã kể với cậu là bác Ian Rider đã hỏi mượn sách về vi- rút máy tính kia mà...
Vi-rút.
Khử nhiễm.
Vùng cách ly sinh học...
Mọi thứ chợt mở ra, cùng với nó là một vật cứng, lạnh ngắt, chĩa thẳng vào gáy Alex. Cậu bé đã không nghe thấy tiếng cửa ra vào sau lưng mình bật mở, cậu từ từ đứng thẳng lên khi nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ thì thào vào tai mình:
- Đứng thẳng dậy. Để hai tay sang hai bên. Nếu mày có bất kỳ một cử động nào, tao sẽ bắn vỡ sọ.
Cậu bé từ từ quay lại. Một tên bảo vệ đang đứng đằng sau cậu với một khẩu súng trong tay. Đây là điều mà Alex đã thấy cả ngàn lần trên phim và trên tivi, nhưng cậu bé vẫn bị choáng váng bởi thực tế lúc nào cũng khác xa. Khẩu súng này là súng lục tự động, chỉ cần ngón tay gã bảo vệ bóp cò là một viên đạn 9mm sẽ chọc thủng đầu cậu và ghim vào trong não. Chỉ mỗi ý nghĩ đó thôi đã khiến cậu bé phát bệnh.
Cậu đứng thẳng dậy. Tên bảo vệ cỡ chừng ngoài hai mươi tuổi, khuôn mặt xanh xao và bối rối. Alex chưa hề nhìn thấy hắn trước đây, nhưng quan trọng hơn, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Alex. Hắn chẳng mong đợi là mình sẽ tình cờ bắt gặp một thằng nhóc. Điều này có lẽ sẽ có lợi cho cậu bé.
- Mày là ai ? - Hắn hỏi - Mày đang làm gì ở đây ?
- Tôi đang ở chỗ ông Sayle - Alex trả lời. Cậu bé nhìn chằm chằm vào khẩu súng - Tại sao anh lại chĩa cái đó vào tôi ? Tôi có làm gì sai đâu ?
Những lời này được thốt ra thật thống thiết. Thì ra là một chú nhóc đi lạc. Đã có kết quả như mong đợi. Tên bảo vệ do dự, hắn khẽ hạ khẩu súng xuống. Alex chớp thời cơ, ra đòn ngay tức khắc. Đó là một đòn Karatê kinh điển, lần này là cú xoay người và giáng khuỷu tay vào đầu tên bảo vệ phía bên dưới mang tai của hắn. Tên bảo vệ thậm chí không kịp kêu lên một tiếng, mắt hắn lồi ra, thân người lảo đảo. Dĩ nhiên Alex đã hạ hắn bằng một quả đấm, gã bảo vệ không hề có cơ hội phản đòn khi tiếp theo ngay đó là một cú nện bằng đầu gối của Alex vào bụng dưới của hắn. Hắn ôm lấy bụng, khẩu súng rơi xuống đất. Một cách khẩn trương, Alex kéo hắn lại phía sau, xa khỏi những lan can. Cậu bé nhìn xuống, không một ai trông thấy điều vừa xảy ra.
Nhưng gã bảo vệ sẽ không ngất xỉu lâu, Alex hiểu rằng cậu sẽ phải rời khỏi đây, không chỉ là lên mặt đất nữa, mà phải hoàn toàn thoát khỏi Tập đoàn Sayle này. Cậu phải liên hệ với bà Jones. Cậu bé vẫn chưa biết bằng cách nào và tại sao, hiện giờ cậu chỉ biết rằng những Công Tắc Bão đang trở thành những cỗ máy giết nguời. Từ đây đến lúc tiến hành nghi lễ ở Viện Bảo tàng Khoa học, không đầy hai mươi bốn tiếng đồng hồ nữa. Bằng mọi cách, Alex phải ngăn chặn được điều này.
Cậu bỏ chạy. Cánh cửa phía cuối lối đi trượt mở, và cậu bé nhận ra rằng mình đang ở trong một lối đi quanh co trắng toát, với những văn phòng không có cửa sổ, vậy là khu mỏ Dozmary vẫn còn nhiều căn hầm khác. Aiex biết rằng mình không thể quay trở lại con đường đã đến. Cậu bé quá mệt, ngay cả khi cậu tìm ra được đường đi xuyên qua khu mỏ thì cậu cũng chẳng thể nào xoay xở bơi lại lần thứ hai. Cơ hội duy nhất của cậu là cánh cửa đầu tiên dẫn đến đây. Nó mở ra chiếc cầu thang kim loại, vật sẽ đưa cậu bé đến tòa nhà D. Trong phòng cậu có một máy điện thoại. Nếu không có thì cậu sẽ dùng bộ máy chơi điện tử để chuyển tin nhắn. M16 phải biết được cậu đã tìm thấy cái gì.
Cậu bé chạy đến phía cuối lối đi, nhưng rồi lại phải chạy ngược trở lại khi nhác trông thấy ba tên bảo vệ xuất hiện, đang bước tới phía cửa đôi. Thật may mắn, họ không nhìn thấy cậu. Không ai biết cậu ở đây. Cậu sẽ ổn thôi.
Còi báo động bỗng cất lên. Đó là một hồi còi điện tử vang lên lanh lảnh dọc theo các lối đi, len lỏi từ các ngóc ngách, vang lên khắp nơi. Những tên bảo vệ quay trở lại và nhìn thấy Alex. Không giống như gã thanh niên ở bệ quan sát, những tên này chẳng có chút ngập ngừng nào cả. Khi Alex cắm đầu chạy qua cánh cửa gần nhất, bọn chúng rút những cây súng máy ra và nả đạn. Những viên đạn ghim thẳng vào bức tường bên cạnh cậu bé và bay dọc theo lối đi. Alex nằm rạp xuống đất, đá chân ra sau đóng cánh cửa lại. Rồi cậu bé đứng thẳng dậy, tìm thấy chốt cửa, gài nó lại. Một giây sau, có nhiều tiếng đập vào cửa rầm rầm khi những tên bảo vệ bắn vào cửa. Nhưng đây là kim loại cứng. Nó sẽ chịu đựng được.
Alex đang đứng trước một lối đi làm bằng kim loại có nhiều đường ống dẫn và nhiều xylanh, giống như khoang máy của một chiếc tàu. Ở đây, còi báo động kêu rất to như thể đây là phòng điều khiển nó vậy. Hỉnh như khắp nơi đều có còi báo động. Cậu bé nhảy xuống cầu thang cứ ba bậc một, rồi dừng lại ở bậc nghỉ, tìm đường đi ra. Trước mặt cậu là ba lối đi, cậu phải chọn một, nhưng rồi khi nghe thấy tiếng chân chạy thình thịch, cậu hiểu rằng mình chỉ còn có hai lựa chọn thôi. Cậu ước sao lúc nãy mình nghĩ trước được đến điều này mà cầm khẩu súng lục tự động lên. Cậu chỉ có một mình mà lại không có vũ khí. Chỉ như một con vịt duy nhất trong phòng tập bắn với những khẩu súng ở khắp mọi nơi đang chĩa vào nó, không có đường ra. Có phải đây là thứ mà MI6 đã huấn luyện cho cậu không ? Nếu thế thì hai tuần là không đủ.
Cậu bé tiếp tục chạy, len lỏi qua các lối đi, thử hết mọi cửa trên đường chạy tới. Một phòng tắm. Phòng khác là một phòng thí nghiệm lớn hơn, có cửa ra vào thứ hai dẫn ra ngoài, và giữa phòng là một bể chứa làm bằng thủy tinh có hình thù trông giống một thùng rượu, chứa đầy chất lỏng màu xanh lục. Nhiều ống cao su thòi ra ngoài bể chứa. Xung quanh là những cái khay để đầy ống nghiệm.
Bể chứa có hình dạng một cái thùng. Những cái khay. Trước đây Alex đã trông thấy chúng - chỉ là những đường nét bên ngoài mờ nhạt trên máy chơi điện tử của cậu.
Hẳn là cậu đang đứng ở phía bên kia của cánh cửa thứ hai. Cậu chạy ngay đến đó. Nó đã bị khóa bên trong bằng khóa điện tử với một ổ thủy tinh gắn vào tường. Cậu bé sẽ chẳng bao giờ mở nó ra được. Cậu đã bị mắc kẹt.
Những bước chân đang tiến đến gần. Alex chỉ có đủ thời gian để chui vào trốn dưới một gầm bàn làm việc trước khi cửa ra vào đầu tiên bật mở, hai tên bảo vệ chạy vào phòng thí nghiệm. Họ nhìn quanh quất - không phát hiện ra cậu bé. Một tên trong bọn lên tiếng:
- Không có ở đây !
- Anh lên đó thử coi !
Một tên bảo vệ chạy trở lại lối đi. Tên còn lại chạy đến cửa ra vào thứ hai, đặt bàn tay lên ô thủy tinh nhận dạng. Một ánh sáng xanh lè hiện lên, chiếc cửa phát ra âm thanh vo vo. Tên bảo vệ mở cửa như phá rồi biến mất. Alex lăn tới khi cánh cửa chuẩn bị đóng lại, cậu chỉ kịp đút bàn tay của mình vào giữa khe hở. Cậu bé chờ một chút rồi đứng lên. Cậu mở cửa ra. Đúng như Alex mong đợi, cậu bé nhìn thấy một lối đi vẫn còn chưa xây xong, đây là nơi mà cô Nadia Vole đã phát hiện ra cậu.
Tên bảo vệ vẫn tiếp tục đi lên phía trước. Alex nhẹ nhàng đóng cánh cửa sau lưng mình lại, không còn nghe thấy âm thanh báo động nữa. Cậu bé bước lên những bậc thang kim loại. Chúng dẫn cậu trở lại đường hành lang thiết kế bằng kính, nối giữa hai tòa nhà C và D.
Alex cảm thấy dễ chịu khi được trở lại mặt đất. Cậu tìm thấy một cánh cửa và lẻn được ra ngoài. Mặt trời đã lặn từ lâu, nhưng bên kia bãi cỏ, bãi đáp máy bay vẫn sáng rực, nó được chiếu sáng nhân tạo bằng một thứ ánh sáng mà Alex đã trông thấy ở sân vận động bóng đá. Có khoảng mười hai cái xe tải đang đậu gần nhau. Những người đàn ông đang chất những chiếc hộp vuông nặng có màu đỏ và trắng lên xe. Chiếc máy bay chở hàng mà Alex đã trông thấy khi đến đây đang phát ra tiếng động cơ ầm ầm trên đường băng và rồi nó cất cánh, chao nghiêng trong không trung.
Alex biết rằng mình đang được chứng kiến công đoạn cuối cùng trong dây chuyền lắp ráp. Những chiếc hộp đỏ và trắng kia cũng y hệt những thứ cậu vừa nhìn thấy trong căn phòng dưới mặt đất. Những chiếc Công Tắc Bão, đã được hoàn thành với một bí mật chết người, đang được chất lên xe để vận chuyển. Sáng mai, chúng sẽ có mặt trên khắp cả nước.
Hụp người xuống, cậu bé chạy qua đài phun nước, ngang qua bãi cỏ. Cậu nghĩ đến việc ra khỏi đây bằng cửa chính nhưng cậu cũng đồng thời hiểu ngay được rằng điều đó là không có hy vọng. Những tên bảo vệ đã được báo động hết rồi. Bọn họ đang chờ cậu. Alex cũng không thể leo qua hàng rào vòng ngoài có chăng dây kẽm gai sắc lẻm ở trên ngọn được. Không. Căn phòng của cậu bé có vẻ như là câu trả lời tốt nhất. Điện thoại đang ở đó. Và các vũ khí của cậu cũng đang ở đó, là một số đồ vật mà ông Smithers đã cho cậu bốn ngày - hay là bốn năm ?- trước.
Cậu băng qua phòng bếp để vào nhà, theo con đường mà cậu đã lẻn ra vào đêm rồi. Mới có tám giờ, nhưng xem ra, cả nơi này đều đang vắng tanh. Cậu bé chạy lên cầu thang, chạy dọc theo đường hành lang để về phòng của mình, nó nằm trên tầng một. Một cách chậm rãi, cậu bé mở cửa ra. Dường như cậu vẫn còn may mắn. Không có ai ở đây. Không dám bật đèn, Alex bước vào trong và chụp lấy cái điện thoại. Đường dây đã bị cắt. Không sao cả. Cậu bé tìm những bộ trò chơi dành cho chiếc máy chơi điện tử của mình, cái yôyô và ống kem trị mụn, nhét hết vào túi. Cậu quyết định không để chúng ở đây nữa. Quá nguy hiểm. Cậu sẽ tìm một nơi nào đó để trốn ra. Sau đó sẽ dùng Nữ thần Báo ứng liên lạc với MI6.
Cậu bé quay gót trở lại cửa ra vào, mở nó ra. Thật choáng váng khi cậu nhìn thấy ông Grin đang đứng ở đó, gương mặt trắng bệch, mái tóc hoe hoe và vết sẹo màu tím hoa cà mang hình ảnh một nụ cười méo mó trông thật gớm guốc. Alex phản xạ lập tức, bàn tay phải của cậu tung ra một đòn. Nhưng ông Grin nhanh hơn. Ông ta né sang một bên, bất ngờ đưa tay ra kẹp lấy cổ họng Alex. Cậu bé thở hổn hển, không làm gì hơn được. Người quản gia khiến cậu bé phải kêu ú ớ vài tiếng rồi mới bất ngờ tung ra đòn thứ hai. Alex có cảm giác rằng đằng sau những vết sẹo thâm tím ấy, ông ta đang cười thật sự, ông ta đang rất vui. Alex cố né miếng đòn này, nhưng cú đấm của ông Grin đã giáng thẳng vào quai hàm cậu bé. Cậu bổ nhào vào phòng ngủ, ngã ra phía sau.
Cậu bé thậm chí không nhớ là mình đã bị đo đất.