• 92

Chương 14: Nước sâu


Số từ: 3564
Nhà Xuất Bản Trẻ
Alex đã đầu hàng trong việc cố gắng thoát khỏi cái ghế. Cổ tay của cậu bé bị thâm tím và chỗ bị chiếc còng cấn vào đã rướm máu, chiếc còng thít rất chặt. Đã quá ba mươi phút rồi nhưng ông Grin vẫn chưa quay trở lại, Alex cố gắng để lấy ra tuýp kem trị mụn mà ông Smithers đã đưa cho mình. Cậu bé biết rằng nó sẽ ăn thủng cái còng tay chỉ trong vài giây. Và điều tệ hại nhất là cậu có thể cảm nhận được nó, ở nơi cậu đã nhét nó vào - trong cái túi đã cài phẹcmơtuya của chiếc quần chiến, thế nhưng những ngón tay của cậu lại cách xa nó đến vài xăngtimét; vì vậy, cậu bé cứ cố gắng như thể sẽ với được tới nó. Điều này làm cậu phát điên.
Nghe thấy tiếng máy bay trực thăng cất cánh, Alex hiểu rằng lão Herod Sayle đang trên đường đến London.
Cậu bé vẫn còn cảm thấy choáng váng từ những gì đã được nghe. Tên triệu phú là kẻ hoàn toàn mất trí. Những gì lão đang thực hiện thật không thể tin được, vụ giết người hàng loạt, hủy hoại tất cả các thế hệ của Anh quốc sẽ diễn ra. Alex cố gắng hình dung điều có thể xảy đến. Mười ngàn trẻ em đi học đang ngồi trong lớp, tụ tập quanh những chiếc Công Tắc Bão mới toanh, tất cả đều náo nức chờ đợi giây phút - đồng hồ điểm mười hai giờ trưa - ngài thủ tướng nhấn nút, đưa các em lên mạng. Nhưng thay vào đó là một tiếng kêu xì xì, một đám mây nhỏ đem theo căn bệnh đậu mùa chết chóc thoát ra, lan tỏa trong căn phòng đang có nhiều người hiện diện. Một lúc sau, trên toàn cõi, bắt đầu có người chết. Alex không thể ngừng ý nghĩ này lại được. Kinh khủng quá. Điều này sẽ diễn ra chỉ trong vài giờ nữa. Và cậu bé chính là người duy nhất có thể ngăn chặn được chuyện này. Vậy mà hiện thời, cậu lại phải ngồi đây, bị trói và không thể cử động được.
Cánh cửa phòng bật mở. Alex xoay người lại, nghĩ rằng sẽ thấy ông Grin, nhưng hóa ra lại là cô Nadia Vole đang hối hả chạy vào, cô ta đóng cánh cửa phía sau lưng lại. Khuôn mặt tròn tái xanh của cô ta có vẻ rất xúc động, đôi mắt của cô ta đằng sau cặp mắt kính chứa đầy nỗi sợ hãi. Cô ta đến bên cậu bé.
- Alex.
- Cô muốn gì ?
Alex cố đẩy chiếc ghế ra xa người phụ nữ khì cô ta chồm người về phía cậu. Nhưng một tiếng
cách" vang lên khiến cậu bé ngạc nhiên, đôi tay của cậu đã hoàn toàn được giải phóng. Cô Vole đã mở khóa còng cho cậu ! Alex đứng lên, thắc mắc không biết chuyện tiếp theo sẽ xảy đến là gì.
- Nghe tôi này - Cô Vole lên tiếng. Những lời nói vội vã, dịu dàng thoát ra từ đôi môi bôi son vàng của cô ta - Chúng ta không có nhiều thời gian. Tôi có mặt ở đây là để giúp cháu. Tôi làm việc với bác của cháu - Herr (Ông) Rider.
Alex ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.
- Tôi và cháu cùng một phe.
- Nhưng có ai nói với cháu đâu.
- Cháu không biết thì tốt hơn.
- Nhưng mà... - Alex trở nên bối rối - Cháu thấy cô đi đón chiếc tàu ngầm. Cô biết những gì ông Sayle đang tiến hành...
-Tôi không thể làm gì được. Nhưng sau đó thì không như thế. Tôi khó giải thích cho cháu hiểu. Chúng ta không có thời gian để tranh luận đâu. Cháu có muốn ngăn ông ta lại hay không nào ?
- Cháu cần một cái điện thoại.
- Điện thoại trong nhà này đều đã bị khóa bằng mật mã hết rồi. Cháu không thể sử dụng chúng được đâu. Những trong văn phòng tôi có một chiếc điện thoại di động đấy.
- Vậy chúng ta cùng đi đi.
Alex vẫn còn nghi ngờ. Nếu cô Nadia Vole biết nhiều như vậy, tại sao trước đây, cô ta không cố gắng ngăn ông Sayle lại ? Nhưng dù sao đi nữa, chính cô ta là người vừa giải thoát cho cậu - trong khi ông Grin có thể trở lại bất cứ lúc nào. Cậu bé không có lựa chọn nào khác, phải tin vào cô Vole. Cậu đi theo cô ta ra khỏi phòng, quẹo vào một góc nhà, bước lên đầu cầu thang thì đụng phải một bức tượng phụ nữ khỏa thân, là tuợng một nữ thần Hy Lạp nào đó, đặt ở một góc. Cô Vole dừng lại một lát, đặt bàn tay lên tay bức tượng. Alex hỏi.
- Có chuyện gì vậy ?
- Tôi thấy chóng mặt quá. Cháu cứ đi đi. Cửa đầu tiên bên trái ấy.
Alex đi ngang qua người phụ nữ, cứ bước theo lối đi. Liếc nhìn lại, cậu bé thấy cô Vole kéo tay bức tượng xuống. Cánh tay chuyển động... một đòn bẩy. Ngay lúc đó, cậu hiểu ra là mình đã bị lừa, nhưng đã muộn rồi. Cậu kêu thét lên khi cảm nhận nền nhà dưới chân mình bỗng chuyển động theo một trục đứng được che khuất. Alex cố gắng để mình không bị ngã, nhưng không thể làm gì được. Cậu bé ngã bổ nhào xuống đất, và trượt theo sàn nhà, vào một cái đường hầm hình xoắn ruột gà làm bằng nhựa cứng màu đen bên dưới. Đang khi rơi, Alex nghe thấy tiếng cười đắc thắng của cô Nadia Vole, và giữa lúc bị trượt đi như thế, cậu bé đã chới với cố tìm kiếm một cái gì đó để bấu víu vào, cậu không biết cuối cùng mình sẽ rơi vào đâu.
Năm giây sau, cậu như hiểu ra. Cái ống trượt phun cậu ra ngoài. Alex rơi trong không trung và rơi tõm xuống làn nước lạnh buốt. Cậu bé không nhìn thấy gì cả, cứ quạt tay để hít lấy không khí. Rồi cậu cũng nổi lên được trên mặt nước và nhận thấy mình đang ở trong cái bể thủy tinh khổng lồ đầy nước và đá. Đó là điều cậu đã hiểu ra, trong sự kinh hoàng, cậu đã nhận ra một cách chính xác mình đang ở đâu.
Cô Vole đã đẩy Alex vào cái bể có con sứa không lồ: con sứa Bồ Đào Nha của lão Herod Sayle. Đúng là một phép màu khi cậu bé đã không rơi trúng vào con quái vật ấy. Cậu nhìn thấy nó đang ở góc bể phía xa kia, những cái xúc tu khủng khiếp cùng hàng trăm gai chích đang lượn lờ và cuộn tròn trong nước. Không có một vật chắn nào giữa cậu và nó cả. Alex cố đấu tranh chống lại nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng, cậu thầm ra lệnh cho mình phải giữ bình tĩnh. Cậu bé hiểu rằng nếu cứ giãy giụa trong nước thì sẽ chỉ tạo thành những luồng nước đưa cái sinh vật kia đến nhanh với mình mà thôi. Con sứa không có mắt. Nó không hề biết là cậu đang ở đó. Nó sẽ không... không thể tấn công cậu.
Nhưng rồi cuối cùng nó cũng sẽ đến với cậu thôi. Chiếc bể thật khổng lồ, chí ít nó cũng phải sâu đến bốn mét rưỡi, dài cỡ sáu hay chín mét. Tấm vách kính vượt lên trên mặt nước, xa khỏi tầm với của cậu. Cậu bé không có cách gì để có thể trèo ra ngoài được. Nhìn xuống dưới, xuyên qua nước, cậu nhìn thấy ánh sáng. Alex nhận ra là mình đang nhìn vào căn phòng mà mình vừa rời khỏi, là văn phòng riêng của lão Herod Sayle. Có cái gì đó đang chuyển động - qua lớp nước dập dềnh, mọi thứ trở nên mờ mờ và biến dạng - chính là cánh cửa phòng vừa được mở ra. Hai nhân vật bước vào. Cậu bé có thể rõ ràng nhận ra họ. Chính là Fraulein Vole và ông Grin. Họ đang cùng đứng trước cái bể. Vole đang cầm một vật trong tay nhìn giống như một chiếc điện thoại di động.
- Tao hy vọng rằng mày có thể nghe thấy tiếng tao nói, Alex - Giọng nói của người phụ nữ Đức vang lên trên hệ thống loa phát thanh đặt đâu đó trên đầu cậu bé - Tao chắc chắn rằng mày đã thấy ngay là chẳng có đường nào thoát được ra khỏi bể chứa. Mày có thể bơi đứng. Chắc là được một giờ, cũng có thể là hai giờ. Những kẻ khác đã chịu đựng được lâu hơn. Kỷ lục là bao nhiêu ấy nhỉ, ông Grin ?
- Am mưỡiii !
- Năm tiếng rưỡi. Đúng rồi. Nhưng mày sẽ chóng mệt thôi, Alex ạ. Mày sẽ bị chết chìm. Hoặc nhanh hơn là mày sẽ trôi dạt vào vòng tay của bạn chúng tao. Mày có nhìn thấy nó... không ? Đó không phải là cái ôm được mong đợi. Nó sẽ giết mày. Nỗi đau đớn đó, tao nghĩ là vượt xa khỏi sự tưởng tượng của một đứa trẻ. Thật đáng thương cho Alex Rider, kẻ đã bị MI6 gửi đến đây. Bọn chúng sẽ không còn được nhìn thấy mày nữa.
Giọng nói biến mất. Alex đạp chân, cố giữ cho cái đầu luôn ở trên mặt nước. Mắt cậu đổ dồn vào con sứa. Ở bên kia lớp kính lại có sự chuyển động lờ mờ. Ông Grin đã rời khỏi phòng. Nhưng cô Vole vẫn còn ở lại. Hẳn cô ta muốn được tận mắt chứng kiến cái chết của cậu bé.
Alex ngước nhìn lên. Cái bể được chiếu sáng nhờ một loạt đèn nêông phía bên trên, nhưng chúng cao quá, không thể với tới được, ở bên dưới, cậu bé nghe thấy một âm thanh lạch cạch, ù ù đang nhẹ nhàng lướt tới. Ngay lập tức, cậu nhận ra một vật đang chuyển động. Chính là con sứa đang tiến dần về phía cậu. Alex có thể nhìn thấy một vật hình nón, trong mờ, có chóp nhọn màu tím sẫm đang lừng lững ở trước mặt. Bên dưới sinh vật ấy, những xúc tu đang khiêu vũ một cách chậm rãi.
Alex nuốt phải một ngụm nước, cậu bé nhận ra mình đang há hốc mồm để kêu thét lên. Vole hẳn đã cho khởi động một luồng nước nhân tạo. Chính cái đó đã khiến con sứa di chuyển. Alex vùng vẫy, đạp chân liên tục, cố gắng tránh xa con quái vật đến độ lưng cậu bé cũng nổi lên trên mặt nước. Một cái xúc tu bỗng đưa lên, đụng phải bàn chân cậu. Nếu Alex không mang giày thì đã bị chích rồi. Liệu những cái gai chích này có thể đâm thủng quần áo cậu không ? Gần như là chắc chắn. Đôi giày là thứ duy nhất có thể bảo vệ cậu bé.
Cậu bé bơi đến một góc bể thủy tinh, dừng lại ở đó, một tay cậu chống vào tấm kính. Cậu hiểu rằng những gì cô Vole nói đều là sự thật. Nếu con sứa không hạ gục cậu, thì chính sự mệt mỏi sẽ làm điều đó. Cậu bé phải chiến đấu từng giây để có thể nổi trên mặt nước, trong khi mối đe dọa kia lại đang rút dần sinh lực của cậu. Tấm kính. Cậu đập vào nó, cậu không biết là mình có thể đập vỡ được nó ra không. Chắc là có cách... Alex kiểm tra khoảng cách giữa cậu và con sứa. Cậu hít một hơi thật sâu rồi lặn xuống đáy bể. Cậu bé có thể thấy cô Nadia Vole đang chăm chú nhìn mình. Mặc dù với cậu, cô ta chỉ là một cái bóng mờ mờ, nhưng với cô ta thì hình ảnh cậu rõ mồn một. Cô ta không hề di chuyển, Alex tuyệt vọng nhận ra rằng cô ta đã chờ đợi cậu làm chuyện này.
Cậu bé bơi đến chỗ mấy tảng đá, tìm kiếm một hòn đá đủ to có thể đem được lên mặt nước. Nhưng đá nặng quá. Cậu tìm thấy một hòn đá to bằng cái đầu của mình, nhưng nó lại chẳng chịu nhúc nhích. Cô Vole cũng chẳng thèm cản trở cậu, cô ta thừa biết là những tảng đá đó được đúc thành một khối. Alex đang từ từ hết hơi. Cậu xoay người dậy và trồi lên mặt nước, vào giây phút cuối cùng ấy, cậu trông thấy con sứa đang trôi bên trên mình. Cậu bé thét lên, bọt nước thoát hết ra khỏi miệng. Những cái xúc tu đang ở ngay trên đầu cậu. Alex lại xoay người, tìm cách lặn xuống dưới, huơ chân tán loạn để đẩy thân người sang một bên. Một bên vai của cậu bỗng va phải một trong những tảng đá gần nhất, cậu cảm nhận được nỗi đau đớn đang lan tỏa khắp người. Một tay ôm lấy bả vai, cậu bé lướt sang một góc khác rồi trồi lên, hổn hển thở khi cái đầu vừa ngóc được lên khỏi mặt nước.
Alex không thể đập bể tấm kính. Cậu cũng chẳng thể trèo ra ngoài. Và cậu cũng không thể tránh va chạm với con sứa mãi được. Mặc dù có trong tay toàn bộ những đồ dùng cải tiến của ông Smithers đưa cho, nhưng không có một thứ nào có thể giúp cậu trong tình thế hiện tại.
Bất chợt, Alex nhớ đến tuýp kem trị mụn. Cậu bỏ tay khỏi bả vai, lướt ngón tay dọc theo cạnh của bể chứa. Bể chứa ấy là một công trình tuyệt vời. Alex không quan tâm đến khả năng chịu được áp lực nước của tấm kính khổng lồ ấy, cái mà cậu chú ý chính là toàn bộ bể chứa được giữ cố định trong một khung sắt, lắp vừa khít xung quanh tất cả các góc, cả bên trong và bên ngoài tấm kính, các cạnh của khung sắt được gắn kết với nhau bằng một loạt đinh tán.
Vừa bơi đứng, cậu bé vừa mở phẹcmơtuya túi quần lấy ra một ống tuýp. Đó chính là tuýp kem Trị-Mụn, làm da dẻ khỏe mạnh hơn. Nếu cô Nadia Vole nhìn thấy những gì Alex đang làm, hẳn cô ta sẽ cho rằng cậu bé đã hóa điên. Con sứa đang lướt tới bức tường phía cuối bể cá. Alex chờ đợi trong giây lát, rồi bơi lên phía trước và lặn ngay xuống.
Xem ra không có nhiều kem để trét lên khung sắt dày cộp, lại còn phải trét theo chiều dài của bể nuôi nữa chứ, Alex bỗng nhớ lại những gì ông Smithers đã làm để chứng minh cho cậu thấy, ông ấy chỉ dùng có một chút xíu kem thôi. Không biết kem có tác dụng dưới nước không nhỉ ? Giờ thì chẳng còn gì để mất nữa, cậu phải thử thôi. Alex đặt ống tuýp lên một góc kim loại phía mặt trước của bể chứa, rồi cố hết sức bóp kem thành một đường dọc theo chiểu dài khung kim loại, đồng thời dùng tay kia chùi kem lên các đinh tán.
Alex đạp chân, lướt người sang phía khác. Cậu bé không biết là bao lâu sau kem mới có tác dụng... dù sao đi nữa, cô Nadia Vole cũng đã lờ mờ đoán ra sự việc. Alex trông thấy cô ta đứng dậy, nói gì đó vào điện thoại di động, chắc là nhờ giúp đỡ.
Cậu bé đã dùng hết một nửa kem trong ống tuýp cho một bên của bể chứa. Rồi cậu bé dùng nốt chỗ kem còn lại cho mặt bên kia. Con sứa đang lượn lờ bên trên cậu, những xúc tu của nó đang vươn ra như thể muốn túm lấy cậu bé, ngăn cậu lại. Alex đã ở dưới nước bao lâu rồi ? Tim của cậu đang bị bóp lại. Điều gì sẽ xảy ra khi kim loại bị phân hủy ?
Cậu bé chỉ đủ thời gian để hít một hơi trước khi kịp hiểu điều đó.
Mặc dù ở dưới nước, nhưng kem vẫn nung chảy được những đinh tán ở bên trong bể chứa. Tấm kính bắt đầu bung ra khỏi khung sắt, không có gì giữ nó lại cả, áp lực khổng lồ của nước xô nó ra giống như cánh cửa ra vào bị gió đập vậy. Alex không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cậu bé không có thời gian để suy nghĩ. Cả thế giới như đảo lộn, cậu bị ném về phía trước, lênh đênh như một nút bấc ở giữa thác. Vài giây sau là cơn ác mộng của xoáy nước hung bạo xen lẫn những mảnh kính vỡ. Alex không dám mở mắt. Cậu cảm thấy mình bị hất mạnh về phía trước, va phải một vật gì đó rồi bật trở lại phía sau. Cậu bé đoan chắc rằng mọi xương cốt trong người mình đã bị gãy hết. Bây giờ cậu đang ở dưới nước. Cậu vùng vẫy để tìm không khí. Cậu cố ngoi đầu lên khỏi mặt nước, dù cho đúng là như thế thì cuối cùng, trong lúc mở miệng ra để lấy không khí, cậu bé thực sự ngạc nhiên khi thấy mình hoàn toàn có thể thở được bình thường.
Bề mặt trước của bể chứa đã bị cuốn trôi, cả bốn ngàn năm trăm lít nước đã đổ xuống như thác trong văn phòng của lão Herod Sayle. Nước đập vỡ mọi đồ đạc trong phòng, làm bay cả những cánh cửa sổ. Nước tiếp tục chảy ào ào qua những ô cửa sổ trống tuềnh trống toàng. Trong trạng thái ê ẩm và choáng váng, Alex đứng dậy, nước đang chảy thành dòng quanh mắt cá chân của cậu bé.
Con sứa đâu rồi nhỉ ?
Cậu đã gặp may, cả cậu và con sứa không hề vướng vào nhau khi nước đổ ập ra ngoài. Nhưng nó vẫn còn ở gần cậu. Văn phòng của lão Sayle vẫn còn đủ nước để nó có thể bơi đến cậu. Alex lùi vào một góc phòng, cả người cậu bé căng ra. Cậu đã nhìn thấy nó.
Cô Nadia Vole không được may mắn như cậu. Khi những khung sắt bị phân hủy, cô ta vẫn còn đứng trước tấm kính, cô ta không có đủ thời gian để tránh đường. Hiện giờ cô Vole đang nằm ngửa trên mặt nước, đôi chân mềm nhũn vì bị gãy. Con sứa Bồ Đào Nha đang nằm bên trên cô ta, hình như cô ta đang nhìn trừng trừng vào Alex, xuyên qua con sứa đang run lẩy bẩy. Đôi môi vàng há hốc trong tiếng thét vô tận. Những xúc tu đang quấn quanh người cô ta, hàng trăm, hàng trăm gai chích bám chặt lấy đôi tay, đôi chân và cả trên ngực cô ta. Cảm thấy buồn nôn, Alex lùi ra đến cửa phòng và lảo đảo bước ra hành lang.
Còi báo động vang lên. Giờ thì cậu có thể nghe thấy âm thanh của nó khi thính lực lẫn thị lực đã trở lại với cậu. Tiếng hú của còi báo động khiến cậu bé thoát khỏi tình trạng mê mẩn. Mấy giờ rồi nhỉ ? Gần mười một giờ. Ít ra là đồng hồ của cậu vẫn còn hoạt động. Nhưng hiện thời cậu bé đang ở Cornwall, lái xe về London cũng phải mất ít nhất là năm tiếng đồng hồ, lại còn những tiếng còi báo động, những tên bảo vệ được trang vũ khí và những hàng rào có chăng thép gai nữa chứ, cậu sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi được cái nhà máy liên hợp này. Tìm điện thoại ư ? Không được. Chắc chắn cô Vole đã nói rất thật rằng điện thoại đã bị khóa. Bằng bất cứ giá nào, cậu bé cũng phải liên lạc cho được với ông Alan Blunt hoặc bà Jones vào thời khắc cuối này, nhưng bằng cách nào đây ?
Chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa.
Ở bên ngoài, ngoài tiếng còi báo động ầm ĩ, Alex còn nghe thấy một âm thanh khác. Đó là tiếng phành phạch và ầm ầm của cánh quạt. Alex chạy đến ô cửa sổ gần nhất, nhìn ra ngoài. Máy bay chở hàng đang đậu ở đó, nó chuẩn bị bay lên khi cậu bé trờ đến bên cửa sổ.
Cả người Alex đang ướt chẹp nhẹp, đầy thương tích và kiệt sức. Nhưng cậu biết mình phải làm gì.
Cậu bé quay người lại, bắt đầu chạy.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tắc Bão.