• 92

Chương 15: Mười một giờ


Số từ: 2251
Nhà Xuất Bản Trẻ
Alex vụt chạy ra khỏi nhà và dừng lại giữa không gian thoáng đãng để kiểm tra lại vật dụng của mình. Cậu bé nhận ra trong tiếng còi báo động, toán bảo vệ đang chạy lại phía mình, hai chiếc xe hơi, vẫn còn ở khoảng cách khá xa đang lên ga, chạy lại phía ngôi nhà. Cậu bé hy vọng rằng mặc dù mọi chuyện đang diễn ra như thế nhưng mọi thứ sẽ khác đi, vẫn chưa ai biết được điều gì đang xảy ra. Không phải là họ đang tìm kiếm cậu - ít ra là vẫn chưa tìm. Có lẽ đây là cơ hội của cậu bé.
Dường như Alex đã đến trễ. Máy bay riêng của lão Sayle vừa mới cất cánh. Chỉ duy chiếc máy bay chở hàng là còn đậu ở đó. Nếu Alex muốn đến Viện Bảo tàng Khoa học ở London trong năm mươi chín phút thì cậu phải leo lên nó. Nhưng chiếc máy bay này đang khởi động, chầm chậm lăn bánh thoát ra khỏi vệt chèn. Sau một hay hai phút kiểm tra nữa trước khi bay, nó sẽ cất cánh.
Alex nhìn quanh và trông thấy một chiếc xe jeep quân sự mui trần đậu gần cửa ra vào trước nhà. Một tên bảo vệ đang đứng gần đấy, hắn vừa vứt một mẩu thuốc lá, vừa nhìn quanh để xem chuyện gì xảy ra - và mắt hắn hướng vào nơi phát ra chuông báo động. Hay lắm. Alex chạy hết tốc lực qua con đường trải sỏi. Cậu bé rời khỏi nhà với một vũ khí trên tay. Đó là một trong những khẩu súng phóng lao của lão Sayle, nó đã trôi đến bên cậu ngay khi cậu chuẩn bị rời khỏi phòng, và cậu đã chụp lấy nó, quyết định dùng khẩu súng ấy để tự vệ. Ngay bây giờ, Alex đã có thể dễ dàng bắn tên bảo vệ. Nhưng cậu biết rằng mình không được làm như thế. Dù ông Alan Blunt và MI6 có đẩy cậu vào tình huống nào, cậu vẫn không đủ lạnh lùng để bắn. Không bắn, dù là vì đất nước mình. Không bắn, dù là để bảo vệ mạng sống của chính mình.
Khi Alex đến gần, gã bảo vệ mới ngước lên, gã lần tay tính rút khẩu súng lục ra khỏi bao ở thắt lưng. Nhưng gã chẳng bao giờ có thể thực hiện được điều ấy. Alex đã dùng báng súng nện vào gã một cái thật mạnh, ngay bên dưới cằm. Gã bảo vệ gục ngay xuống, khẩu súng lục rời ra khỏi tay. Alex chộp lấy nó rồi nhảy phóc lên xe jeep, vui mừng khi nhìn thấy chùm chìa khóa vẫn còn đang gắn vào bộ phận khởi động. Alex bật khóa và nghe thấy tiếng máy nổ giòn. Cậu bé biết lái. Đây là một bài học khác mà bác Ian Rider đã bắt cậu học khi chân cậu đủ dài có thể với tới bàn đạp. Những chiếc xe hơi khác đang ở rất gần. Hẳn chúng đã nhìn thấy cậu tấn công tay bảo vệ. Trong lúc đó, chiếc máy bay đang xoay tròn, bắt đầu trượt trên đường băng.
Alex sẽ không kịp chạy đến nó.
Có lẽ đó chính là mối nguy hiểm đang đổ dồn vào ý thức của cậu bé từ mọi các giác quan. So với mọi tình huống nguy hiểm trước đây cậu phải đương đầu, có lẽ đây là cuộc tẩu thoát gay go nhất của cậu. Nhưng Alex thậm chí không nghĩ đến điều đó. Cậu tự biết mình phải làm gì, như thể trước đây cậu đã thực hiện điều đó cả chục lần. Hình như chương trình huấn luyện cậu đã có hiệu quả hơn cậu nghĩ.
Cậu bé lần tay vào túi, lấy ra cái yôyô mà ông Smithers đã cho. Trên thắt lưng cậu đang đeo có một cái khuy kim loại, cậu bé gắn cái yôyô vào đó, cảm thấy nó ăn khớp vào nhau, giống như chiếc khuy được thiết kế là để dành cho cái yôyô vậy. Sau đó, Alex quấn đoạn cuối của sợi dây nilông quanh cây lao móc. Cuối cùng, cậu bé dắt khẩu súng lục đã lấy của tên bảo vệ vào lưng quần. Cậu đã sẵn sàng.
Chiếc máy bay đang hướng về phía đường băng. Cánh quạt của nó đã quay đủ vận tốc.
Alex sang số một, nhả phanh, phóng chiếc xe tới phía trước, ra khỏi con đường chính và lao vùn vụt qua cỏ, hướng ra bãi đáp. Cùng lúc đó có tiếng súng máy bắn ra. Cậu bé ghì chặt tay lái, cố lách khi kính chiếu hậu bị bể tung, một loạt đạn bay thẳng vào cửa và vào kính chắn gió. Hai chiếc xe hơi mà cậu vừa nãy trông thấy đã ra tới đường chính và đang đuổi theo cậu. Mỗi xe đều có một tên bảo vệ ngồi ở băng ghế sau, bọn họ nhoài người ra khỏi cửa xe, thi nhau bắn vào cậu bé. Mỗi lúc họ một tiến gần hơn.
Alex cố gắng chạy nhanh hơn, nhưng đã quá trễ. Hai chiếc xe hơi đã đuổi kịp cậu, vào giây phút kinh khủng đó, cậu bé nhận ra mình đang bị kẹp giữa hai chiếc xe hơi, mỗi chiếc ở một bên. Cậu chỉ cách hai tên bảo vệ có vài xăngtimét. Nhìn bên trái, bên phải, cậu có thể nhìn thấy hai nòng súng máy đang chĩa vào mình. Chỉ còn một cách thôi. Cậu bé đạp thắng, đồng thời cúi người xuống. Chiếc xe jeep đứng sựng lại, trong khi hai chiếc xe hơi vẫn chạy và vụt qua. Có tiếng súng máy nổ cùng lúc. Alex nhìn lên.
Hai tên bảo vệ đã cùng lúc bóp cò súng. Bọn họ đều nhắm vào cậu, nhưng khi chiếc xe jeep đột ngột thoát khỏi tầm ngắm, họ đã bắn phải nhau. Một tiếng thét cất lên. Một chiếc xe hơi lạc tay lái, đâm sầm vào một cái cây, trở thành một đống sắt dúm dó. Chiếc xe kia rít lên một hồi, sau đó quay lại chờ cậu bé.
Một lần nữa, Alex lại sang số một và phóng đi. Chiếc máy bay đâu rồi ? Cậu bé rên rỉ, và thấy nó vẫn còn lăn bánh trên đường băng. Mặc dù vẫn còn quay chậm nhưng cánh quạt đã đạt đủ vận tốc. Chiếc xe Alex đang lái như muốn xới tung cả mặt đường nhựa, nó lao tới.
Chân cậu bé nhấn xuống bàn đạp ga như muốn lún xuống sàn xe. Chiếc xe jeep gần như đang lên tới vận tốc bảy mươi dặm một giờ, nhưng như thế vẫn chưa đủ. Trước mặt cậu bé, con đường đã bị chặn. Trên đường băng đã có thêm hai chiếc xe hơi nữa. Mấy tên bảo vệ đưa những khẩu súng máy lên ngắm, nửa thân người của họ nhoài ra ngoài cửa xe. Họ sẽ có một cú bắn hoàn hảo. Không gì có thể ngăn họ bắn cậu bé. Ngoại trừ...
Cậu bé đột ngột xoay tay lái và thét lên khi chiếc xe jeep lao tới đường băng, ở đằng sau chiếc máy bay. Bây giờ chiếc máy bay đang ở giữa Alex và những chiếc xe hơi đang trờ tới. Cậu bé an toàn rồi. Nhưng sự an toàn đó chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi. Chiếc máy bay chuẩn bị cất cánh. Alex thấy bánh trước của nó đã nhấc khỏi đường băng. Cậu nhìn vào chiếc kính chiếu hậu thứ hai. Chiếc xe hơi đuổi theo cậu từ nhà đang bám theo sát nút. Cậu bé cùng đường rồi.
Một chiếc xe hơi ở đằng sau cậu, thêm hai chiếc xe hơi ở phía trước. Giờ thì chiếc máy bay đang nâng mình lên, các bánh sau của nó nhấc bổng khỏi mặt đất. Những tên bảo vệ đưa súng lên ngắm. Mọi thứ đang ở vận tốc bảy mươi dặm một giờ.
Alex để chiếc xe tự chạy, chộp lấy khẩu súng phóng lao rồi bắn. Cái yôyô gắn với thắt lưng cậu bé cũng trượt theo, sợi dây nilông được thiết kế đặc biệt có thể nâng vật lên cao hai mươi bảy mét rưỡi. Đầu nhọn của cây lao móc găm thẳng vào bụng chiếc máy bay. Alex cảm thấy mình bị kéo giật đi khi cậu bị sợi dây nilông lôi ra khỏi chiếc xe jeep. Vài giây sau, cả thân hình cậu đung đưa bên dưới chiếc máy bay, cách bãi đáp khoảng ba mươi sáu đến bốn mươi lăm mét. Chiếc xe jeep chạy lệch hướng, không còn ai điều khiển. Hai chiếc xe hơi phía trước đang cố gắng tránh nó - nhưng không thành công. Cả ba cùng tông vào nhau. Có tiếng nổ lớn, một quả cầu lửa kèm theo đám khói xám bốc lên, bám theo Alex như muốn cố gắng tóm lấy cậu bé. Một lát sau lại có tiếng nổ nữa. Chiếc xe hơi thứ ba đã chạy quá tốc lực. Nó lao thẳng vào đám cháy, bị hất tung lên trong không trung, cứ thế bay đi, cuối cùng, nóc xe trượt trên đường băng trước khi toàn bộ chiếc xe nổ tung.
Alex nhìn thấy cảnh tượng này như một cái dấu chấm. Cậu bé bị treo bên dưới máy bay bởi một sợi dây trắng mỏng đưa qua đưa lại rồi xoay tròn khi cậu được nhấc lên xa khỏi mặt đất. Gió thốc vào người cậu, đập liên tục vào mặt, làm cậu điếc cả tai. Thậm chí Alex không còn nghe được tiếng cánh quạt nữa, mặc dù nó đang ở ngay trên đầu cậu. Chiếc thắt lưng cấn mạnh vào hông khiến cậu bé hít thở một cách khó khăn. Alex vội lần tay trên cái yôyô để tìm nút điều khiển. Chỉ có một cái nút duy nhất. Alex nhấn vào nó, thế là động cơ tý hon nhưng rất mạnh ở bên trong cái yôyô bắt đầu hoạt động. Món đồ chơi này kéo sợi dây lại, kéo theo cả thắt lưng của cậu bé.
Cậu bé đã bắn cây lao móc chính xác. Phía sau máy bay có một ô cửa, khi đã đủ gần để có thể bám vào cần gạt, cậu tắt động cơ bên trong cái yôyô. Alex không biết ai đang lái máy bay và mình đang bay đi đâu. Hẳn viên phi công đã nhìn thấy toàn bộ diễn biến sự việc xảy ra trên đường băng, nhưng hắn không thể nghe thấy tiếng của cây lao móc. Hắn không thể biết là mình vừa có thêm một hành khách.
Mở cánh cửa khó hơn là Alex nghĩ. Cậu bé vẫn còn ở bên dưới chiếc máy bay. Mỗi khi sắp với tới cái cần gạt thì gió lại thổi thốc cậu dạt ra sau. Một luồng gió tạt vào mắt khiến cậu bé không còn nhìn thấy gì nữa. Đã hai lần, các ngón tay của cậu chạm được vào cái cần gạt bằng kim loại ấy nhưng lại bị đẩy ra xa, trước khi cậu có thể hoàn toàn bám vào nó. Lần thứ ba, cậu bé đã xoay xở nắm được khá chắc vào cần gạt, cậu đã phải dùng hết sức mới có thể kéo nó xuống.
Cánh cửa mở ra và Alex leo vào trong khoang, ở giây cuối cùng, cậu bỗng nhìn xuống. Bãi đáp bên dưới cách cậu những ba trăm mét, hai đám lửa vẫn đang cháy, nhưng ở khoảng cách này, chúng trông không khác gì những đầu que diêm. Alex tháo cái yôyô ra, tự giải thoát cho mình. Sau đó, cậu lần tay tới lưng quần, rút ra khẩu súng.
Chiếc máy bay hoàn toàn trống rỗng ngoại trừ hai món đồ, Alex đã ngờ ngợ nhận ra. Chỉ có một gã phi công đang ngồi ở bàn điều khiển, hẳn có một cái gì đó diễn ra trên màn hình thông báo cho hắn biết rằng cửa sau đã bị mở, bởi vì đột nhiên hắn xoay người lại. Alex nhận ra mình đang đối mặt với ông Grin.
- Áii ìi ếeee àaay ? (Cái gì thế này?)
Alex đưa súng lên. Cậu không biết là mình có đủ dũng khí để sử dụng nó không. Nhưng cậu sẽ không để cho ông Grin biết điều đó.
- Được rồi, ông Grin - Cậu bé lớn giọng, át cả tiếng cánh quạt và tiếng rít của gió - Ông không cần phải nói, ông chỉ nghe là đủ rồi. Tôi muốn ông lái chiếc máy bay này đến London. Chúng ta sẽ đến Viện Bảo tàng Khoa học ở phía nam khu Kensington, và phải đến đó ít hơn một tiếng. Nếu ông đang có ý định lừa tôi, thì tôi sẽ tặng ông một viên đạn đấy. Ông hiểu chưa ?
Ông Grin không nói gì.
Alex bóp cò. Viên đạn ghim thẳng vào sàn máy bay, ngay sát bên cạnh bàn chân ông Grin. Ông Grin nhìn chằm chằm vào Alex, sau đó chậm rãi gật đầu.
Ông ta với cần điều khiển và chuyển hướng. Chiếc máy bay thoáng hạ xuống rồi quay đầu, bay thẳng về hướng Bắc.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tắc Bão.