• 92

Chương 3: Royal & General

Chương 3: Royal & General
Số từ: 3214
Nhà Xuất Bản Trẻ
Ngay Hôm sau, ngân hàng gọi đến nhà Alex.
-Tôi là John Crawley. Cậu còn nhớ chứ ? Trưởng phòng nhân sự ngân hàng Royal & General đây. Cậu có thể đến chỗ chúng tôi được không ?
- Đến chỗ các ông ư ? - Alex đang mặc quần áo; đã trễ giờ vào học.
- Vào chiều nay nhé. Chúng tôi có tìm thấy một số giấy tờ của bác cậu. Chúng tôi cần phải trao đổi với cậu... về vị trí của cậu.
Giọng nói của ông ta dường như có chứa đựng một lời đe dọa mơ hồ nào đó thì phải ?
- Mấy giờ chiều nay ạ ? - Alex hỏi.
- Cậu có thể thu xếp vào bốn giờ rưỡi được không ? Ngân hàng chúng tôi ở đường Liverpool. Chúng tôi sẽ điều tới một chiếc taxi.
- Cháu sẽ tự đến đó - Alex ngắt lời - Cháu sẽ đi bằng xe điện ngầm.
Cậu bé gác máy.
- Ai vậy cháu ?
Jack hỏi vọng ra từ nhà bếp. Cô đang nấu bữa sáng cho cả hai, mặc dù cô không còn được trả lương và cô biết rằng mình còn ở với Alex lâu chừng nào thì mối lo sẽ càng lớn chừng ấy. Jack đã phải dùng tiền của mình để mua thực phẩm và trang trải cho những khoản chi tiêu trong nhà. Và điều này còn tồi tệ hơn nữa: visa của cô đang hết hạn. Cô sắp không còn được ở lại đất nước này nữa.
- Là ngân hàng, cô ạ.
Alex vừa bước vào phòng vừa chỉnh trang bộ đồng phục đang mặc trên người. Cậu không kể lại cho người quản gia biết những gì đã xảy ra ở bãi xe hơi phế thải. Jack đã có quá nhiều vấn đề phải lo rồi. Alex nói tiếp:
- Chiều nay cháu sẽ đến đó.
- Cháu có muốn cô đi cùng không ?
- Dạ không. Cháu sẽ ổn thôi mà.
Cậu bé đến nhà ga xe điện ngầm đi theo tuyến đến đường Liverpool vào chiều hôm đó, lúc bốn giờ mười lăm phút, vẫn trong bộ đồng phục học sinh: áo vét-tông màu xanh dương sẫm có thắt cà vạt và quần tây xám. Cậu bé dễ dàng tìm ra ngay ngân hàng. Royal & General đặt trụ sở tại một tòa cao ốc có dáng vẻ cổ kính, trên tầng thứ mười lăm bay phấp phới một lá quốc kỳ Anh. Ngay sau cửa chính là một tấm bảng tên bằng đồng và một máy camêra theo dõi được gắn trên lối đi đang chuyển động một cách chậm chạp.
Alex dừng lại trước cái máy. Một thoáng, cậu bé tự hỏi mình có sơ suất điều gì không, rồi bước vào trong tòa nhà. Ở một phương diện nào đó, nếu ngân hàng có trách nhiệm trong cái chết của bác Ian Rider, thì rất có thể họ mời cậu đến đây là để thu xếp cho cậu. Thế nhưng tại sao lại có ai đó trong ngân hàng lại muốn giết cậu ? Cậu thậm chí không có tài khoản ở đây kia mà. Alex tiếp tục tiến sâu vào trong.
Trong một văn phòng nằm trên tầng bảy, hình ảnh trên màn hình tivi đang nhòe dần rồi thay đổi khi máy camêra đặt trên lối đi nhẹ nhàng được cắt để chuyển sang máy camêra 2 và 3 đặt ở quầy tiếp tân. Một người đàn ông ngồi sau bàn làm việc đang quan sát Alex bước vào và ông ta nhấn nút. Camêra 2 phóng to gương mặt Alex lên toàn bộ màn hình.
- Thằng bé đến rồi đấy - Vị chủ tịch ngân hàng thì thầm.
- Thằng nhóc kia ấy hả ?
Người vừa hỏi là một phụ nữ tuổi trung niên, có cái đầu mang dáng hình của củ khoai tây, trông rất cổ quái. Mái tóc bà ta đen nhánh, để kiểu giống như một cái tô úp ngược và hình như đã được cắt bằng một cái kéo cùn. Đôi mắt bà ta cũng đen như màu tóc. Bà ta mặc bộ đầm vét màu xám đơn giản, đang nhấm nháp một viên kẹo bạc hà. Người đàn bà ấy hỏi:
- Ông có chắc không vậy, Alan ?
Ông Alan Blunt gật đầu:
- Chắc chứ. Hoàn toàn chắc chắn.
- Anh biết phải làm gì rồi chứ ?
Câu hỏi sau cùng này là dành cho gã tài xế, cũng đang hiện diện ở trong phòng.
Tên tài xế đang đứng có vẻ như không thoải mái, người hơi khom xuống. Gương mặt gã trắng bệch. Kể từ lúc cố gắng chặn bắt Alex ở bãi xe hơi phế thải, người gã cứ như thế. Gã trả lời:
- Vâng, thưa ông.
- Vậy thì làm đi.
Ông Blunt nói, mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
Sau khi cho biết mình cần tìm ông John Crawley, Alex ngồi chờ trên chiếc ghế xôpha bọc da ở tiền sảnh, cậu bé cứ ngờ ngợ không hiểu tại sao mà một số người cứ ra ra vào vào. Khu vực tiếp tân tĩnh lặng và ngột ngạt quá, nền nhà được lót bằng đá cẩm thạch màu nâu, ba chiếc thang máy đều nằm ở một phía, trên bàn là một dãy đồng hồ, hiển thị giờ giấc của các thành phố lớn trên thế giới. Ở đây hình như cũng là lối đi dẫn đến mọi nơi. Một bệnh viện. Một phòng hòa nhạc. Thậm chí là cả một cái tàu thủy lớn. Rõ ràng nơi này không hề mang nét đặc thù của chính nó.
Một trong số các thang máy mở ra, ông Crawley xuất hiện trong bộ quần áo mà ông ta đã mặc hôm dự lễ tang, có khác chăng là ở chiếc cà-vạt.
- Xin lỗi đã bắt cậu phải chờ nhé, Alex - ông ta nói - Cậu từ trường đến đây phải không nào ?
Alex đứng dậy, không nói gì, tự thân bộ đồng phục cậu bé đang mặc chính là câu trả lời rồi.
- Chúng ta lên văn phòng của tôi nhé - ông Crawley nói, rồi đưa tay ra mời cậu bé - Đi thang máy nào.
Alex không hề chú ý đến chiếc camêra thứ tư đang đặt trong thang máy, bởi nó được giấu đằng sau tấm gương bao bọc chung quanh khoang. Và như vậy, cậu cũng không trông thấy chiếc máy cảm ứng ở bên cạnh cái camêra ấy. Chiếc máy thứ hai này vừa có thể theo dõi cậu, vừa có thể chiếu xuyên qua người cậu khi Alex đứng đó rồi hiển thị khắp thân hình cậu bé theo từng phần với các dạng màu sắc khác nhau, nó cho thấy cậu không hề mang theo một vật gì làm bằng thép lạnh thường được hiểu là khẩu súng hay một con dao. Nhanh hơn một cái chớp mắt, chiếc máy truyền thông tin qua máy vi tính để xử lý rồi đưa tín hiệu trở về các bo mạch đang điều khiển thang máy. Đã ổn. Cậu ta không mang theo vũ khí. Tiếp tục lên đến tầng thứ mười lăm.
- Đến nơi rồi.
Ông Crawley mỉm cười và đưa Alex ra một hành lang dài, sàn được lát bằng gỗ không trải thảm. Nơi đây, ánh sáng được bố trí thật hiện đại. Một loạt cửa ra vào ngăn cách nhau bằng những bức tranh lập thể đầy màu sắc rực rỡ. Ông Crawlay chỉ đường:
- Văn phòng của tôi nằm ở trên này.
Sau khi đã đi qua được ba cánh cửa, Alex bỗng đứng sựng lại khi phát hiện ra trên một cánh cửa có gắn bảng tên của một người mà cậu bé vô cùng quen thuộc. 1504: Ian Rider. Dòng chữ màu trắng nổi rõ trên tấm nhựa cứng màu đen.
Ông Crawley gật đầu buồn bã:

- Đúng. Đây là nơi bác của cậu đã làm việc, ông ấy được nhớ tới nhiều lắm.
- Cháu vào có được không ? - Alex hỏi.
Ông Crawley tỏ ra ngạc nhiên:
- Tại sao cậu lại muốn làm điều đó ?
- Cháu muốn xem qua nơi bác ấy làm việc.
- Tôi rất tiếc - Ông Crawley thở dài - Cửa đã khóa rồi mà tôi thì lại không có chìa khóa. Để dịp khác vậy nhé.
Một lần nữa, ông ta lại đưa tay ra mời cậu bé. Ông Crawley sử dụng bàn tay của mình như một nhà ảo thuật, cứ như là ông ta đang chuẩn bị xòe ra các lá bài. Ông ta nói tiếp:
- Văn phòng của tôi ở ngay bên cạnh. Đây này...
Họ đi vào phòng 1505. Đó là một căn phòng rộng, vuông vức, với ba chiếc cửa sổ đều hướng xuống nhà ga. Có một vật gì đó màu đỏ và xanh dương đang phấp phới ở bên ngoài, Alex chợt nhớ ra lá cờ mà cậu đã trông thấy. Cột cờ nằm về phía bên phải văn phòng. Trong phòng có một bàn làm việc và một chiếc ghế, một cặp ghế xôfa, một cái tủ lạnh đặt trong góc phòng và hai bức ảnh treo trên tường. Một văn phòng điều hành tẻ nhạt. Một văn phòng điều hành tẻ nhạt hoàn hảo.
- Ngồi đi, Alex - ông Crawley nói rồi tiến lại phía chiếc tủ lạnh - Cậu uống nước nhé ?
- Ông có nước ngọt không ạ ?
- Có chứ - Nói xong, ông Crawley lấy bình ra rót đầy một ly nước, đưa cho Alex - Cậu cần đá không ?
- Không, cảm ơn ông.
Alex uống một ngụm nước. Không phải Coca-Cola cũng chẳng phải Pepsi. Cậu bé nhận ra thứ thức uống ngọt lịm đến phát ớn này nằm trong một siêu thị bán nước ngọt, cậu ước gì không phải là mình đã hỏi xin một ly nước ngọt. Alex hỏi:
- Ông muốn nói với cháu về chuyện gì ?
- Bác của cậu sẽ...
Tiếng chuông điện thoại reo, bàn tay kia của ông Crawley ra hiệu hàm ý nghĩa là "Xin lỗi", rồi ông ta nhấc máy trả lời điện thoại. Sau một hồi nói chuyện, ông ta gác máy.
- Tôi xin lỗi, Alex. Tôi phải trở xuống tiền sảnh ngay bây giờ. Cậu không phiền chứ ?
- Ông cứ đi đi - Alex ngồi xuống ghế xôfa.
- Tôi chỉ đi khoảng năm phút thôi.
Với cái gật đầu xin lỗi lần cuối, ông Crawley bước ra khỏi phòng.
Ngồi yên lặng trên ghế thêm vài giây, Alex đổ phần nước ngọt còn lại vào chậu cây rồi đứng dậy. Cậu bé bước ra khỏi phòng, quay trở lại chỗ hành lang, ở đằng xa bỗng xuất hiện một người phụ nữ đang ôm trên tay một xấp tài liệu, nhưng rồi bà ta lại biến mất ngay sau một cánh cửa ra vào. Không có bóng dáng của ông Crawley. Nhanh như cắt, cậu bé chạy sang cửa phòng số 1504, thử xoay tay nắm. Đúng là ông Crawley đã nói thật. Cửa bị khóa.
Alex quay lại văn phòng của ông Crawley. Cậu sẽ phải làm một việc gì đó trong thời gian vài phút ở một mình này. Hẳn là công việc của người đã khuất rất quan trọng nên người ta mới giấu giếm không cho cậu biết. Họ đột nhập vào nhà cậu, dọn sạch sẽ mọi thứ mà họ tìm thấy trong phòng làm việc của bác cậu. Có lẽ văn phòng bên cạnh sẽ cho cậu biết tại sao. Chính xác là bác Ian đã dính líu vào chuyện gì ? Và đó có phải là nguyên nhân khiến bác bị giết hại không ?
Alex tiến đến bên cửa sổ, mắt hướng về phía lá cờ vẫn đang bay phấp phới. Cột cờ chìa ra khỏi tòa cao ốc, nằm ngay ranh giới giữa phòng 1504 và 1505. Nếu có thể với được tới nó, cậu bé sẽ nhảy lên được gờ tường nằm bên ngoài tòa cao ốc dẫn đến phòng 1504. Nhưng mà cậu hiện đang ở tầng thứ mười lăm. Nếu cậu nhảy mà bị trượt chân, thì đó sẽ là cú rơi hàng mấy chục mét. Thật là một ý tưởng điên rồ, chẳng đáng để nghĩ đến.
Tuy nhiên, Alex vẫn mở cửa sổ và trèo ra ngoài. Tốt nhất là đừng có nghĩ đến điều xấu. Chỉ cần thực hiện thôi. Xét cho cùng, nó cũng giống như mặt đất, hay là phòng tập thể dục ở trường vậy, chỉ là trò chơi trẻ con mà thôi. Đó là bức tường gạch thẳng đứng, kéo dài xuống tận mặt đường, từ đây nhìn xuống, trông xe hơi và xe buýt thật hệt như những món đồ chơi đang di chuyển bên dưới; một luồng gió tạt vào mặt khiến cậu bé thoáng rùng mình. Không nghĩ gì nữa. Làm thôi.
Alex đang đứng khom người trên gờ tường bên ngoài phòng làm việc của ông Crawley. Cậu bé đưa tay ra phía sau, giữ chặt lấy bậu cửa sổ. Cậu hít một hơi thật sâu, rồi nhảy.
Một camêra trong văn phòng hướng ra ngoài đường vẫn theo sát Alex khi cậu tung người vào khoảng không. Cách trên đó hai tầng, ông Alan Blunt vẫn ngồi trước màn hình, ông ta bật cười. Đó không phải là tiếng cười bỡn cợt.
- Tôi đã nói với cô rồi - ông ta lên tiếng - Thằng bé rất đặc biệt.
- Thằng nhóc mất trí thì có - Người đàn bà phản bác.
- Tốt thôi, có lẽ đó chính là điều chúng ta cần.
- Ông chỉ ngồi đó mà xem thằng bé đang tự sát à ?
- Tôi sẽ chỉ ngồi đây và hy vọng nó vẫn còn sống.
Alex đã tính toán sai khi thực hiện cú nhảy. Cậu bé không chụp được cột cờ vì thiếu vài xăngtimét nữa, và cậu sẽ phải rơi thẳng xuống mặt đường nếu như tay cậu không kịp thời túm được lá quốc kỳ Anh. Giờ đây cậu bé đang treo lơ lửng trong không trung. Bằng một nỗ lực phi thường, cậu từ từ leo lên, những ngón tay nắm chặt lấy tấm vải. Cứ như thế, cuối cùng, cậu cũng xoay xở để bám leo vào được cột cờ. Alex vẫn không dám nhìn xuống. Cậu hy vọng rằng không có người khách bộ hành nào ngước nhìn lên lúc này.
Sau đó thì dễ dàng hơn. Alex ngồi lên cột cờ, toan tính sẽ tung người sang gờ tường bên ngoài văn phòng của bác Ian Rider. Cậu phải thật cẩn thận. Khoảng cách đến đó xa quá, không khéo cậu sẽ bị va vào tường mất. Con đường ngược lại cũng xa nữa, và cậu sẽ bị rơi xuống. Sự thật là cuối cùng, cậu bé đã đáp được xuống gờ tường một cách tốt đẹp, cậu dùng cả hai tay bám chặt lấy gờ tường rồi từ từ đứng dậy, đối diện với chiếc cửa sổ. Giờ đây, điều Alex e ngại nhất chính là khả năng chiếc cửa sổ cũng bị khóa. Nếu thế thì cậu bé không còn cách nào khác là phải quay trở lại.
Nó không khóa. Cậu nhẹ nhàng mở cửa và nhảy phóc vào. Đúng là một bản sao của văn phòng đầu tiên. Đồ đạc trong phòng cũng y như thế, thảm giống nhau này, ngay cả bức ảnh treo trên tường cũng giống nữa. Cậu đến bàn làm việc và ngồi xuống. Vật đập vào mắt cậu đầu tiên chính là bức ảnh của mình, chụp cậu đang lặn trong kỳ nghỉ hè ở đảo Caribê thuộc quần đảo Goađơlup. Bức ảnh thứ hai được để riêng ở một góc trong khung hình. Alex lúc đó khoảng năm, sáu tuổi. Cậu bé ngạc nhiên, những bức ảnh làm cậu chạnh lòng, ông bác Ian Rider của cậu thì ra rất đa cảm chứ không phải như những gì ông ấy đã cố thể hiện.
Alex liếc qua đồng hồ. Ông Crawley đã rời văn phòng được ba phút rồi, ông ta đã nói sẽ quay trở lại trong năm phút. Nếu cậu cần phải tìm ra một cái gì đó ở đây thì phải thật khẩn trương mới kịp. Cậu bé mở một ngăn kéo bàn làm việc. Có bốn hay năm tập hồ sơ dày cộm trong đó. Alex lấy mở ra xem. Điều cậu bé chú ý đầu tiên là những dòng chữ không hề liên quan gì đến ngân hàng.
Tập hồ sơ đầu tiên có chú dòng chữ: CÁC CHẤT ĐỘC TÁC ĐỘNG LÊN HỆ THẦN KINH. NHỮNG CÁCH THỨC MỚI TRONG CHE GIẤU VÀ GIEO RẮC. Alex đặt qua một bên và nhìn vào tập hồ sơ thứ hai. ÁM SÁT: BỐN VẤN ĐỀ NGHIÊN cứu. Càng lúc càng trở nên bí ẩn rồi đây, cậu bé giở nhanh tay và đọc lướt qua tựa đề của các tài liệu, gồm có: chống khủng bố, vận chuyển uranium qua châu Âu, và những kỹ thuật thẩm vấn. Tài liệu cuối cùng chỉ ghi vỏn vẹn: CÔNG TẮC BÃO (STORMBREAKER)
Đúng lúc cậu bé sắp sửa đọc thì cửa ra vào đột ngột bật mở, hai người đàn ông bước vào. Một người là ông Crawley, còn người kia chính là gã lái xe ở bãi xe hơi phế thải. Alex biết rằng cậu không có lý do nào để giải thích những hành động của mình. Cậu đang ngồi sau bàn làm việc với tập hồ sơ CÔNG TẮC BÃO (STORM BREAKER) đang mở trên tay. Ngay lúc đó, cậu cũng nhận ra rằng hai người đàn ông kia chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên khi bắt gặp cậu ở đây. Cứ nhìn cái cách họ bước vào phòng với thái độ chắc chắn rằng sẽ tìm thấy cậu khắc hiểu.
- Đây không phải là ngân hàng - Alex lên tiếng - Các người là ai ? Bác tôi đã làm việc cho các người ư ? Các người đã giết bác ấy chứ gì ?
- Quá nhiều câu hỏi - ông Crawley khẽ khàng đáp - Nhưng tôi không được phép cho cậu biết các câu trả lòi.
Gã đàn ông thứ hai nâng tay lên và Alex nhận ra hắn đang có súng. Cậu bé đứng bật dậy sau bàn làm việc, tay vẫn giữ lấy tập hồ sơ như thể nó có thể bảo vệ cho cậu:
- Không... Cậu bé hét lên.
Gã đàn ông bóp cò. Không có tiếng nổ. Khẩu súng hướng vào ngay Alex mà khai hỏa và cậu bé có cảm giác như có một vật gì đó đã cắm phập vào tim mình. Bàn tay cậu duỗi ra, tập tài liệu rơi xuống đất. Đôi chân Alex khuỵu xuống, căn phòng như đảo lộn, cậu bé ngã ngửa ra phía sau.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Công Tắc Bão.