Chương 4: Giờ thì cậu cho biết ý kiến đi
-
Công Tắc Bão
- Anthony Horowitz
- 5438 chữ
- 2020-05-09 03:36:45
Số từ: 5431
Nhà Xuất Bản Trẻ
Alex mở mắt. Vậy là cậu còn sống ! Thật là một sự ngạc nhiên dễ chịu.
Cậu bé đang nằm trên giường trong một căn phòng rộng và ấm cúng. Chiếc giường thật hiện đại, tuy nhiên, căn phòng đã cũ với những cái dầm bắc ngang qua trần, một lò sưởi bằng đá và những cửa sổ hẹp nằm trong một khung cửa gỗ được trang trí công phu. Cậu đã từng trông thấy những căn phòng kiểu này trong các quyển sách học về Shakespeare. Alex khẳng định tòa nhà này được xây dựng vào thời đại Nữ hoàng Elizabeth. Nó nằm đâu đó ở miền quê. Không có tiếng xe cộ qua lại. Cậu có thể trông thấy rất nhiều cây cối bên ngoài.
Ai đó đã thay quần áo cho Alex. Bộ đồng phục học sinh trên người cậu biến mất. Thay vào đó là bộ pijama rộng thùng thình, mềm như lụa. Nhìn ánh sáng bên ngoài cậu bé đoán đang là buổi trưa. Nhìn thấy chiếc đồng hồ của mình nằm trên bàn kê bên cạnh giường, Alex giơ tay ra với lấy nó. Mười hai giờ. Hẳn là cậu bé đã bị bắn bằng một mũi phi tiêu có tẩm thuốc mê, lúc đó khoảng bốn giờ rưỡi. Vậy là cậu đã mất một đêm và nửa ngày.
Phòng ngủ ăn thông sang một buồng tắm, có đá lát trắng sáng và một vòi sen rất to nằm sau một ống hình trụ làm bằng thủy tinh và crôm. Alex cởi pijama, đứng dưới những tia nước khoảng năm phút. Sau đó, cậu bé cảm thấy dễ chịu hơn.
Cậu quay trở lại phòng ngủ, mở cửa tủ. Ai đó đã đến nhà cậu ở Chelsea. Tất cả quần áo của cậu đều ở cả đây, được treo lên một cách gọn gàng, ngăn nắp. Cậu không hiểu ông Crawley đã nói gì với cô Jack. Có thể đoán là ông ta đã bịa đặt ra một câu chuyện nào đó để giải thích về sự biến mất đột ngột của Alex. Alex lôi ra một cái quần chiến Gap, một chiếc áo vải bông dài tay Nike, mặc vào rồi ngồi đợi trên giường.
Khoảng mười lăm phút sau có một tiếng gõ cửa, rồi cửa phòng mở ra. Một người phụ nữ châu Á hãy còn trẻ mặc trang phục y tá tươi cười bước vào.
- Ồ, dậy rồi à, cậu bé. Lại còn đã thay xong quần áo nữa. Bây giờ em cảm thấy thế nào ? Tôi hy vọng là em không quá say thuốc. Hãy vui lòng đi theo lối này. Ông Blunt đang chờ ăn trưa với em đấy.
Alex không nói một lời nào. Cậu bé chỉ lẳng lặng theo cô y tá ra khỏi phòng, đi qua một hành lang và bước xuống cầu thang. Quả thực căn nhà này được xây dựng vào thời Nữ hoàng Elizabeth, với những ô tường gỗ chạy dọc theo hành lang, những chiếc đèn nhiều ngọn lộng lẫy, cùng những bức tranh sơn dầu vẽ những người đàn ông trong bộ áo dài thắt ngang lưng có cổ áo xếp nếp. Cầu thang dẫn xuống một căn phòng cao có lối kiến trúc rất đẹp, thảm lót sàn kéo dài, trải lên trên những phiến đá lát, một lò sưởi đủ to để có thể đặt cả một chiếc xe hơi vào trong. Một chiếc bàn gỗ dài, bóng láng được kê ở gần đó. Ông AIan Blunt đang ngồi cùng một người phụ nữ khá lực lưỡng trong bộ đồ đen đang nhấm nháp một viên kẹo bạc hà. Không lẽ là bà Blunt ?
- Alex - Ông Blunt thoáng mỉm cười như thể đó là điều mà ông ta chẳng cảm thấy hứng thú khi làm - Thật quý hóa khi cậu chịu gặp chúng tôi.
Alex ngồi xuống.
- Các ông đã chẳng cho tôi có nhiều chọn lựa.
- Đúng vậy. Tôi hoàn toàn không biết ông Crawley nghĩ sao mà lại cho người bắn cậu kiểu đó, song, tôi lại cho rằng đó là cách dễ dàng nhất. Tôi xin giới thiệu với cậu người cộng sự của tôi, bà Jones.
Người phụ nữ gật đầu chào Alex. Đôi mắt bà ta như đang dò xét cậu bé một cách tỉ mỉ, nhưng không nói gì.
- Ông là ai ? - Alex hỏi - ông muốn gì ở tôi ?
- Tôi biết chắc chắn rằng cậu đang có rất nhiều câu hỏi. Nhưng trước tiên, ta hãy ăn cái đã...
Hẳn ông Blunt đã bấm vào một cái nút nằm ở một góc khuất nào đó hoặc là do người phục vụ đã nghe thấy được nên ngay tức thì, cửa bật mở và anh ta xuất hiện - trong chiếc áo vét-tông trắng và quần tây màu đen - bước vào với ba chiếc đĩa thức ăn trên tay. Ông Blunt tiếp tục:
- Tôi hy vọng cậu thích ăn thịt. Hôm nay là món carré d'agneu.
- Ý ông muốn nói là cừu nướng chứ gì.
- Đầu bếp là người Pháp mà.
Alex ngồi chờ cho đến khi thức ăn được dọn lên hết. Ông Blunt và bà Jones cùng uống rượu vang đỏ, còn cậu bé thì vẫn trung thành với nước. Cuối cùng thì ông Blunt cũng bắt đầu vào vấn đề:
-Tôi biết chắc chắn rằng cậu đã hiểu. Royal và General không phải là ngân hàng. Thật sự, nó không hề tồn tại... nó chẳng có nghĩa gì khác ngoài lớp vỏ bọc. Và như thế, tất nhiên, bác của cậu chẳng hề làm việc ngân hàng. Ông ấy làm việc cho tôi. Tên tôi, như tôi đã giới thiệu với cậu ở tang lễ rồi đấy, là Blunt. Tôi là giám đốc điều hành của Phân Khu chuyên về Các hoạt động Đặc biệt trực
thuộc MI6. Và bác của cậu chính là, lẽ ra cần phải có một từ khác tốt hơn, một điệp viên.
Alex không thể nén nổi cười.
- Ông muốn nói là... giống như James Bond hả ?
- Giống như thế, mặc dù bác của cậu không có số hiệu 00 nào cả. Ông ấy là một điệp viên nằm vùng, được huấn luyện kỹ và rất dũng cám. Ông đã hoàn thành các công việc được giao ở Iran, Washington, Hồng Kông, và Havana... một cách mỹ mãn... ấy là tôi chỉ mới kể một số mà thôi. Tôi cho rằng điều này sẽ khiến cho cậu cảm thấy đôi chút bất ngờ.
Alex nghĩ về ông bác xấu số, về những gì mà cậu đã biết về ông. Về sự kín đáo của ông, về những chuyến đi công tác dài ngày của ông ở nước ngoài. Cả những lần mà ông về nhà trong tình trạng bị thương nữa. Có lần cánh tay của ông đã phải băng bó. Một lần khác là gương mặt ông bị bầm tím. Chỉ là những tai nạn nho nhỏ, ông bác thường giải thích với Alex như vậy. Và giờ đây, tất cả đều có ý nghĩa của nó.
- Tôi không bị bất ngờ đâu. Cậu bé trả lời.
Ông Blunt cắt một miếng thịt rất gọn, nói tiếp:
- Ian Rider đã không may mắn trong điệp vụ cuối cùng, ông ấy đã phải làm việc hết sức bí mật ở đây, ngay tại nước Anh này, ở Cornwall, và đã bị giết khi đang trên đường lái xe về London để viết báo cáo. Cậu đã trông thấy chiếc xe ở bãi.
- Stryker và Son - Alex nói khẽ - Mấy người đó là ai vậy ?
- Chỉ là những người chúng tôi đang sử dụng thôi. Chúng tôi có ngân sách cần chi cho những vấn đề bí mật. Chúng tôi phải ký giao ước với một số người về những vấn đề như vậy. Chúng tôi đã thuê họ dọn sạch mọi thứ. Bà Jones đây là người chỉ huy các hoạt động của chúng tôi. Bà ấy đã giao cho bác cậu nhiệm vụ cuối cùng của ông ấy.
- Chúng tôi rất lấy làm tiếc đã để mất ông ấy, Alex.
Người phụ nữ lần đầu tiên mở miệng. Giọng nói của bà ta chẳng có vẻ gì là tiếc thương cả.
- Ông có biết ai giết bác ấy không ?
- Có.
- Ông sẽ nói cho tôi biết chứ ?
- Không. Không phải là bây giờ.
- Tại sao không ?
- Bởi vì cậu không cần phải biết, ít ra là trong lúc này.
- Được rồi - Alex xem xét lại những gì mà cậu được biết - Bác của tôi là một điệp viên. Nhờ có các người mà bác ấy chết. Và khi tôi đã khám phá ra được rất nhiều điều thì bị các người đánh gục và đưa đến đây. Nhân tiện cho tôi hỏi, tôi đang ở đâu vậy ?
- Đây là một trong những trung tâm huấn luyện của chúng tôi - Bà Jones trả lời.
- Các người đưa tôi đến đây bởi vì các người không muốn tôi kể với ai về những gì tôi biết. Tất cả chỉ là như vậy chứ gì ? Và vì thế, tôi sẽ phải gia nhập vào Cơ quan Hoạt động Bí Mật hay bất kỳ thứ gì khác mà các người muốn tôi làm, nhưng giờ thì tôi muốn về nhà. Dù sao đi nữa, tất cả đều là chuyện điên rồ. Và tôi thì đã có đủ rồi. Tôi sẽ ra khỏi đây.
Ông Blunt hắng giọng một cách bình thản.
- Hoàn toàn không dễ dàng như vậy đâu - ông ta nói.
- Tại sao không ?
- Chắc chắn một điều rằng chính cậu đã thu hút sự chú ý của chúng tôi ở bãi ôtô phế thải và cả ở văn phòng của chúng tôi trên đường Liverpool. Đúng là những điều mà cậu biết và những gì mà tôi kể với cậu không được phép đi xa hơn. Nhưng sự thật của vấn đề, Alex ạ, là chúng tôi cần sự giúp đỡ của cậu.
- Sự giúp đỡ của tôi ư ?
- Đúng vậy - ông ta ngập ngừng - Cậu có nghe nói về người đàn ông mà người ta hay gọi là Herod Sayle không ?
Alex suy nghĩ một lát rồi trả lòi:
- Tôi có thấy tên ông ta trên báo chí. Ông ta đã tạo ra cái gì đó về máy vi tính, ông ấy cũng sở hữu ngựa đua. Không phải ông ấy đến từ nơi nào đó ở Ai Cập sao ?
- Đúng vậy, từ Cairô - ông Blunt hớp một ngụm rượu - Tôi sẽ kể với cậu về chuyện của hắn, Alex ạ. Tôi cuộc rằng cậu sẽ thấy thú vị đấy.
"Herod Sayle sinh ra trong một gia đình nghèo khổ tại một khu phố hẹp của thủ đô Cairô. Cha của hắn là một nhân viên quèn lo về vệ sinh răng miệng. Mẹ của hắn nhận đồ về nhà giặt thuê. Hắn có chín anh trai và bốn chị em gái, tất cả đều sống chung trong ba căn phòng bé tí xíu cùng với một con dê. Nhóc Herod chẳng bao giờ đến trường và sẽ chẳng thể nào kết thúc được tình trạng thất nghiệp, hắn không biết đọc, biết viết, và những thứ khác nữa.
Nhưng khi hắn lên bảy tuổi, một chuyện đã xảy đến làm thay đổi toàn bộ cuộc đời hắn. Lúc đó, hắn đang đi bộ xuống đường Fez nằm ở trung tâm Cairô - thì tình cờ nhìn thấy một chiếc đàn piano từ cửa sổ tầng thứ mười bốn đang rơi theo chiều thẳng đứng xuống đất. Rồi nó bỗng chuyển hướng và tự dưng đổ ụp. Ngay lúc đó ở bên dưới, có một cặp vợ chồng du khách người Anh đang trên đường đi tới, thế nào họ cũng sẽ bị đè nát, chắc chắn là như vậy nếu như vào thời khắc cuối cùng, Herod không thình lình lao người tới, kéo họ ra khỏi chỗ đó. Chiếc đàn piano chỉ nằm cách họ trong gang tấc.
Dĩ nhiên, đôi vợ chồng người Anh kia rất biết ơn thằng bé Ai Cập bơ vơ; và họ là những người rất giàu có. Họ bắt đầu tìm hiểu thằng bé và biết rằng nó nghèo như thế nào... chính bộ quần áo nó đang mặc trên người là do chín người anh của nó để lại. Thế là, nhiều hơn cả lòng biết ơn, họ nhận nó làm con nuôi. Họ đã đưa nó ra khỏi Cairô và cho nó vào học ở một ngôi trường bên này, nơi nó có những tiến bộ rất đáng ngạc nhiên. Kết quả thi của nó rất xuất sắc - đây cũng là một sự trùng hợp kỳ lạ - vào tuổi mười lăm, thằng bé phát hiện ra rằng nó đang ngồi kế một cậu bé mà sau này lớn lên sẽ trở thành một vị thủ tướng của Anh quốc. Trên thực tế, đó chính là vị thủ tướng hiện nay của chúng ta. Hai người họ cùng học chung trường.
Tôi sẽ kể diễn tiến về sau nhanh hơn nhé. Sau khi học xong, Sayle đến Cambridge, nơi hắn nhận được tấm bằng về kinh tế học. Sau đó, hắn bắt đầu làm việc và đi từ thành công này đến thành công khác. Hắn làm chủ một đài phát thanh, phần mềm máy vi tính... và, đúng như vậy, hắn còn tìm thời điểm để mua một đoàn ngựa đua nữa, mặc dù tôi tin rằng chúng khó mà thắng được. Nhưng điều mà chúng tôi chú ý tới hắn chính là phát minh gần đây nhất của hắn. Một cuộc cách mạng về máy vi tính, cái mà hắn gọi là Công Tắc Bão."
Công Tắc Bão. Alex nhớ lại tập hồ sơ mà cậu bé tìm thấy trong văn phòng bác Ian Rider. Mọi việc đang bắt đầu móc nối lại với nhau.
- Công Tắc Bão đang được Tập đoàn Sayle sản xuất - Bà Jones giải thích - Có cả một cuộc thảo luận về thiết kế của nó. Nó có một bàn phím màu đen và vỏ bọc cũng màu đen.
- Cùng với một tia chớp đi xuống ở bên hông.
Alex nói thêm vào. Cậu bé đã từng trông thấy bức ảnh của nó trên tạp chí Máy tính.
- Nó không chỉ trông khác biệt thôi đâu - ông Blunt xen vào - Nó còn dựa trên một công nghệ hoàn toàn mới nữa. Nó sử dụng một thứ gọi là bộ xử lý tròn. Tôi không nghĩ rằng điều đó sẽ có ý nghĩa với cậu đâu.
- Đó là một vi mạch nằm trên một hình cầu làm bằng Silicon có đường kính khoảng một milimét - Alex nói - Nó rẻ hơn tới chín mươi phần trăm để sản xuất ra một con chíp thông thường, bởi vì toàn bộ nó đã được giữ kín lại, vì thế không cần phải có những căn phòng sạch sẽ để sản xuất.
- Ồ, đúng thế... - Ông Blunt hắng giọng - Tôi ngạc nhiên là cậu biết về nó nhiều như vậy.
- Ở tuổi của tôi thì phải vậy thôi - Alex trả lời
- Tốt - Ông Blunt tiếp tục - Vấn đề là sắp tới, Tập đoàn Sayle sẽ đưa ra một lời công bố rất đáng chú ý. Họ dự kiến sẽ trao tặng mười ngàn máy vi tính loại này. Tóm lại, đó là cố gắng của họ nhằm đảm bảo rằng mọi trường trung học ở Anh đều sở hữu Công Tắc Bão. Đây là một hành động hào phóng chưa từng có, là cách thức của Sayle nhằm cảm ơn đất nước đã cho hắn một mái nhà.
- Thế thì ông ta đúng là một người hào hiệp.
- Coi bộ là như thế. Vài tháng trước, hắn có viết thư gửi tới Đường Downing thế này: "Kính thưa Ngài thủ tướng. Chắc là Ngài sẽ nhớ đến tôi từ những ngày học chung trường của chúng ta. Tôi được sống ở Anh cũng gần bốn mươi năm rồi và tôi mong ước được thực hiện một hành động để bày tỏ thiện chí của mình, một việc làm sẽ không bao giờ bị lãng quên, để thể hiện tình cảm thật lòng của tôi dành cho đất nước của ngài." Bức thư tiếp tục mô tả về món quà và được hắn ký là "Người bạn hèn kém của ngài." Dĩ nhiên, toàn bộ nội các vô cùng phấn khích. Các máy tính đang được lắp ráp ở chỗ Sayle dưới cảng Tallon, Cornwall. Cuối tháng này, chúng sẽ được vận chuyển bằng đường thủy xuyên quốc gia, và vào ngày Một tháng Tư, tại Viện Bảo tàng Khoa học ở London, sẽ diễn ra một nghi lễ đặc biệt. Đích thân Ngài thủ tướng sẽ nhấn nút, thế là tất cả máy vi tính sẽ được kết nối với nhau... toàn bộ máy vi tính sẽ như thế.
Và - nhân tiện, đây là điều tối mật - ông Sayle sẽ được trao quyền công dân, hình như đây là điều mà ông ta luôn luôn mong muốn.
- Tốt, tôi rất mừng cho ông ta - Alex nói - Nhưng mà ông vẫn chưa nói cho tôi biết tôi phải làm gì với chuyện này.
Ông Blunt đưa mắt nhanh sang bà Jones, lúc này cũng đã ăn xong trong lúc ông ta đang nói chuyện. Người phụ nữ này lại tiếp tục bóc một viên kẹo bạc hà khác ra, nhấm nháp.
- Hiện giờ, phân khu chuyên về các hoạt động đặc biệt của chúng tôi đang rất quan tâm đến Sayle. Thật ra, chúng tôi nghi ngờ về sự thật tâm của hắn. Tôi sẽ không đi sâu vào tất cả các chi tiết, Alex ạ, chúng tôi đã tìm hiểu việc kinh doanh buôn bán của hắn - hắn có những mối giao thiệp ở Trung Quốc và Liên bang Xô-viết cũ, những nước chẳng bao giờ là bạn của chúng ta cả. Chính phủ có thể nghĩ rằng hắn là một người thánh thiện, nhưng thực chất bên trong hắn cũng có cả phần độc ác nữa đấy. Những hoạt động lắp ráp được bảo mật dưới cảng Tallon khiến chúng tôi lo lắng. Dù ít hay nhiều thì hắn cũng đang thiết lập một quân đội riêng. Các hoạt động của hắn dường như đang che giấu một điều gì đó.
- Không phải ai cũng lắng nghe chúng tôi - ông Blunt khẽ khàng nói thêm.
- Đúng như vậy. Chính phủ đang nhiệt tình chuẩn bị chìa tay ra đón nhận những chiếc máy vi tính kia nên không thể lắng nghe chúng tôi. Đó là lý do tại sao chúng tôi quyết định gài người của mình vào nhà máy, làm như là người phụ trách mảng bảo mật vậy, nhưng thật ra, công việc của anh ta là để mắt đến Herod Sayle.
- Bà đang nói về bác của tôi chứ gì - Alex nói.
Bác Ian Rider có nói với cậu rằng bác phải đi lo một hợp đồng bảo hiểm. Thì ra là lại thêm một lời nói dối nữa, chỉ toàn là nói dối mà thôi.
- Đúng vậy. Ông ấy đã ở đó ba tuần, và, giống như chúng tôi, ông ấy không thể biết thêm được điều gì chính xác về Sayle. Trong những bản báo cáo đầu tiên của mình, Ian Rider mô tả hắn là một kẻ nóng tính và khó ưa. Nhưng cũng vào thời điểm đó, ông ấy cũng phải thừa nhận rằng mọi chuyện đều có vẻ tốt đẹp. Sản lượng sản xuất ra đều đúng theo kế hoạch đã định. Những Công Tắc Bão đều được hoàn thành mĩ mãn. Ai cũng hài lòng cả.
- Nhưng rồi chúng tôi nhận được một lời nhắn. Rider đã không thể nói nhiều vì đó là đường dây mở, nhưng ông ấy có nói với chúng tôi rằng đã có chuyện xảy ra. Rider đã khám phá ra một điều gì đó, nên báo rằng không được để cho những Công Tắc Bão xuất đi, rằng ông ấy phải trở về London ngay lập tức. Ian Rider rời khỏi cảng Tallon lúc bốn giờ. Ông ấy chẳng bao giờ chịu đi trên đường cao tốc, ngay cả vào lúc ấy. Và rồi ông ấy bị phục kích tại một con đường làng tĩnh lặng ở thôn quê. Cảnh sát địa phương đã tìm thấy chiếc xe hơi. Chúng tôi đã phải sắp xếp để mang được nó về đây.
Alex lặng người đi. Cậu có thể hình dung được sự việc. Một con đường làng ngoằn ngoèo với những hàng cây đang ở vào thời kỳ nở hoa. Chiếc xe BMW màu bạc rọi vào chúng khi đang vội vã phóng đi. Và, tại gần một ngã rẽ nào đó, một chiếc xe hơi thứ hai đang đứng đợi...
- Tại sao ông lại kể với tôi tất cả những điều này ? - Cậu bé đột ngột cất tiếng hỏi.
- Điều đó chứng minh được những gì chúng tôi đã nói - Ông Blunt trả lời - Chúng tôi nghi ngờ về Sayle nên đã cử người đến theo dõi người nhân viên tốt nhất của chúng tôi. Ông ấy đã nhận ra một điều gì đấy nên phải kết thúc bằng cái chết. Có lẽ Rider đã khám phá ra sự thật.
- Tôi không hiểu - Alex ngắt lời - ông Sayle chỉ tặng những chiếc máy vi tính thôi mà. Ông ta chẳng kiếm được xu nào từ việc đó đâu. Ngược lại, ông ấy sẽ được tặng huy chương và quyền là công dân Anh. Quá tốt rồi, ông ấy phải giấu giếm cái gì chứ ?
- Chúng tôi không biết - ông Blunt trả lời - Đúng là chúng tôi không biết thật. Nhưng chúng tôi muốn tìm ra. Và phải thật sớm. Trước khi những chiếc máy vi tính này được xuất đi.
- Chúng sẽ được đưa lên tàu vào ngày ba mươi mốt tháng Ba - Bà Jones nói thêm vào - Từ giờ đến đó chỉ còn ba tuần thôi - Bà ta đưa mắt liếc nhanh sang ông Blunt. Và ông ta gật đầu - Đó là lý do vì sao chúng tôi cần phải cử một người khác đến cảng Tailon. Một người sẽ tiếp tục công việc ở nơi mà bác của cậu đã phải bỏ cuộc.
Alex mỉm cười một cách khó khăn:
- Tôi hy vọng là ông không nghĩ đến tôi.
- Chúng tôi không thể cử một điệp viên khác được - Bà Jones nói - Đối phương đã bị lộ. Hắn đã giết Rider. Và hắn cũng sẽ đề phòng một người khác thay thế. Bằng cách này hay cách khác thì chúng tôi cũng phải đánh lừa hắn.
- Chúng tôi phải cử một người mà người đó sẽ không bị chú ý - Ông Blunt tiếp tục - Người đó có thể quan sát rồi báo cáo lại cho chúng tôi mà không bị phát hiện. Chúng tôi đã định đưa xuống đó một phụ nữ. Cô ta có thể qua mặt bọn chúng trong vai trò của người quét dọn hay là một người phụ bếp. Nhưng rồi tôi lại có ý tưởng khác hay hơn. Mấy tháng trước, một trong các tạp chí máy vi tính có đăng tải một cuộc thi "Hãy là cậu bé hoặc cô bé đầu tiên sử dụng Công Tắc Bão. Vui lòng đến cảng Tallon và gặp ông Herod Sayle." Phần thưởng có giá trị nhất đã thuộc về một bạn trẻ hình như là có khiếu thần đồng, Đó là Feliz Lester. Mười bốn tuổi, cùng tuổi với cậu. Cậu bé ấy trông cũng hơi giống cậu. Người ta đang chờ cậu bé xuống cảng Tallon vào hai tuần tới.
- Khoan đã…
- Chúng tôi đã thấy cậu dũng cảm một cách lạ lùng và tháo vát như thế nào rồi - ông Blunt nói - Đầu tiên là ở bãi ôtô phế thải, đó là một cú đá Karatê, phải không ?
Atex không trả lời câu hỏi nên ông Blunt lại tiếp tục:
- Và sau đó là một cuộc kiểm tra nho nhỏ do chúng tôi sắp đặt để thử cậu ở ngân hàng. Cậu bé nào mà dám trèo ra ngoài cửa sổ của tầng thứ mười lăm để thỏa mãn tính hiếu kì dĩ nhiên phải là một cậu bé đặc biệt. Quả thật điều đó đã cho tôi biết rằng cậu rất đặc biệt.
Bà Jones đề nghị:
- Điều chúng tôi mong muốn là cậu sẽ đến và làm việc cho chúng tôi. Chúng tôi có đủ thời gian để huấn luyện cho cậu một số kỷ năng cơ bản - không phải là cậu có thể sẽ cần đến chúng — và chúng tôi cũng sẽ trang bị cho cậu một số môn mà chúng tôi cho là sẽ giúp ích được cho cậu. Sau đó chúng tôi sẽ sắp xếp để cậu thay chỗ của cậu bé kia. Chúng tôi sẽ đưa cậu bé đó đến Rond hay một nơi nào đó khác... tặng cho cậu ấy một kì nghỉ hè xem như là phần thưởng an ủi vậy.
Còn cậu sẽ đến Tập đoàn Sayle vào ngày hai mươi chín tháng Ba. Đó là ngày người ta đón chào cậu bé Lester. Cậu sẽ ở đó đến ngày một tháng Tư, cũng là ngày tổ chức nghi lễ. Việc tính toán thời gian này không thể tốt hơn được nữa. Cậu sẽ được gặp Herod Sayle, để mắt đến hắn, và kể cho chúng tôi nghe những gì cậu nghĩ. Có thể cậu cũng sẽ tìm ra được cái mà bác của cậu đã khám phá và vì nó mà ông ấy phải thiệt mạng. Cậu sẽ không bị bất kỳ mối nguy hiểm nào đâu. Ai mà có thể nghi ngờ một cậu bé mười bốn tuổi làm điệp viên kia chứ ?
- Tất cả điều chúng tôi yêu cầu ở cậu là phải báo cáo lại cho chúng tôi - ông Blunt nói - từ giờ tới ngày một tháng Tư chỉ có ba tuần thôi. Đó là tất cả những gì chúng tôi yêu cầu. Ba tuần trong quỹ thời gian của cậu; một cơ hội để tin chắc rằng những chiếc máy vi tính đó là thứ cần phải xóa sổ; một cơ hội để cậu phục vụ Tổ quốc của mình.
Ông Blunt đã ăn xong. Đĩa của ông ta sạch trơn như thể trên đó chưa từng có miếng thức ăn nào vậy. Ông ta để dao và nĩa xuống, đặt chúng nằm cạnh nhau.
- Được rồi, Alex - ông ta tiếp tục - Giờ thì cậu cho biết ý kiến đi ?
Một sự im lặng kéo dài.
Alex đặt dao và nĩa của mình xuống. Cậu đã không ăn bất cứ thứ gì. ông Blunt vẫn đang chờ đợi cậu với mối quan tâm rất lịch sự. Còn bà Jones thì đang bóc một viên kẹo bạc hà khác, đôi mắt đen của bà ta có vẻ như chỉ tập trung vào mẩu giấy nhăn nhúm đang nắm trong tay.
- Không - Alex trả lời.
- Gì cơ ?
- Đó là một ý tưởng ngớ ngẩn. Tôi không muốn làm điệp viên. Tôi muốn chơi bóng đá. Dù sao chăng nữa, tôi cùng có cuộc sống riêng của mình.
Cậu bé nhận thấy việc chọn lựa những từ ngữ để nói ra sao cho chính xác thật khó khăn. Toàn bộ chuyện này thật lố bịch đến mức cậu suýt nữa thì bật cười thành tiếng:
- Sao các người không bảo Felix Lester tìm hiểu đi ?
- Chúng tôi không tin là cậu bé ấy cũng tháo vát như cậu.
Ông Blunt trả lời.
- Cậu ta chắc chắn là phù hợp hơn với mấy cái trò chơi vi tính ấy - Alex lắc đầu - Tôi xin lỗi. Chỉ là vì tôi không thấy hứng thú chút nào. Tôi không muốn dính líu vào vụ này đâu.
- Thật là đáng tiếc !
Ông Blunt thốt lên. Giọng nói của ông ta vẫn không chút thay đổi, nhưng ngôn từ lại trở nên nặng nề và khô khan. Cả con người ông Blunt bỗng trở nên khác lạ. Suốt bữa ăn, ông ta đã luôn tỏ ra lịch sự - tuy rằng không hề thân thiện nhưng chí ít vẫn mang một chút tình cảm nào đó. Thế mà chỉ trong chốc lát thôi, điều đó đã hoàn toàn biến mất. Alex có cảm giác như các hành động giả tạo đã bị trôi sạch. Phần tình cảm con người trong ông ta đã bị cuốn phăng đi rồi.
- Tốt hơn là bây giờ chúng ta nên bàn đến tương lai của cậu - Ông Blunt tiếp tục câu chuyện - Dù cậu có muốn hay không, Alex ạ, nhưng Royal và General bây giờ là người giám hộ hợp pháp của cậu.
-Tôi nhớ là ông đã bảo rằng Royal và General không hề tồn tại kia mà.
Ông Blunt phớt lờ đi, nói:
- Dĩ nhiên, Ian Rider để lại nhà cửa và toàn bộ tiền bạc cho cậu. Thế nhưng, ông ấy đã ủy thác cho đến khi cậu hai mươi mốt tuổi. Và chúng tôi đã nhận lãnh sự ủy thác này. Do vậy, tôi e là sẽ phải có nhiều thay đổi. Cô gái người Mỹ hiện sống với cậu..
- Jack ?
- Cô Starbright. Visa của cô ấy đã hết hạn. Cô ấy sẽ phải quay về Mỹ. Chúng tôi dự định đưa căn nhà ra bán. Thật không may, cậu lại chẳng có người thân nào được chuẩn bị để đứng ra chăm sóc cho mình cả, vì thế tôi lấy làm tiếc rằng điều đó cũng có nghĩa là cậu sẽ phải thôi học ở Brookland. Cậu sẽ được đưa tới một tổ chức từ thiện. Tôi có biết một nơi nằm ngoài Birmingham. Nhà thờ Thánh Elizabeth ở Sourbrìdge. Không phải là một nơi dễ chịu lắm, song tôi e là không còn sự lựa chọn nào khác nữa.
- Ông đang hăm dọa tôi ! - Alex kêu lên.
- Không hề.
- Nhưng nếu tôi đồng ý làm theo những gì mà ông yêu cầu...?
Ông Blunt liếc mắt sang bà Jones.
- Hãy giúp đỡ chúng tôi và chúng tôi sẽ giúp đỡ lại cậu - Bà ta trả lời.
Alex đã cân nhắc, nhưng không lâu lắm. Cậu bé không còn sự lựa chọn nào khác và cậu biết như vậy, khi mà những con người này đang nắm giữ tiền bạc của cậu, cuộc sống hiện tại của cậu, và cả toàn bộ tương lai của cậu nữa.
- Các người có nói đến việc huấn luyện - Cậu bé lên tiếng.
Bà Jones gật đầu nói:
- Hai tuần nữa. Felix Lester sẽ được đón chào ở cảng Tallon. Chúng ta không còn nhiều thời gian. Đó cũng là lý do vì sao chúng tôi đưa cậu đến đây, Alex ạ. Đây là một trung tâm huấn luyện. Nếu cậu chấp nhận những gì chúng tôi muốn, chúng ta có thể bắt đầu ngay.
- Bắt đầu ngay.
Alex thốt ra ba từ này mà chẳng hề thích thú gì các âm thanh của nó. Ông Blunt và bà Jones đang chờ đợi câu trả lời của cậu. Alex thở dài.
- Vâng. Được rồi. Xem ra chẳng có vẻ gì là tôi có nhiều lựa chọn cả.
Cậu bé nhìn thoáng qua những miếng thịt cừu nguội ngắt trên đĩa của mình. Những miếng thịt đã không còn ăn được nữa. Vậy mà bỗng chợt cậu lại cảm nhận được hương vị của chúng.