• 6,903

Chương 1481: Rốt cuộc là ai chơi ai?


Chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến Nghiên Tịch không nhịn được run lên.

Cử động nhỏ của cô ta bị Quý Chính Hổ bắt được ngay, anh ta khẽ cau mày, đi qua nghe điện thoại rồi cúp máy.

Trần Quân thấy vẻ mặt anh ta nặng nề thì càng thêm lạnh lùng,
Tình hình thế nào?

Trong phòng của Nhiếp Nhiên...

không lục soát được bất cứ thứ thuốc gì.
Nghiên Tịch nhảy lên,
Làm sao có thể.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Các sĩ quan huấn luyện ở đây thấy phản ứng của cô ta thì ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén.

Nhiếp Nhiên tủm tỉm nói:
Sao thế, trong ký túc xá của tôi không có thuốc, cô có vẻ không vui lắm nhỉ?
Nghiên Tịch cũng phát hiện ra phản ứng của mình quá kích động, cô ta cúi đầu, nắm chặt vạt áo chỗ góc khuất mọi người không nhìn thấy,
Tôi...

tôi không...
Nhiếp Nhiên không hề để ý mà nói:
Không sao, sắp có chuyện không vui hơn rồi.
Nghiên Tịch bị cô nói như vậy thì ngẩn ra mấy giây.

Lúc này, Nhiếp Nhiên đã quay ra nói với nhóm sĩ quan huấn luyện kia:
Nếu hiềm nghi của tôi tạm thời được rửa sạch rồi, bây giờ đến lượt tôi rồi chứ?

Đến lượt cô cái gì?
Trần Quân khẽ cau mày, không hiểu ý cô.


Vào khoảng thời gian trước tôi cũng thường xuyên xuất hiện triệu chứng ngất xỉu tụt huyết áp, sau khi quân y Tống xem xong báo cáo đường huyết của tôi cũng đoán là do ảnh hưởng từ thuốc, có điều tôi không quan tâm.

Bây giờ thấy Nghiên Tịch như vậy, tôi cảm thấy tôi cần phải đối diện với vấn đề này.
Nhiếp Nhiên rủ rỉ nói.


Cô cũng từng xuất hiện triệu chứng này?
Trần Quần kinh ngạc hỏi.


Đúng vậy, sĩ quan huấn luyện Quý và quân y Tổng, còn có cả lớp có thể làm chứng cho tôi.
Nhiếp Nhiên nói.


Không sai, cô ấy thật sự từng có triệu chứng tương tự, lúc đó là đang huấn luyện, cô ấy bị ngất hai lần.

Vậy tại sao anh không nói sớm với tôi?
Trần Quân thấp giọng trách cứ Quý Chính Hổ.

Quý Chính Hổ im lặng đứng ở đó, không nói gì.

Lúc đó anh ta chỉ nghĩ làm sao để tra ra người bỏ thuốc, đâu có nghĩ đến cái khác? Lúc này, Nhiếp Nhiên vắt hai chân vào nhau dựa vào ghế, một tay chống cằm, nghiền ngẫm hỏi:
Nghiên Tịch ngất có thể có quyền xin lục soát phòng của tôi, bây giờ chắc tôi có quyền xin lục soát chứ?

Nhưng cô ấy có đối tượng nghi ngờ cùng với chứng cứ nhất định, cô có không?
Trần Quân hỏi ngược lại.

Nhiếp Nhiên nhún vai,
Có hay không không phải vấn đề, bởi vì tôi không xin lục soát phòng của một ai đó, mà là...

toàn bộ đơn vị dự bị!
Cô cười ranh mãnh với Nghiên Tịch, làm Nghiên Tịch giật mình.

Từ trong mắt Nhiếp Nhiên, cô ta thấy rõ ràng cảm giác con mồi rơi vào bẫy.

Mà con mồi đó...

chính là cô ta.

Trần Quân bị câu nói của cô làm giật mình,
Cô muốn lục soát toàn bộ đơn vị?

Đúng vậy.

Nếu đối phương đã từng bỏ thuốc tôi, lại bỏ thuốc cho Nghiên Tịch, như vậy đủ để có thể thấy người đó có mục đích phá hoại.

Vì an toàn của hơn một trăm binh lính còn lại, tôi yêu cầu lục soát toàn bộ!
Cô nói vô cùng đường hoàng, cũng khiến người ta không tìm ra lỗi.

Một sĩ quan huấn luyện khác nghe xong bèn gật đầu,
Ừm, tôi đồng ý với điều này.

Nhân lúc tất cả mọi người đều ở đây thì tiến hành lục soát toàn bộ ký túc xá, như vậy cũng rút ngắn được rất nhiều thời gian.

Không, không được!
Lần này Nghiên Tịch hoàn toàn không ngồi yên được nữa, cô ta đứng phắt lên khỏi ghế, nhưng lại sợ bị người ta nhìn ra, cố gắng nặn ra một nụ cười,
Ý em là...

như vậy quá lãng phí nhân lực.

Giải quyết một lần còn hơn là mù quáng luống cuống lãng phí thời gian, không phải sao? Hay là trong lòng cô có quỷ, không dám lục soát?
Nhiếp Nhiên ép sát từng bước, giọng nói thong thả khiến lòng bàn tay Nghiên Tịch đổ mồ hôi.


Tôi...

đâu có!
Hai người đối chọi gay gắt, Trần Quân lập tức hô ngừng.


Được rồi, chuyện này không cần các cô đưa ý kiến, các cô tạm thời sẽ được bố trí vào một cái lều khác, không có ý kiến chứ?
Chuyện này tương đối lớn, hai người bọn họ không thích hợp trở về, để tránh bị người khác hỏi này hỏi nọ, rò rỉ thông tin.

Nhiếp Nhiên xua tay không quan tâm, đứng lên đi ra ngoài.

Nghiên Tịch ở sau lưng thì sắc mặt trắng bệch, sợ hãi bất an lảo đảo đi ra khỏi lều.

Đến khi hai người đi vào cái lều sĩ quan huấn luyện đặc biệt bố trí cho, Nghiên Tịch chắc chắn binh lính đứng gác bên ngoài sẽ không vào, mới đi đến trước mặt Nhiếp Nhiên, căm hận nói:
Cô cố ý lừa tôi!
Nhiếp Nhiên tùy tiện chọn một cái giường gấp nằm xuống, đặt hai tay sau gáy, khoan khoái mãn nguyện nói:
Tôi lừa cô lúc nào?

Cô nói chỗ cô có rất nhiều thuốc!


Nhìn gương mặt vô cùng phẫn nộ của Nghiên Tịch, Nhiếp Nhiên lập tức cười,
Cô không hiểu bốn chữ binh bất yếm trá à? Cô ngu xuẩn như vậy, nhất định ba mẹ cô hao tâm tổn sức không ít nhỉ?

Cô!
Nghiên Tịch tức giận siết chặt nắm đấm, chỉ muốn đấm vào mặt Nhiếp Nhiên.


Chắc trong ký túc xá của cô có không ít thuốc nhỉ? Bây giờ đến lượt cô rồi, Trần Nghiên Tịch.
Nhiếp Nhiên cười mỉa mai, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.