Chương 1482: Rốt cuộc là ai chơi ai?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 882 chữ
- 2022-02-09 03:13:48
Đúng vậy.
Có thể nói là tất cả đã nằm trong dự liệu của cô.
Đám người bọn họ chỉ là con cờ trong tay cô thôi.
Sĩ quan huấn luyện Quý, bàn về can đảm, khí phách và năng lực của binh sĩ nữ này, binh sĩ nam cũng không thể sánh bằng.
Làm việc có vẻ như không ổn thỏa nhưng lại rất xảo quyệt khéo đưa đẩy, sớm muộn gì anh cũng không quản nổi cô ta.
Người nói những lời này là sĩ quan huấn luyện của lớp 4 ngồi hàng thứ tư, cả quá trình thẩm vấn, những sĩ quan huấn luyện này không nói gì, nhưng mọi hành động của Nhiếp Nhiên đều lọt vào mắt bọn họ.
Từ khi cô đánh người, anh ta đã cảm thấy binh sĩ nữ này không hề tầm thường chút nào.
Nhìn qua là khiển trách, trên thực tế cô đang gỡ tội cho binh sĩ nam đó.
Trần Quần ngồi ở giữa nghe thấy, không chút khách khí chế giễu:
Anh tưởng là bây giờ anh ta quản được sao? Nhiếp Nhiên chỉ không muốn giẫm lên vết xe đổ lúc đầu, cho nên mới nể mặt anh ta chút thôi.
Sắt tốt đều phải trải qua muôn nghìn thử thách mới có thể ra ngoài.
Trần Quân thở dài nói tiếp:
Người anh em, trọng trách nặng nề rồi.
Quý Chính Hổ chẳng thèm phản ứng, lập tức đứng lên phất tay rời đi.
Vào ngày thứ ba, bên phía đơn vị đã truyền tin tức tới.
Trần Quân lập tức gọi Nghiên Tịch và Nhiếp Nhiên đến.
Vẫn như lần đó, tất cả mọi người ngồi tại chỗ, điểm khác chính là chỗ vốn chỉ đặt một cái cái ghế bây giờ có hai cái.
Hành động nhỏ này nhìn như không có gì, nhưng trên thực tế ý nghĩa rất khác nhau.
Có thể nói, bây giờ Nghiên Tịch từ người bị hại đã trở thành đối tượng hiềm nghi rồi.
Đương nhiên Nghiên Tịch cũng đã nhận ra, mấy ngày nay cô ta ăn không ngon ngủ không yên, một ngày giống như một năm.
Bây giờ vừa nhìn thấy vị trí của mình đã bị chuyển từ trên xuống dưới, trái tim mắc trong cổ họng cô ta rơi xuống.
Tay cũng không tự chủ được siết chặt lại.
Qua lần lục soát toàn diện này, Nhiếp Nhiên đã hoàn toàn có thể loại bỏ hiềm nghi.
Nhiếp Nhiên cười một tiếng, giống như chuyện này đối với cô mà nói không quá quan trọng.
Trần Quân tự biết bị coi là con cờ cũng không nói nhiều, chuyển chủ đề, nói với Nghiên Tịch:
Trái lại, chúng tôi tìm ra được mấy hộp thuốc làm giảm đường huyết ở trong ngăn kéo của Nghiên Tịch.
Là một binh lính bình thường không có bất cứ vấn đề gì về đường huyết, cô có thể giải thích với chúng tôi nguyên nhân cô mang những thứ thuốc này không?
Nghiên Tịch trở thành tiêu điểm trong nháy mắt, sắc mặt tái nhợt, sau đó dùng sức lắc đầu,
Em có thuốc giảm đường huyết? Không, em hoàn toàn không biết chuyện này.
Em bị hãm hại! Nhất định là em bị hãm hại!
Cô không biết? Tôi khuyên cô bây giờ nhận ngay đi sẽ tốt hơn.
Trần Quân lạnh giọng nói.
Vẻ mặt Nghiên Tịch thất kinh, kỹ thuật diễn rất giống,
Không, em thật sự không biết, em hoàn toàn không biết! Sĩ quan huấn luyện, em bị oan, thật đấy!
Cô bị oan? Cô có biết lớp cấp dưỡng cũng lục soát ra được một hộp thuốc như vậy không, người kia khai là cô sai khiển.
Sắc mặt Quý Chính Hổ nặng như đeo đá.
Nghiên Tịch vốn đã sợ hãi lại nghe thấy ba chữ
lớp cấp dưỡng
, buột miệng nói như theo bản năng:
Không phải, không phải đâu! Là Trần Tứ vu cáo hãm hại em, nhất định là anh ta đang vu cáo hãm hại em!
Vẻ mặt những sĩ quan huấn luyện tại đây lập tức thay đổi.
Nghiên Tịch không hiểu tại sao mình nói xong, những sĩ quan huấn luyện kia lại thay đổi sắc mặt như vậy.
Nhiếp Nhiên ngồi ở bên cạnh hiểm khi tốt bụng nhắc nhở:
Sĩ quan huấn luyện có nói người kia là ai à? Sao cô lại biết là Trần Tứ?
..
Tai Nghiên Tịch ù ù, chân lảo đảo, ngã thẳng xuống đất.
Trần Quân không khách khí chỉ huy hai lính gác ngoài cửa,
Bắt lấy cô ta!
Không, đừng, đừng buông tôi ra, buông tôi ra!
Nghiên Tịch vừa bị nhấc lên thì chậm chạp phản ứng lại, cô ta vừa giãy giụa vừa tức giận mắng Nhiếp Nhiên,
Nhiếp Nhiên, mày cố ý lừa tạo! Tất cả đều là do máy tính toán! Thấy tạo như vậy mày mới thỏa mãn vui vẻ đúng không! Con đĩ này! Mày không được chết tử tế đâu! Mày hại chị tao, hại cả nhà chị tao, mày không được chết tử tế đầu! Đạo trời có luân hồi, mày chờ đó, sẽ có người xử lý mày! Mày đợi đó cho tao!
.
Cô ta bị hai binh sĩ nam lôi ra ngoài, tiếng kêu cuồng loạn kia càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất hẳn.