Chương 1483: Chứng vọng tưởng bị hại? - chặn miệng cô ta
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 1329 chữ
- 2022-02-09 03:13:48
là giả à?
Ừ.Quý Chính Hổ gật đầu.
Đương nhiên bọn họ đã lục soát lớp cấp dưỡng rồi, nhưng không tìm được bất cứ thứ gì.
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì Nhiếp Nhiên bảo anh ta.
Tối hôm qua, lúc anh ta tuần tra lần cuối cùng, vô tình thấy một bóng người màu đen đứng ở rừng cây cách đó không xa.
Nửa đêm nửa hôm, tất cả binh lính đều đã nghỉ ngơi rồi, lại có người có thể đến gần đơn vị của bọn họ, Quý Chính Hổ là sĩ quan huấn luyện đương nhiên phải đi điều tra xem người đó là ai.
Lúc ấy anh ta sờ súng bên hông, từ từ đến gần.
Mới vừa đi tới sau lưng người kia, còn chưa kịp mở miệng chất vấn, đã nghe thấy người đó rảnh rang,
Là người mình, đừng ngộ thương tôi.
Quý Chính Hổ nghe thấy giọng nói đó dừng động tác rút súng lại, kinh ngạc hỏi:
Sao cô lại ở đây?
Ban ngày tôi ngủ đủ rồi nên buổi tối ra ngoài đi dạo.
Nhiếp Nhiên quay đầu lại, cười với anh ta.
Sắc mặt Quý Chính Hổ gầm xuống, bước nhanh đến bên cạnh cô, lạnh lùng khiển trách:
Cô nên biết bây giờ cô bị hạn chế hành động.
Người này thật sự là quá to gan, dưới tình hình này còn dám lén chạy ra ngoài.
Chẳng lẽ cố không biết một khi bị phát hiện, sự tình nghi sẽ lớn hơn sao?! Còn nữa, rốt cuộc sao cô lại qua mắt được hai lính gác kia? Lúc Quý Chính Hổ đang ngổn ngang trăm mối, Nhiếp Nhiên lại rất dửng dưng nói:
Cho nên buổi tối tôi mới chuồn ra ngoài.
Ý của cô là
tôi đã nghĩ cho thấy rồi
làm Quý Chính Hổ tức giận thật sự không biết làm gì cô.
Nhiếp Nhiên thấy sắc mặt anh ta rất khó coi bèn vỗ hòn đá bên cạnh, mời anh ta:
Thầy có hứng ngồi xuống đây không? Không có ai nói chuyện với tôi, chán quá.
Chán quá? May mà anh ta là người trầm tính, sẽ không ầm ĩ giống An Viễn Đạo, nếu không bây giờ chắc chắn đã nhảy lên rồi.
Hơn nữa, sao anh ta có thể ngồi cạnh cô được, một khi lính tuần tra xung quanh nhìn thấy, anh ta sẽ khó tránh khỏi trở thành đồng phạm.
Những hình như anh ta nghĩ đến cái gì đó, ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi:
Tôi nghe binh lính bên ngoài lều nói Nghiên Tịch thường xuyên xuất hiện trạng thái mê man.
Buổi trưa hôm qua binh lính đi vào đưa cơm xong đến báo cáo, nói là Nghiên Tịch rất kỳ lạ, luôn ngủ, ngay cả cơm cũng không ăn.
Vì thế bọn họ còn cố ý đi tìm quân y kiểm tra, nhưng kết quả chính là thân thể quá mệt mỏi cần nghỉ ngơi, chỉ như vậy mà thôi.
Nhiếp Nhiên chẳng che giấu mà trả lời rất thẳng thắn:
Ồ, cô ta quá ồn, thường xuyên lải nhải bên tai tôi, nên tôi đập cho cô ta ngất đi.
Quý Chính Hổ quay phắt đầu sang, giọng nói không kiềm chế được nâng cao mấy phần,
Cô làm như vậy bị sẽ phạt cảnh cáo ghi lỗi!
Nhưng Nhiếp Nhiên không để ý, lười nhác tựa vào hòn đá, nói:
Vậy vẫn tốt hơn bị ồn ào.
Không phải vừa rồi cô còn nói rất chán sao?
Nhiếp Nhiên lườm anh ta,
Tôi muốn tìm một người nói chuyện, chứ không muốn nghe một kẻ điên lải nhải bên tai.
Quý Chính Hổ cũng biết người bị hại và người bị tình nghĩ không thể ở chung một phòng, nhưng lại phải tránh những binh lính kia.
Nếu chia hai người bọn họ ra, thật sự là điều kiện không cho phép, cuối cùng chỉ có thể nói:
Chuyện này ngày mai sẽ kết thúc rồi, một khi tra ra, nếu cô thật sự không có vấn đề gì, sẽ lập tức thả cô đi.
Nhiếp Nhiên khẽ ngẩng đầu nhìn đường chân trời đen kịt ở phía xa, rất lâu sau mới thấp giọng nói:
Ngày mai...
thầy làm cho tôi một việc đi.
Vẻ mặt Quý Chính Hổ gầm xuống,
Cô có biết nói câu này sẽ mang đến hậu quả gì không?
Nhiếp Nhiên vẫn mang dáng vẻ lười biếng bất cần, giống như không hề bị ảnh hưởng,
Hậu quả chính là cảm thấy tôi có vấn đề chăng.
Dù sao từ khi biết tôi bị tình nghi, chắc thầy cũng đã có suy nghĩ chắc là tôi rồi, không phải sao?
Nói xong, cô quay đầu sang cười như không cười nhìn Quý Chính Hổ.
Vẻ mặt Quý Chính Hổ không thay đổi, anh ta cũng nói thẳng:
Cô có chỗ khiến người ta nghi ngờ.
Dù sao ban đầu Nhiếp Nhiên đã từng không hề thương lượng mà bỏ thuốc cho An Viễn Đạo, hơn nữa liều lượng thuốc không hề ít.
Nhiếp Nhiên rất tán thưởng sự thành thật của anh ta,
Tôi biết, dù sao tôi cũng có tiền án, thấy nghi ngờ tôi là chuyện rất bình thường.
Nhưng chuyện tôi nói không chỉ đơn thuần chỉ vì tôi, mà còn vì tất cả mọi người.
Rất lâu sau, Quý Chính Hổ nghiêm túc nhìn về phía cô,
Cô muốn tôi giúp cô chuyện gì?
Không phải giúp tôi, là tôi giúp mọi người.
Nhiếp Nhiên nhìn về phía trước, tiếp tục nói:
Ngày mai sau khi có được kết quả, cho dù là kết quả gì, thầy cũng nói ngay trước mặt cô ta một câu, đó là cũng tìm được thuốc ở lớp cấp dưỡng.
Lớp cấp dưỡng?
Quý Chính Hổ nhíu mày, hình như hơi kinh ngạc.
Nhiếp Nhiên gật đầu,
Đúng.
Chuyện này còn liên quan đến lớp cấp dưỡng à?
Quý Chính Hổ cảm thấy chuyện này liên quan càng ngày càng lớn rồi.
Nếu như ngay cả trong lớp cấp dưỡng cũng có vấn đề, vậy thì sự an toàn của tất cả binh lính chẳng phải là lúc nào cũng trong nguy hiểm sao? Vẻ mặt Quý Chính Hổ càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Nhiếp Nhiên khẽ cười nói:
Thầy yên tâm, không đáng sợ như thầy đang nghĩ đâu, chỉ là có chút liên quan mà thôi, ngày mai thấy chỉ cần nói một câu, sẽ có thể có đáp án rồi.
Liên quan một chút?
Cô nói nghe thật nhẹ nhàng!
Một chút liên quan này phạm vi liên lụy là cả đơn vị! Giọng Quý Chính Hổ vô cùng lạnh lùng,
Bây giờ cô coi sĩ quan huấn luyện chúng tôi là con cờ của mình à?
Thầy không tin lời tôi thì tôi sẽ để cô ta chính miệng nói ra, như vậy cũng không được sao?
Nhiếp Nhiên chậm rãi đứng lên, cô khom người vỗ lên vai Quý Chính Hổ,
Thử đi, nhiều chuyện nói một câu cũng sẽ không chết người.
Tôi đi ngủ đây, ngày mai gặp.
Trong đêm tối, bóng dáng gầy yếu nhưng lại mạnh mẽ của cô nhanh chóng biến mất ở trong rừng cây.
Binh sĩ nữ không chịu quản chế này thật sự làm người ta đau đầu.
Có điều anh ta biết, Nhiếp Nhiên làm việc tuy không chịu quản chế, nhưng không ra tay thì thôi, mỗi lần ra tay đều có thể một chiêu khống chế địch.
Từ thủ đoạn đánh đối kháng mỗi lần của cô là có thể phát hiện ra, nhìn thì như cô thi đấu với người ta, trên thực tế nếu như những chiêu thức kia dùng thêm ba phần lực thì sẽ không chút khách khí bẻ gãy cổ đối phương.
Tuy nhiên, điều khiển anh ta không ngờ là câu vô thưởng vô phạt đó đã thật sự khiến bọn họ kinh ngạc.
Trần Tứ, người trong lớp cấp dưỡng đó lại là kẻ tiếp tay cho Nghiên Tịch.