Chương 1500: Cuối cùng cũng đợi được anh!
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 793 chữ
- 2022-02-09 03:13:50
Tài xế taxi dưới sự chỉ thị của cô, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Một con phố lâu đời.
Buổi chiều, trên con phố kia không có một bóng người.
Nhiếp Nhiên trả tiền, quen thuộc đi vào một cửa hàng giày cũ nát trong hẻm nhỏ.
Mặt tiền cửa hàng đó vẫn như hồi trước, tối tăm chật hẹp, trong thời tiết âm u này càng thêm mờ tối.
Nhiếp Nhiên đẩy cánh cửa gỗ cũ kĩ đã biến dạng phát ra một tiếng
két...
.
Bên trong cửa hàng vẫn toàn mùi mốc như trước đây, ngay cả những đôi giày kia cũng bày biện y như hồi đầu, không có bất cứ sự thay đổi nào, Người đàn ông trung niên ngồi phía sau quầy đang ngồi ở đó xem tivi, trong tay còn cầm một gói lạc, ăn rất vui vẻ.
Chào mừng quý khách, mời xem tự nhiên.
Ông ta bắt tréo chân ngồi ở đó, không hề ngước mắt lên nói một câu.
Một năm không gặp, cuộc sống thoải mái quá nhỉ?
Giọng nói thản nhiên của Nhiếp Nhiên vang lên, làm sắc mặt người đàn ông ngồi ở sau quầy lập tức thay đổi.
Giọng nói này...
là...
là...
Ông ta quay phắt sang, thấy người kia mặc áo khoác ngoài màu đen đứng ở chính giữa phòng, tia sáng mờ mờ từ cửa sổ trên mái nhà chiếu xuống.
Khuôn mặt nhợt nhạt, dưới vành mũ là nụ cười lạnh lùng nguy hiểm giống như ma quỷ, khiến ông ta không nhịn được lạnh toát sống lưng, rùng mình một cái.
Lạc trên tay ông ta rơi đầy đất.
Cậu...
cậu...
cậu...
sao cậu lại đến đây?
Lão Tam Tử run lẩy bẩy chỉ cố, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.
Đương nhiên là ông phục vụ chu đáo, cho nên tôi lại tới mua hàng rồi.
Nhiếp Nhiên đi tới, ngẩng đầu lên, đáy mắt là sự tính toán xấu xa.
Lão Tam Tử hoảng sợ nuốt nước miếng, đứng ở sau quầy, lông tơ trên người dựng hết lên,
Cậu lại...
lại muốn làm gì?
Đi nghe ngóng một người cho tôi.
Nhiếp Nhiên không vòng vo với ông ta, sau khi nói xong dừng lại mấy giây, lại nói:
Cái người đó tên là anh Khôn.
Sở dĩ cô không nói rõ ràng là sợ giữa chừng Lão Tam Tử sẽ nói dối cô.
Cô vẫn nhớ rất rõ chuyện kính nhìn ban đêm hồi đó.
Anh Khôn?
Lão Tam Tử bị cấu rất mơ hồ của cô làm cho suy nghĩ rất lâu, lâu đến nỗi Nhiếp Nhiên gần như không còn kiên nhẫn nữa.
Rốt cuộc ông đã nghĩ ra chưa?
Cô cau đôi lông mày rậm lại, lạnh lùng liếc Lão Tam Tử.
Ông ta sợ hãi, trong lòng run lên, cuối cùng do dự hỏi:
Cậu nói là anh Khôn buôn hàng đặc biệt ở nước T đó à?
Đúng, chính là hắn.
Ông biết hành tung của hắn không?
Lão Tam Tử trợn to mắt nói:
Cô chắc chắn là người này à?
Không thể nào? Lão Tam Tử quan sát cô từ trên xuống dưới.
Nhìn người này thế nào cũng không quá giống với người có thể có dính dáng gì đến các ông trùm.
Nhìn nữa tôi sẽ móc mắt ông ra đấy.
Nhiếp Nhiên thấy ông ta kinh ngạc nhìn mình, không vui híp mắt uy hiếp một câu.
Lão Tam Tử lập tức nhắm hai mắt lại, không ngừng lải nhải,
Tôi không nhìn, tôi không nhìn!
Nhiếp Nhiên không kiên nhẫn gõ lên quầy,
Rốt cuộc ông có biết người kia không?
Lão Tam Tử lập tức lắc đầu,
Không biết.
.
Nhiếp Nhiên hung ác quét mắt qua khiến Lão Tam Tử lập tức mềm nhũn chân, uất ức than khóc nói:
Tôi chỉ là một người sửa súng ở chợ đen để đổi chút tiền lẻ, làm sao có thể biết ông trùm lợi hại như vậy?
Ông ta nói rất chân thành, nghe qua hình như đúng là không có vấn đề gì.
Ông chắc chắn? Chắc ông chưa quên lừa tôi thì sẽ có kết cục gì đúng không?
Nhiếp Nhiên trực tiếp túm lấy cổ áo ông ta, lôi đến trước mặt mình, trên khóe miệng là nụ cười lạnh lùng u ám.
Trong lòng Lão Tam Tử run lên, nhưng vẫn khăng khăng nói:
Tôi chắc chắn, tôi thật sự không biết!
Đùa nhau à, chuyện này cho dù biết ông ta cũng nói không biết.
Nhiếp Nhiên mất kiên nhẫn, rút con dao bên thắt lưng ra dí vào cằm ông ta,
Tôi cho ông thêm một cơ hội, tốt nhất là nghĩ cho kĩ.
Lưỡi dao sắc bén lại lạnh như băng chọc nhẹ vào da ông ta, khiến lông tơ trên người ông ta dựng đứng lên, cơn ớn lạnh chạy từ chân lên đầu.