• 6,903

Chương 1748: Mày bán đứng tao? - mày không bằng hoắc hoành!


Hắn cau mày, dường như rất tán thành nói:
Đúng vậy, chúng ta là một thể, nếu mày bị bắt, có thể tạo cũng khó giữ tính mạng.

Vậy nếu đã thế 8thì tại sao tao không trực tiếp giải quyết mày tại chỗ?
Đạt Khôn giơ súng nhằm vào Hoắc Chử, cười cuồng vọng.

Hy vọng đã tắt, Hoắc Chử lập3 tức kinh hãi,
Cái gì?! Không, không, không! Khôn lão đại anh không thể giết tôi, anh không thể giết tôi! Chúng ta là bạn hợp tác, chúng ta còn có9 cùng mục tiêu chung!
Đạt Khôn cười lạnh,
Mục tiêu? Mày còn có mặt mũi nhắc đến mục tiêu với tao à, mày không nghĩ xem tạo thành ra như này là do6 ai ban tặng!
Hoắc Chử nghiến răng, khó nhọc nói từng tiếng:
Chuyện đó làm sao có thể trách tôi được, tôi cũng không biết là ai tiết lộ tin tức n5ày! Hơn nữa, ai biết có phải là bên chỗ anh xảy ra sơ suất không?
Đạt Khôn cười xán lạn,
Nếu mày cảm thấy là lỗi của tao, còn cầu xin tao làm gì!
Một câu nói đã hoàn toàn chặn đứng Hoắc Chử.


Không, không phải vậy, ý của tôi là...
.

Đoàng! Đột nhiên, một viên đạn bắn vào thùng sắt phát ra một tiếng vang lớn.

Sau đó, tiếng súng càng lúc càng dày đặc vang lên bên ngoài.

Thuộc hạ của Đạt Khôn mạo hiểm mưa đạn nhào qua, nói với Đạt Khôn:
Lão đại, lại có một nhóm cảnh sát nữa tới, chúng ta không đấu lại được, mau đi thôi!
Nói rồi, tên đó kéo Đạt Khôn ra ngoài.

Hoắc Chử thấy thế, vội vàng nhào tới, ôm lấy chân Đạt Khôn, không ngừng cầu xin,
Khôn lão đại, Khôn lão đại! Anh đưa tôi đi cùng đi, cầu xin anh đưa tôi đi cùng đi.
Đạt Khôn nhìn hắn từ trên cao xuống, cười chế nhạo,
Xem đi, đây chính là sự khác biệt giữa mày và Hoắc Hoành! Nếu như hôm nay đổi thành tạo bị cảnh sát bao vây, nhất định anh ta sẽ có kế hoạch B an toàn rút lui khỏi nơi này, chứ không giống như mày, chỉ biết ở đó thảm hại cầu xin tạo.

Không thể nào! Một tên tàn tật như hắn có thể làm tốt hơn tôi à? Ha! Chỉ sợ đến lúc đó thật, ngay cả chạy hắn cũng không kịp!

Vậy sao? Sao tao lại cảm thấy không phải thế? Ít nhất, anh ta chưa bao giờ sợ chết.
Khi đó vì có thể đàm phán hợp tác với Đạt Khôn, Hoắc Hoành biết rõ trong rượu có vấn đề, cũng đã biết thân thể mình xuất hiện vấn đề nhưng vẫn không nói một câu.

Và cả cái lần uống rượu pha kết tinh số 3 nữa, thân thể không thể chịu được, lúc nào cũng có thể chết mà Hoắc Hoành vẫn không hề cầu xin một lần.

Chỉ riêng điểm này, khí phách của Hoắc Hoành đã mạnh hơn Hoắc Chử rất nhiều.

Đạt Khôn đá Hoắc Chử ngã lăn dưới đất, cười châm biếm nói:
Thừa nhận đi Hoắc Chử, cho dù anh ta chết rồi, mày cũng vĩnh viễn không bằng anh ta.
Hoắc Chử bị đập vào cái chân đau, hổn hển phản bác,
Không phải vậy, không phải vậy! Tôi có thể làm tốt hơn hẳn, tôi có thể!

Nhưng tiếc là mày đã không có cơ hội như vậy nữa rồi.
Đạt Khôn lạnh nhạt nói xong câu này, sau đó đã giơ súng, bóp cò.

Đoàng!

Đoàng! Đồng thời với tiếng súng của Đạt Khôn, một tiếng súng khác cũng vang lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.