• 6,903

Chương 1789: Ngủ chung - cướp biển tụ tập


Phó lão đại xé cái đùi gà lớn nhét vào trong miệng, lúng túng nói:
Cậu nói đi.


Dù sao chỉ cần tiền đến tay, điều kiện gì hắ8n cũng có thể thỏa mãn anh.


Mọi người cướp thuyền buôn qua lại thì được, nhưng chỉ có thể ở trong khu vực sương mù dày đặc 3này, tuyệt đối không thể vượt qua khu vực này, hơn nữa cũng không được thu hút sự chú ý của cảnh sát biển, nếu không tất cả giao dịc9h sẽ hủy bỏ.
Phó lão đại nhai kĩ thức ăn, suy nghĩ trong lòng, chỉ riêng khu vực này đã rất lớn rồi, hơn nữa cộng thêm Hoắc Hoành c6ung cấp vấn đề no ấm hằng ngày, bọn chúng cũng không cần phải đi cướp thuyền buôn nữa.
Cả bữa cơm Phó lão đại ăn vui vẻ nhất, sau khi cơm nước no nê hắn mới dẫn Hoắc Hoành đến nơi xây dựng kho vũ khí đạn dược ở cuối đảo.
Trên đảo có xe Hoắc Hoành cung cấp cho nên rất thuận tiện, chỉ mất hơn nửa tiếng đã tới nơi.
Rạng sáng, dưới màn đêm, trên đảo vẫn có người qua lại vận chuyển xi măng và gỗ trong ánh lửa.
Đám người kia có vẻ rất kinh ngạc vì có người đến vào lúc này nên đều dừng lại.
Nhưng sau khi thấy là Phó lão đại, bọn chúng đồng loạt chào hỏi rồi lại tiếp tục công việc dở dang.
Kiến trúc sư đang đứng thiết kế trong cái phòng cách đó không xa, từ lúc nghe thấy tiếng xe đã đi ra ngoài.
Kiến trúc sư ngẩn ra mấy giây, sau đó nhanh chóng hoàn hồn lại, nhập tâm vào trong công việc,
Không ạ, tất cả đều vô cùng thuận lợi.
Bây giờ đã xây xong kết cấu bên ngoài kho vũ khí đạn dược rồi, tiếp theo chính là thiết kế bên trong, cuối cùng là các trang bị chống trộm và an toàn.
Hoắc Hoành nhìn kho vũ khí đạn dược đã xây xong cơ bản dưới ánh lửa,
Còn phải bao lâu nữa mới có thể kết thúc?

Thời gian hoàn thiện cơ bản bước đầu là vào khoảng tháng bảy tháng tám.

Nghĩa là còn nửa năm nữa?

Đúng vậy.
Nửa năm...
Hoắc Hoành tính toán sơ lược thời gian, nửa năm đủ để cho Hoắc Khải Lãng lộ người sau lưng ra, đến khi kho vũ khí đạn dược hoàn toàn xây xong bắt đầu giao dịch, Hoắc Khải Lãng nhất định sẽ để cho mình tham gia, Vậy thì tranh thủ lúc vận chuyển lộ vũ khí đạn dược đầu tiên ra sẽ bắt hết tất cả.
Nhiếp Nhiên ngồi đó không động đũa, cô là vệ sĩ nên có lý do thích hợp, phải chăm sóc Nhị thiểu.
Nhưng Nhị thiểu thì không thể, anh ăn cùng Phó lão đại mấy miếng.
Có điều anh rất cẩn thận, cơ bản đều ăn những món Phó lão đại đã ăn, để bảo đảm trong thức ăn không có vấn đề.
Không được thu hút sự chú ý của cảnh 5sát biển thì chắc chắn rồi! Đừng nói nơi này có kho vũ khí đạn dược, chỉ riêng đám cướp biển bọn chúng cũng không thể đối đầu với cảnh sát biển, nếu không sẽ xong đời.
Hai yêu cầu đều có thể đồng ý, vì vậy hắn gật đầu nói:
Không thành vấn đề!

Vậy lúc nào chúng ta đi xem kho vũ khí đạn dược?

Nhị thiếu vội gì chứ, thế nào cũng phải ăn đã, nhiều món thế này không thể lãng phí được.
Phó lão đại nói rồi bốc mấy miếng thịt bò nhét vào trong miệng, miệng và tay toàn dầu mỡ.
Nhìn tướng ăn của hắn vô cùng thô lỗ.
Anh ta vốn định qua hỏi Phó lão đại xem khi nào thì lô vật liệu tiếp theo đến thì nhìn thấy Hoắc Hoành dưới ánh lửa Còn là Hoắc Hoành đang đứng bình thường! Kiến trúc sư ở trên đảo gần nửa năm đã sớm ngăn cách với đời, đâu có biết tình hình ở thành phố A lúc này.

Nhị thiểu?
Kiến trúc sư kinh ngạc hô lên.
Hoắc Hoành gật đầu một cái coi như trả lời, hỏi tiếp:
Thế nào, xây dựng sao rồi? Có xảy ra vấn đề gì không?


Sao thể Nhị thiếu, cậu có hài lòng với kho vũ khí đạn dược này không?
Phó lão đại ở bên cạnh hỏi.
Hoắc Hoành gật đầu,
Ừm, rất tốt.

Vậy thì chúng ta về thôi? Đợi đến ngày mai sau khi trời sáng, tôi lại đưa Nhị thiệu đến xem toàn cảnh của kho vũ khí đạn dược này, được chứ?

Cảm ơn Phó lão đại.

Có gì đâu, chúng ta là anh em mà, còn khách sáo cái gì chứ?
Lúc này Phó lão đại cảm thấy mình đã lấy được hời ở chỗ Hoắc Hoành nên cực kì vui vẻ.
Trước khi lên xe, Hoắc Hoành nói với kiến trúc sư kia mấy câu, hẹn thời gian ngày mai.
Sau khi quay về hang đá, Phó lão đại cười híp mắt nói với Hoắc Hoành:
Không còn sớm nữa, hôm nay Nhị thiếu nghỉ ngơi sớm đi.

Vậy thì làm phiền Phó lão đại quá.

Đã bảo với cậu đừng khách sáo mà.

Nhưng...

tôi không biết hôm nay Nhị thiểu dẫn theo vệ sĩ nữ, cho nên chỉ chuẩn bị một phòng thôi.
Lúc nói mấy lời này, Phó lão đại đã nhíu mày, nhìn thẳng vào Nhiếp Nhiên.

Dừng lại một hai giây, hắn lại nói:
Có điều tôi cảm thấy, nếu đã là vệ sĩ bên cạnh cậu, chắc không có vấn đề gì nhỉ?
Ý trêu chọc trong lời nói khiến đám cướp biển xung quanh cười xấu.

Quá tam ba bận, Hoắc Hoành thấy bọn chúng được đằng chân lân đằng đầu, đang định răn đe thì Nhiếp Nhiên đã nói:
Không thành vấn đề, cho dù Phó lão đại có chuẩn bị cho tôi một căn phòng phác, tôi cũng sẽ không dùng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.