• 6,903

Chương 1795: Đấu giá - sao lại là cô ta?!


Lúc đi xuống, Phó lão đại giơ ngón tay cái lên với hắn,
Lão Khổng thật đúng là lợi hại!



Khách sáo rồi.
Khổng Chấn Thiên cười ha ha x8ua tay, ngồi về chỗ của mình.

Phó lão đại ở bên cạnh thỉnh thoảng liếc trộm cái đồng hồ vàng kia.
Một lão đại ngồi đối diện khinh thường nói:
Phó lão đại, anh đang làm cái gì thế? Không phải là vì bị đám lính kia đánh cho không dám cướp đồ nên đem cái đĩa này ra lừa người đấy chứ?

Đúng thế, tuy chúng tôi quê mùa, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, cái đĩa nát này bếp chỗ chúng tôi đấy!
.
Tất cả mọi người nhìn thấy cái đĩa nhiều vết nứt như vậy liền cười nhạo.
Còn có mấy tên thuộc hạ nhiều chuyện bắt đầu huýt sáo.

Cái gì mà đĩa nát! Anh còn nói linh tinh có tin tôi đánh anh không!
Phó lão đại tức giận nói với người kia.
Thật ra lúc nói lời này, trong lòng hắn cũng không chắc chắn lắm.
Là Nhị thiểu nói cái đĩa này đáng tiền, nhưng rốt cuộc có đáng tiền hay không, chính hắn cũng không biết.
Nhiếp Nhiên đứng ở sau lưng Hoắc Hoành thấy đám người kia rao 5hàng hết món này đến món khác, cảm thấy rất buồn cười.
Một đám cướp biển ngồi ở chỗ đó giả làm thân sĩ đấu giá đồ đạc, nhìn thế nào cũng cảm thấy giàu có hoan hỷ.
Có điều cách làm lịch sự này cũng không giữ được lâu, lúc món đồ đấu giá thứ tư của Phó lão đại xuất hiện đã gây ra chấn động không nhỏ.
Từ lần bị đám binh lính kia t3iêu diệt hang ổ, bọn chúng đã trắng tay.
Tuy đã có giao ước với Hoắc thị, cũng được chu cấp đồ dùng hằng ngày, nhưng bọn chúng chẳng có9 chút đồ trang sức vàng bạc nào.
Ngày nào cũng miệt mài xây kho vũ khí, thời gian đâu mà đi cướp đồ, đem con heo đến đã là không tệ.
Nhưng bây giờ xem ra may mà hắn không vác heo đi, không thì ê mặt.
Người đàn ông trên bục cầm micro nói với giọng thoáng coi thường,
Món đồ đấu giá thứ tư là của Phó lão đại, là một cái đĩa cướp được từ trong tiệc rượu cao cấp trên thuyền.
Người ở dưới bục lập tức lộ vẻ nghi ngờ nhỏ giọng thảo luận.

Cái đĩa?


Cái đĩa này có thể dùng để làm gì?

Cái đĩa này ai chẳng có, có thể đắt đến thế nào? Chẳng lẽ nạm vàng à?
Trong lúc đám người kia xì xào bàn tán, người đàn ông trên bục vén tấm vải đỏ lên, một cái đĩa bề ngoài sứt mẻ hiện ra trước mắt mọi người.
Tên thủ lĩnh cướp biển đổi diện kia dường như không quan tâm đến lời hắn, lên tiếng châm biếm:
Ồ Phó lão đại không đánh lại được lính, lại chạy đến đây nổi giận à?

Ha ha ha ha...
Người xung quanh lập tức cười lớn khiến Phó lão đại ngượng tím mặt.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, cố nhịn.
Đúng lúc này, Hoắc Hoành lại đột nhiên lên tiếng,
Ai nói đây là cái đĩa nát? Chỉ có người chưa từng thấy đồ tốt mới nói như vậy.
Chưa từng thấy đồ tốt? Tên thủ lĩnh cướp biển cười lớn kia nghe thấy thế, chân mày lập tức dựng lên, đập mạnh lên bàn, đứng lên,
Mẹ kiếp mày nói ai hả! Ai chưa từng thấy đồ tốt! Đồ trang sức bằng vàng ông đây cướp được còn nhiều hơn cơm thằng oắt con mày ăn! Có tin tao lấy một đống vàng ra đập chết mày không!
Hoắc Hoành không hề giận, anh vẫn bình tĩnh, chậm rãi nói:
Cái đĩa này gọi là đĩa sợi vàng, nổi tiếng với hoa văn rạn nứt, cả tổng thể không mang theo bất cứ quy luật nào, là đồ sứ quan trọng nhất từ con đường tơ lụa ngày trước đến vùng Trung Á, có ý nghĩa sưu tầm cực lớn, giá trị của nó không phải là thứ mà tiền có thể mua được.
Tên lão đại đối diện khinh thường hừ một tiếng,
Con đường tơ lụa cái gì, Trung Á cái gì, một cái đĩa nát mà chém gió ra như vậy, mày nghĩ tao mù à? Ông đây chỉ nhận vàng bạc!
Hoắc Hoành khẽ mỉm cười, cho dù anh mặc quần áo cướp biển bình thường nhưng vẫn không che giấu được khí chất hào hoa phú quý trên người anh,
Anh không hiểu, không có nghĩa là nó không đáng tiền, chỉ có thể nói anh không có tư cách có nó mà thôi.
Tên kia bị anh hạ thấp giá trị như vậy lập tức nổi giận,
Mày nói cái gì?!
Hoắc Hoành ngước mắt lên,
Cái đồng hồ đeo tay của Khổng lão đại kia, anh theo đến một triệu hai đã dừng, chẳng lẽ có tư cách có cái này à? Giá trị của nó là một trăm cái đồng hồ đeo tay bằng vàng cũng không thể sánh bằng.
Một trăm cái? Một cái đồng hồ đeo tay đã một triệu rưỡi, một trăm cái không phải là...
trăm triệu à?
Shhh...
Cái đĩa nát này thật sự có giá trị lớn như vậy sao? Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn cái đĩa đã chuyển từ khinh thường thành khiếp sợ và kinh ngạc.

Cái đĩa tiền tỉ, trời ơi! Phó lão đại rốt cuộc đã cướp cái thuyền gì thế? Mà đám thuộc hạ đứng sau lưng Phó lão đại cũng đều bị dọa ngẩn ra tại chỗ.

Ban đầu bọn chúng cũng cho rằng đây là một cái đĩa nát nên mới cầm đi đựng đồ ăn thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.