Chương 1796: Đấu giá - sao lại là cô ta?!
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 511 chữ
- 2022-02-10 09:18:11
Phó lão đại vốn cho là lần này phải ảo não rời đi, không ngờ Nhị thiểu ra tay một cái, tình thế lập tức thay đổi.
Dưới án8h mắt ám chỉ của Hoắc Hoành, hắn hoàn hồn lại, ho nhẹ mấy cái rồi ngồi ngay ngắn lại,
Vấn đề là, đây đã là cái kém nhất tôi cướ3p được rồi, cái...
Hắn muốn theo lời Hoắc Hoành phóng đại lên một chút, nhưng vừa mở miệng ra đã ngắc ngứ.
May mà Hoắc 9Hoành kịp thời đỡ lời:
Tôi biết anh muốn nói cái đĩa thời Tống đó.
Phó lão đại như vớ được phao cứu sinh, gật đầu lia lịa,
Đú6ng đúng đúng! Cái đĩa kia còn vô giá hơn cái này, cậu nói xem, tôi có thể lấy ra sao!
Hai người kẻ tung người hứng, người xung 5quanh nghe mà kinh hồn bạt vía.
Ai dám hô, một trăm triệu đấy, bọn chúng lấy đâu ra? Thấy người xung quanh đều đang nhỏ giọng thảo luận nhưng không có một ai ra giá, Phó lão đại nhân cơ hội đến gần Nhị thiểu, nhẹ giọng hỏi:
Vừa rồi cậu nói rốt cuộc có phải là thật không? Thật sự là một trăm triệu à?
Hoắc Hoành dửng dưng nói:
Đương nhiên là giả rồi.
Mặc dù cái đĩa đó có giá trị sưu tầm, nhưng không đáng với con số này.
Vậy bao nhiêu?
Phó lão đại hỏi.
Hoắc Hoành hờ hững trả lời:
Mấy nghìn tệ, hàng nhái cao cấp.
Phụt.
Mấy nghìn tệ! Anh lại có thể chém gió ra con đường tơ lụa và khu Trung Á gì đó, còn có giá thị trường một trăm triệu.
Phó lão đại thật sự phục trình độ chém gió không chớp mắt của anh! Chẳng trách mọi người đều nói không gian trá không phải thương nhân, quả nhiên là như vậy!
Vậy cậu còn bảo tôi đem nó ra!
Phó lão đại tận lực thấp giọng tức giận nói.
Tôi tưởng các anh chỉ chơi quanh quanh một vạn, ai biết các anh chơi lớn như vậy chứ.
Hoắc Hoành tỏ vẻ rất
vô tội
, làm Phó lão đại nghẹn họng không nói lại được.
Người đàn ông trên bục sau khi nghe xong, ánh mắt nhìn cái đĩa kia hoàn toàn thay đổi, lời nói cũng rất dè dặt,
Vậy...
cái đĩa sợi vàng này ai trả giá đây?
Bên dưới vô cùng yên tĩnh.
Nhiếp Nhiên vì ở gần nên cũng nghe được một chút, trong lòng cười mắng Hoắc Hoành đúng là phát huy trình độ gian thương đến mức cao nhất.
Đúng lúc này, cái bàn bên cạnh đột nhiên có người hô to một tiếng,
Để tôi!
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn người đó.
Khổng lão đại?
Phó lão đại quay đầu qua nhìn, phát hiện là Khổng Chấn Thiên thì kinh ngạc trợn to hai mắt.
Tôi ấy mà, không có tiền tỉ, nhưng tôi cũng đã từng có được một món bảo bối.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.