• 6,903

Chương 1856: Anh cần em - đừng xem thường em!


Trong xe yên tĩnh, Nhiếp Nhiên ngồi dựa vào ghế nhìn ánh đèn lúc ẩn lúc hiện ngoài cửa sổ, không biết có phải vừa rồi mệt quá hay không, tầm mắ8t cô bắt đầu mông lung, cuối cùng lại ngủ mất.

Đến khi bắt đầu tỉnh táo, cô lập tức mở mắt ra.

Em ra ngoài làm gì, trời lạnh như vậy, đừng để bị cảm, mau vào đi.
Hoắc Hoành đóng cửa xe lại cho cô, vòng quay đầu xe trở về ghế lái.

Anh đi đâu thế?

Đi mua ít đồ ăn cho em, anh thấy em ngủ say nên không muốn gọi em dậy.
Còn có hai hộp đồ ăn là sườn xào chua ngọt và cà tím bung vừa làm xong.

Còn có cái này nữa.
Hoắc Hoành lấy một cái cốc giữ nhiệt từ trong tay ra như làm ảo thuật.
Bên trong xe tối đen như mực, t3rong bóng tối Nhiếp Nhiên mới nhớ ra lúc này mình đang ở trong xe.
Đáng chết, sao cô lại ngủ mất chứ! Hơn nữa còn ngủ không hay biết g9ì như vậy! Nhiếp Nhiên ngồi thẳng người lên, quan sát cảnh vật xung quanh, ngoài xe không có đèn đường, cũng tối đen y như bên trong xe, cô cả6m thấy hình như mình đang ở một nơi bỏ hoang hoang vu.

Hoắc Hoành đưa cái túi trong tay qua, sau đó lại nói:
Yên tâm, anh nhìn bọn họ làm, tuyệt đối an toàn.
Nhiếp Nhiên cười mở túi ra.
Bên trong có mấy hộp đồ ăn, một bát cơm rang trứng thơm nức mũi, bên trong có cà rốt cùng với thịt muối thái hạt lựu và rau cải, dưới ánh đèn xe nhìn cực kì ngon miệng.
Hoắc Hoành đâu? Anh đi đâu rồi? Tại sao không thấy anh đâu cả? Nhiếp Nhiên phát5 hiện ở ghế lái không có người, vội vàng muốn cởi dây an toàn ra mở cửa xuống xe.
Nhưng cô mới vừa muốn đẩy cửa ra, Hoắc Hoành vừa vặn đi từ cách đó không xa tới.
Hóa ra là canh củ cải thịt viên.

Em vừa tỉnh ngủ đã hứng gió, phải uống nhiều cảnh nóng, xua khí lạnh trên người đi.

Vậy anh thì sao? Anh ăn cái gì?
Nhiếp Nhiên thấy mấy hộp đồ ăn đều là một phần.
Anh sợ mình ăn cơm bị nghẹn nên mua cả nước à?
Nhiếp Nhiên vừa nghi hoặc vừa mở nắp bình giữ nhiệt ra, mùi củ cải nóng hổi thoang thoảng bay lên.

Anh không đói, em ăn trước đi.
Hoắc Hoành nói rồi khởi động xe lên đường.

Không đói? Buổi chiều anh đã tới đây, đến bây giờ chưa uống giọt nước nào, còn lái xe liên tục hai tiếng, làm sao có thể không đói? Nhưng thấy anh chuyên tâm lái xe, cô không tiện nói thêm gì cả, ngồi ở trên ghể bắt đầu ăn hăng say.

Nhưng cô ăn đều giữ lại một nửa, muốn để lát nữa anh lái xe xong sẽ ăn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.