• 6,910

Chương 1897: Không phải vì nó, mà là vì anh!


Cô vừa đi tới đó đã thấy Hoắc Hoành đứng một mình ở lối ra.

Vệ sĩ vốn đi theo anh không thấy đâu cả, chắc là bị anh đu8ổi đi đâu rồi.

Anh cứ đứng ở cửa như vậy, bộ Âu phục cắt may màu đen cao cấp thẳng thớm, cộng thêm bề ngoài anh tuấn 3của anh làm các cô gái xung quanh nháo nhác nghiêng đầu nhìn.
Hoắc Hoành đợi cô 5đến gần mới ghé sát tai cô trêu ghẹo:
Em đến muộn mười phút.
Giải quyết xong hoàn toàn chuyện của Nhiếp Dập rồi nên ít nhiều tâm trạng Nhiếp Nhiên cũng tốt hơn, cô khẽ nói:
Em không đến muộn thì làm sao bồi thường cho ai đó được.
Trong nháy mắt, người bên cạnh cô cứng đờ, đôi mắt dưới tròng kính thẫm đi rất nhiều, anh khẽ híp mắt lại, nghiến răng nghiến lợi:
Xem về anh xử lý em thế nào?
Nhiếp Nhiên cười đắc ý, không tiếp tục trêu anh nữa mà đổi chủ đề,
Anh về công ty trước, hay là về nhà?

Về nhà đi, về nhà tắm, thuận tiện nói chuyện tiến triển hợp tác thu mua với Hoắc Khải Lãng.
Sau khi nói xong, anh dẫn Nhiếp Nhiên ra khỏi sân bay, lên xe.
Lúc về đến nhà họ Hoắc đã là buổi chiều, Hoắc Khải Lãng đang ngủ trưa, Hoắc Hoành về phòng tắm trước, Nhiếp Nhiên nhân lúc này bảo người giúp việc chuẩn bị một chút đồ ăn, sau đó bưng lên.
Hoắc Hoành tắm xong đi ra thì thấy trên bàn để một bát cháo nhỏ nóng hổi, một đĩa dưa muối, hai quả trứng chần nước sôi cùng với hai cái bánh bao,
Hoắc Hoành đến phòng sách bàn việc, còn Nhiếp Nhiên thì bê bát đũa xuống, sau đó trở lại phòng của Hoắc Hoành, ngồi trên cái ghế dựa bên cửa sổ.
Đã đến mùa xuân, mặc dù nhiệt độ buổi tối vẫn hơi thấp, nhưng ban ngày chỉ cần có ánh mặt trời chiếu vào người là cảm thấy ấm áp.
Mấy ngày nay vì dưỡng thương nên cô luôn nghỉ ngơi, càng lúc càng lười biếng.
Nhiếp Nhiên đi thẳng tới đó.
Hình như là Hoắc H9oành cảm nhận được, anh quay ngoắt đầu nhìn về phía này, đáy mắt lập tức sáng lên.

Sao ra rồi cũng không gọi điện th6oại cho em?
Nhiếp Nhiên không quan tâm đến ánh mắt quan sát của người xung quanh, đi tới chỗ anh.

Em sợ anh đói quá lâu nên bảo người giúp việc nấu cho anh ít cháo, nếu như anh cảm thấy không đủ no, em bảo bọn họ nấu cơm cho anh.
Nhiếp Nhiên nói.

Không cần những thứ này là đủ rồi, anh không ăn được nhiều.
Hoắc Hoành lau tóc đi tới bên cạnh cô, lấy ra một cái bát sạch khác, chia cho Nhiếp Nhiên một nửa,
Buổi trưa vì đón anh nên em cũng chưa ăn, cùng ăn đi.
Nói rồi anh đẩy đĩa trứng chần nước sôi tới trước mặt cô.
Đến khi bọn họ ăn uống no nê thì Hoắc Khải Lãng cũng đã dậy.
Cứ đến buổi chiều thời tiết thoải mái thế này là cô lại mơ màng buồn ngủ.

Hai tiếng sau, Hoắc Hoành mới nói xong chuyện hợp tác với Hoắc Khải Lăng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.