Chương 1898: Không phải vì nó, mà là vì anh!
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 742 chữ
- 2022-02-10 09:29:30
Sau đó anh mới đi vào, ngồi ở trên sofa.
Em vốn rảnh rỗi không có việc gì làm, đánh thức cũng không sao.
Nhiếp Nhiên thấ8y vừa nãy anh đi bộ hơi dừng lại chút, nhất định là lúc nãy đứng ở đó quá lâu, chân đã tê rần rồi.
Không sao, mấy ngày n3ay em vất vả rồi, nên nghỉ ngơi nhiều mới đúng.
Hoắc Hoành ngồi xuống, giải quyết xong công việc cuối cùng, lại hỏi,
Đói không?9 Có cần anh bảo phòng bếp làm chút đồ ăn cho em không?
Không cần đâu, buổi chiều em ăn no rồi.
Nếu em đã ăn no rồi, vậy có ph6ải cũng nên cho anh ăn không?
Hoắc Hoành dứt lời, không đợi Nhiếp Nhiên kịp phản ứng, anh đã vòng tay qua eo cô, kéo cô ngồi lên5 đùi mình.
Nhiếp Nhiên dừng một chút, cười không để ý,
Không sao, không cẩn thận bị thương thôi.
Bị thương?
Trong nháy mắt, tất cả sự nồng nhiệt của Hoắc Hoành đều bay hết sạch, anh lập tức ngồi dậy, sợ đè lên vết thương của cô.
Một chút vết thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại.
Tuy Nhiếp Nhiên nói như vậy nhưng Hoắc Hoành lại không tin chút nào.
Anh lập tức bật đèn trong phòng lên, sau đó vén tay áo cô lên, nhìn thấy từng vòng băng gạc quấn trên tay cô.
Nhiếp Nhiên tự nhiên vòng một tay lên cổ anh, sau đó vùi cả người vào lòng anh.
Hoắc Hoành thuận thể hôn lên môi cô, giải tỏa nỗi nhớ nhung nhiều ngày qua.
Ban đầu anh còn hôn chậm rãi nhẹ nhàng, nhưng sau đó càng lúc càng bắt đầu mạnh mẽ.
Anh lấy hòm thuốc từ ngăn kéo trong phòng ngủ ra, sau đó dùng kéo cắt băng gạc ra, gỡ từng vòng từng vòng, nhìn thấy vết thương vẫn còn hơi sưng đỏ xuất hiện ở trước mắt mình.
Em bị đạn bắn vào à?!
Trầy da chút thôi.
Nhiếp Nhiên nói nhẹ nhàng.
Sắc mặt Hoắc Hoành vô cùng u ám, anh nhìn chằm chằm vết thương kia, giọng trầm thấp:
Lần đầu tiên anh hy vọng em đừng có tốt bụng như thế.
Nhiếp Nhiên xì một tiếng, định thu tay lại,
Nếu không phải thân phận của nó đặc biệt thì em không thèm cứu đâu.
Cô còn chưa rụt tay lại đã bị Hoắc Hoành nắm chặt trong tay.
Em làm sao thế?
Đầu óc anh đã khôi phục sự tỉnh táo, nhưng giọng nói vẫn khàn đặc.
Nhiếp Nhiên cười, giơ một tay lên lại vòng qua cổ anh, nói:
Không sao.
Tay em làm sao thế?
Vừa rồi kích động nên Hoắc Hoành không phát hiện ra, bây giờ thấy cô dùng một tay ôm mình, lập tức cảm thấy có điều lạ.
Đang lúc tình nồng ý đậm, Nhiếp Nhiên đột nhiên cau mày, rên rỉ một tiếng, cả người cứng đờ.
Hoắc Hoành cảm thấy bất thường, anh chưa hề làm đau cô, sao cô lại phản ứng như vậy?
Anh ngẩng đầu lên, thấy Nhiếp Nhiên thở hổn hển, nghiến chặt răng, hình như là đang chịu đựng cái gì đó.
Dưới ánh đèn tường mờ tối, hô hấp của anh nặng nề, cả người đều đè lên người cô.
Dưới thân hình đàn ông khỏe mạnh, Nhiếp Nhiên bị anh đặt lên trên sofa.
Một tay Hoắc Hoành dần dần theo bả vai cô di chuyển xuống.
Anh mở thuốc tiêu viêm trong thùng thuốc ra, bôi lên cho cô,
Anh tưởng là em không thích người nhà đó, không ngờ em trai em lại là ngoại lệ.
Nhiếp Nhiên nhịn đau, trả lời:
Anh nghĩ nhiều rồi, em sợ nó chết, ba nó không chịu để yên, đến lúc đó sẽ dây dưa lỡ việc của anh.
Hoắc Hoành nghe được câu trả lời của cô, động tác cầm bông thoa thuốc hơi khựng lại.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, yết hầu trượt mấy cái, sau đó mới cúi người hôn nhẹ lên trán cô,
Em vất vả rồi.
Sau đó, động tác thoa thuốc càng nhẹ nhàng hơn.
Đến khi bôi thuốc xong, Nhiếp Nhiên thấy anh thu dọn tất cả, sau đó vào trong phòng tắm vặn nước nóng ra cho cô, dùng màng bọc nilon sạch quần chỗ bị thương lại, đề phòng vết thương bị dính nước sẽ sưng lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.