• 6,903

Chương 1922: Cứu người - xông pha một mình


Bây giờ ông chỉ cần nói cho tôi biết người này còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa.
Bác sĩ Chu nhìn Cửu Miêu, sau đó dùng một số dụng cụ kiểm 8tra sơ bộ cho cô ta, tiếp đó nói:
Tôi có mang theo một số đồ dùng khẩn cấp, nhìn cô ta thế này thì chỉ chống đỡ được nhiều nhất là bốn mươi ph3út nữa, còn kéo dài thì thật sự hoàn toàn hết đường cứu.
Nhiếp Nhiên nhìn Cửu Miêu một cái, nói:
Được, bốn mươi phút đúng không, tôi sẽ đến p9hòng khám bệnh của ông lấy đồ, ông ở đây coi chừng cô ta.

Nhưng tạm thời không nói đến những người đó, phòng khám bệnh của tôi cách nơi này k6há xa, đi đi lại lại ít nhất cũng phải hơn một tiếng.
Rõ ràng bác sĩ Chu hoàn toàn không thể tin trong bốn mươi phút mà cô có thể đến nơi.

Ông không cần để ý, ông đưa địa chỉ và chìa khóa cho tôi là được rồi.
Nhiếp Nhiên cầm xấp giấy trên mặt quầy đưa cho ông ta.


Chuyện này...
Bác sĩ Chu cau mày lại, hơi do dự.


Anh mau viết đi, kéo dài đến lúc đó sẽ xong đời!
Lão Tam Tử thấy ông ta lề mà lề mề, vội vàng giật lấy xấp giấy, giục.
Nhiếp Nhiên xuống xe, nhìn cảnh vật xung quanh.
Ở đây là một tòa dân cư kiểu cũ, tường bên ngoài đều đã loang lổ, hành lang cũng không có đèn.
Nhiếp Nhiên mò mẫm trong bóng tối chạy lên tầng ba.
Chiếc xe lao như tia chớp trên đường.
Nhiếp Nhiên đi xuyên qua mấy con đường nhỏ, đi mấy lối tắt, cộng thêm kỹ thuật lái xe của cô từ trước đến giờ không tệ, trong vòng hai mươi phút đã tới nơi.
Kít! Xe phanh gấp, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng vang bén nhọn, ở nơi trống trải vắng lặng này vô cùng chói tai.
Bác sĩ Chu do dự mấy giây, cuối cùng vẫn nhanh chóng viết một dãy địa chỉ, chờ ông ta viết xong đưa lại cho Nhiếp Nhiên, ông ta vẫn rất trịnh trọng nhắc nhở,
Có điều...
đám người kia thật sự rất nguy hiểm, cậu nhất định phải cẩn thận!
Vẫn nói lương y như từ mẫu, ông ta là bác sĩ, thấy một người xông vào nơi nguy hiểm như vậy, suy cho cùng vẫn không đành lòng.
Nhiếp Nhiên nhận lấy tờ giấy cùng với chìa khóa, sau đó kéo vành mũ xuống, lạnh giọng nhắc nhở,
Trong bốn mươi phút cô ta mà chết, người nên cẩn thận chính là ông đấy.
Sau đó, cô không quay đầu nhanh chóng rời đi.
Động cơ xe rất nhanh đã được khởi động.
Nhiếp Nhiên thuần thục lái xe rời khỏi con hẻm nhỏ, sau đó hòa vào đường phố.
Bóng đêm lạnh lẽo.
Cô không cố gắng che giấu tiếng bước chân của mình, vì có thể để cho người ở cửa phòng khám bệnh nghe được, tránh sinh ra hiểu lầm không nên có.

Bịch bịch bịch...

Tiếng bước chân cách tầng ba càng lúc càng gần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.