• 6,910

Chương 1999: Thật sự bị lưu đày - bỏ thuyền


Người cũng không ngờ còn có Nhiếp Nhiên nữa, nhưng phản ứng của cô nhanh hơn Phó lão đại rất nhiều, cô lập tức giục Phó lão đạ8i:
Anh còn đứng ngây ra đó làm gì!

Cái...

cái gì?
Phó lão đại vẫn chưa phản ứng kịp, theo bản năng nói:
Nếu như 3bây giờ đánh, người của tôi cũng không đủ.
Nếu như ở trên đảo, có lẽ hắn còn có tự tin, dù sao người và đạn dược đều vô cùng9 dồi dào.

Nhưng bây giờ bọn họ không có gì cả, hơn nữa còn đặt một bộ phận trạm gác ngầm rồi, bây giờ cả chiếc thuyền6 chỉ có hai mươi người, phải đánh thế nào đây? Nhiếp Nhiên tức giận nói:
Đánh cái gì! Đánh rồi không phải chứng minh đây là 5hang ổ cướp biển à!
Phó lão đại thấy sắc mặt cô đen sì, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi:
Vậy...

vậy chúng ta phải làm thế nào?
Nhiếp Nhiên cạn lời, cô che vết thương rồi nói với một tên thuộc hạ bên cạnh Phó lão đại:
Lập tức lái thuyền, đi đến hướng Đông Nam, mau!
Cô vừa ra lệnh, tên kia đã phản ứng theo bản năng định đi vào trong khoang thuyền, nhưng nghĩ lại thì cô Diệp cũng không phải là lão đại của mình, vừa bước chân ra, hắn lại rụt về, đồng thời nhìn về phía lão đại nhà mình.

Nhiếp Nhiên thấy hắn im lặng nhìn Phó lão đại, lập tức nổi giận nói:
Còn đứng ở đây làm gì, có phải muốn cho tất cả người trên thuyền này chôn cùng mày không?
Lời cô có ý chỉ gà mắng chó, Phó lão đại nghe thấy, lần này cuối cùng vẫn không nhịn được ngượng ngùng hỏi:
Chuyện đó, cô Diệp, nếu chúng ta đi đến hòn đảo nhỏ khác sống mới với bọn chúng, ngần này người thật sự quá ít.
Nhiếp Nhiên lạnh giọng nói:
Ai bảo anh sống mái với bọn chúng? Tôi bảo các người trốn qua bên đó!

Tại sao? Đâu phải chúng ta không thể đánh lại những tên cảnh sát biển đó! Ở đây chúng ta nhắm mắt vào cũng có thể đi lại tự nhiên, chiếm ưu thế về vị trí địa lý.


Nhiếp Nhiên tiếp lời:
Cho nên bây giờ lợi dụng ưu thể hoàn cảnh địa lý của các anh, cắt đuôi bọn chúng cho tôi!

Nhưng mà...
Phó lão đại vẫn muốn nói nhưng lại bị Nhiếp Nhiên nghiêm nghị ngắt lời,
Nhưng cái gì mà nhưng nếu như chúng ta giao chiến chính diện với bọn chúng, không phải đồng nghĩa với việc chỗ chúng ta có một cái cứ điểm của cướp biển à? Đến lúc đó bọn chúng tiến hành lục soát toàn diện, anh cho là chỗ này có thể giấu được bao lâu! Đến lúc đó tiền và kho vũ khí đạn dược của anh coi như mất hết.
Phó lão đại vốn một lòng muốn báo thù, nghe được câu nói cuối cùng của Nhiếp Nhiên thì đã hoàn toàn từ bỏ ý định, không do dự giục tên thuộc hạ bên cạnh:
Mày còn đứng ở đây làm gì, mau đi bảo các anh em lái thuyền qua hòn đảo nhỏ kia đi!
Tên thuộc hạ kia nghe thấy thế, vội nói:
Vâng vâng vâng...
Sau đó hắn chạy vào trong khoang thuyền như một làn khói.

Những tên còn lại dưới sự phân phó của Phó lão đại, tất cả đều trở lại khoang thuyền và boong thuyền.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.