Chương 2000: Thật sự bị lưu đày - bỏ thuyền
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 672 chữ
- 2022-02-19 08:25:10
Nhất thời, trong khoang sau chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nhiếp Nhiên xé một miếng vải trên người Kim tam ca đã 8chết kia ra, sau đó cô dùng răng cắn một đầu vải, quần đầu kia quanh vết thương từng vòng từng vòng một.
Cửu Mi3êu lên tiếng hỏi:
Cô nhất định phải làm như vậy à?
Nhiếp Nhiên cắn vải, lúng túng nói:
Nếu không còn có cách nào tốt9 hơn à? Bây giờ người của chúng ta không đủ để đánh nhau với đám cảnh sát biển kia, huống hồ còn có kho vũ khí đạn dược6 ở cách đó không xa, tình thế của chúng ta quá bị động.
Ý tôi là, cô nhất định phải giúp anh ta à? Đừng quên, người t5hứ nhất đã xuất hiện, lập tức sẽ có người thứ hai, thứ ba, chẳng lẽ đến bây giờ cô vẫn không chịu chấp nhận hiện thực?
Nhiếp Nhiên lưu loát thắt nút lại, sau đó mới nhìn thẳng vào Cửu Miêu với vẻ mặt lạnh tanh:
Tôi nhớ tôi đã từng nói, nếu cô còn nhắc đến chuyện này, tôi sẽ...
Nhưng cô mới nói được một nửa, Cửu Miêu đã nhanh miệng cướp lời,
Vừa rồi tôi đã cứu cô.
Hình như cô ta đã nắm được tính cách nợ người ắt trả của Nhiếp Nhiên.
Quả nhiên, Nhiếp Nhiên nuốt nửa câu sau xuống, ném lại một câu,
Tôi từ chối trả lời.
Sau đó, cô đi vào bên trong khoang thuyền.
Nhưng Cửu Miêu vẫn cảm thấy không đủ với sự nhượng bộ của Nhiếp Nhiên, cô ta bước nhanh đến trước mặt Nhiếp Nhiên, chặn đường cô,
Đây là cô nợ tôi.
Sắc mặt Nhiếp Nhiên lập tức sầm xuống,
Tránh ra!
Nợ thì phải trả, không phải đây là phong cách làm việc của cô à?
Đợi lần nào đó cô bị bắn, tôi sẽ trả lại cho cô.
Nói xong, Nhiếp Nhiên định vòng qua cô ta đi về phía trước.
Nhưng Cửu Miêu không bỏ qua, lại chặn cô lại,
Tôi không cần cố cản súng thay tôi, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc cô muốn làm gì.
Cô để ý câu trả lời của tôi như vậy, là muốn giải quyết tôi thay Hoắc Hoành à?
Cô biết rõ là không thể nào.
Cửu Miêu lạnh nhạt trả lời.
Vậy cô ghét Hoắc Hoành?
Không.
Nhiếp Nhiên nhíu mày quan sát cô ta,
Thế thì tại sao cô hy vọng lấy được câu trả lời của tôi như thế?
Bởi vì, tôi muốn rời khỏi nơi này.
Rời đi? Lúc đầu tôi muốn đưa cô đi, cô không đồng ý, bây giờ để cô ở lại đây, cô lại muốn rời đi?
Cửu Miêu nhìn thẳng vào mắt cô, trong giọng nói từ trước đến giờ luôn bình tĩnh mang theo chút kích động không dễ phát giác,
Lúc đầu tôi chỉ muốn tìm việc để làm, nhưng tôi không ngờ lại đến đây để xây dựng kho vũ khí đạn dược, đó là phạm luật, là phạm vào tội chết!
Nhiếp Nhiên bật cười,
Cô làm vệ sĩ vốn lúc nào cũng có thể chết, có gì khác nhau à?
Có! Tôi không muốn phạm tội, tôi không muốn đối địch với quốc gia.
Cho dù không muốn thì bây giờ cũng đã muộn rồi.
Cô đã ngồi lên chiếc thuyền này, nếu muốn xuống cũng không đơn giản là nhảy xuống như vậy đâu.
Nhưng Cửu Miêu lại không để ý, hỏi một lần nữa:
Có nhảy hay không để khi khác rồi nói, giờ tôi chỉ muốn biết rốt cuộc cô nghĩ như thế nào?
Nhiếp Nhiên cong khóe môi lên,
Cách nghĩ của tôi rất quan trọng à?
.
Quan trọng! Bởi vì việc này liên quan đến chuyện tôi có thể nhảy xuống chiếc thuyền này hay không?
Cửu Miêu nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực, giọng nói rất kiên định.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.