Chương 2114: Là thầy cứu cô ta - tôi nợ em ấy
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 524 chữ
- 2022-02-19 10:13:28
Tôi muốn dạy dỗ em ấy thật tốt, không chừng có thể khiến tâm lý và tính cách của em ấy khôi phục như bình thường.
Tôi đã che giấu c8huyện này, sau đó nghiêm túc dạy dỗ, đến kỳ nghỉ là lại đưa em ấy ra ngoài khám bác sĩ tâm lý.
Lâu dần, tôi phát hiện em ấy 3trừ không thích nói chuyện với người khác ra, những thứ khác đều bình thường.
Có lẽ nếu tôi không tồn tại, cô ta sẽ không
mất khống chế như vậy.
Nếu như không có trận chiến giữa cô và Thiên Dạ thì cũng sẽ không gây ra nhiều rắc rối thế này.
Nói cho cùng vẫn là tôi hại em ấy, hại Cổ Lâm.
An Viễn Đạo thở dài một tiếng.
Là anh ta đưa Thiên Dạ vào, cũng là anh ta cố ý che giấu sự thật là Thiên Dạ bị bệnh, ép cô ta ở lại bên cạnh.
Nhiếp Nhiên chậm rãi đi tới, đứng đối diện với anh ta:
Khi đó tôi đã thấy kỳ lạ rồi, tại sao tôi chỉ cần gọi tên thấy hay nói thấy không đúng là đã có thể khiến cô ta ác cảm với tôi.
Khi ấy tôi còn nghĩ có phải là cô ta thích thầy không.
Có điều bây giờ nghe thấy nói như vậy, tôi cảm thấy đó không chỉ là thích, mà là hoàn toàn coi thấy là toàn bộ cuộc đời cô ta.
Thầy giao cho cô ta sinh mệnh lần thứ hai, cho nên cô ta không cho phép bất cứ ai không tôn trọng, phá hoại, bất kính với thầy.
Đến bây giờ Nhiếp Nhiên vẫn không quên được ánh mắt sắc bén của Thiên Dạ khi nghe thấy mình gọi tên An Viễn Đạo.
Cho nên cô ta vì lựa ý hùa theo ánh mắt của thầy, đã hoàn toàn áp chế sự thiếu hụt trong tính cách không có cách nào thay đổi xuống, cố gắng để thầy nhìn thấy mặt tốt của cô ta.
Tôi cho là em ấy đã khỏi bệnh, hơn nữa ngay cả9 bác sĩ tâm lý cũng nói với tôi là em ấy đã khỏe rồi.
Nhưng bây giờ chuyện của Cổ Lâm đã nói cho tôi biết, thật ra em ấy chư6a hề khỏi.
Lúc này, cuối cùng Nhiếp Nhiên cũng nói,
Không phải chưa, mà là cô ta đã coi thầy là người duy nhất cứu giúp cô ta.
An5 Viễn Đạo bị câu nói này của cô kéo ra khỏi ký ức, anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhiếp Nhiên, đáy mắt mơ hồ.
Nếu như lúc ấy anh ta đưa cô ta đến cô nhi viện, nói không chừng bây giờ Thiên Dạ có thể là một cô gái bình thường, có giáo viên ở viện phúc lợi dạy dỗ, ít nhất vẫn có thể bình an sống đến bây giờ.
Càng nghĩ anh ta lại càng hối tiếc về chuyện mình đã làm.
Mỗi người đều có lựa chọn của mình, đâu phải là thầy chưa cố hết sức.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.