• 6,903

Chương 2135: Dám động đến người của anh - tự tìm đường chết


Sao Nhiếp Nhiên lại không biết suy nghĩ trong lòng anh ta.

Khoảng thời gian này An Viễn Đạo giống như là biến mất, lần nào cô đến thăm 8Cổ Lâm cũng không gặp được anh ta.

Sau đó cô hỏi mẹ Cổ Lâm mới biết, hóa ra anh ta đến vào buổi trưa.
Nghĩ tới đây, trong lòng anh ta không nhịn được có chút mất mát.
Cuối cùng, người cuối cùng có liên hệ với đơn vị dự bị cũng sắp rời đi rồi sao?
Trở về đơn vị thì tốt, rất tốt.
À thì...
tôi còn có việc phải làm, qua một khoảng thời gian nữa tôi lại đến.
Anh ta làm ra vẻ dửng dưng kéo khóe miệng lên, tạm biệt mẹ Cổ Lâm, rồi vội vàng đi ra ngoài.
Nhưng mới vừa tới cửa đã bị Nhiếp Nhiên giơ tay ra ngăn lại.
Cô nói từng chữ:
Thầy có việc? Bây giờ thấy còn có thể có chuyện quan trọng gì để làm, chẳng qua là cưỡi con xe ba bánh nát của thầy đi mua ít khoai tây thối với ít rau dưa mà thôi.
An Viễn Đạo bị cô chế giễu như vậy, lập tức thấp giọng mắng,
Nhiếp Nhiên, cô đừng quên trước đây mình cũng đã làm lính cấp dưỡng, cũng đẩy xe ba bánh nát đi mua khoai tây thối và rau dưa.
Nhiếp Nhiên nhướng mày cười,
Đúng vậy, cho nên tôi rất rõ quy trình mua đồ nấu cơm.
Đám binh lính kia sẽ không vì bị thiếu một thùn5g cơm mà kháng nghị chứ?
An Viễn Đạo biết cô cố ý châm chọc mình, anh ta ngại vì có mẹ Cổ Lâm ở đây, không tiện nói gì, chỉ có thể nói sang chuyện khác:
Cô sắp tháo bột rồi à?
Nhiếp Nhiên cũng biết mình không tiện nói quá đáng ở trước mặt người khác nên gật đầu theo anh ta,
Vâng, cuối cùng cũng sắp tháo bột rồi, hai tháng qua đeo quá khó chịu.
An Viễn Đạo nghe thấy cô bình phục đương nhiên cũng vui, nhưng sau đó anh ta lại hỏi:
Vậy chẳng phải là buổi chiều cô sẽ về đơn vị à?
Nhiếp Nhiên dựa vào khung cửa, giọng bình thản,
Giờ thầy mới nghĩ đến à?
Lần này An Viễn Đạo không cười được nữa.
Nhiếp Nhiên trở về đơn vị rồi.
Nói cách khác bọn họ sẽ không gặp nhau nữa.
đến đưa đồ 9rồi chạy.
Sao thế, cô là ác ma hay là yêu quái mà lại tránh cô như vậy? Nhiếp Nhiên giơ tay lên,
Lát nữa tôi đi tháo bột nên đến sớm.6
Chỉ là không ngờ sĩ quan huấn luyện An của chúng ta lại chạy tới vào giờ cơm.
Đây rõ ràng là đang cố ý3 tránh mình.
Vì thế, hôm nay cô đặc biệt tới sớm một chút để chặn anh ta.
Không ngờ cái tên này thật sự...
Dùng cái này để tránh tôi là không được.
Nói xong, cô cũng không chờ An Viễn Đạo nói gì, quay đầu sang nói với mẹ Cổ Lâm:
Cô, cháu và sĩ quan huấn luyện có một số việc phải nói chuyện với nhau, lát nữa cháu đến thăm Cổ Lâm sau.
Đến bây giờ mẹ Cổ Lâm vẫn không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy bọn họ nói như vậy, bà gật đầu liên tục nói:
Được được được, hai người cứ đi làm việc của mình đi.

Đi thôi, sĩ quan huấn luyện An.
Nhiếp Nhiên bắt lấy cổ tay An Viễn Đạo, đi ra ngoài phòng bệnh.

Hai người nhanh chóng đi từ trên tầng xuống.

Đến vườn hoa nhỏ dưới tầng, lúc này An Viễn Đạo mới hất tay Nhiếp Nhiên ra.


Cô có gì không thể nói ở đó, cứ phải kéo tôi xuống đây?
An Viễn Đạo cau mày, thấy Nhiếp Nhiên đang định mở miệng, vội vàng ngắt lời cô:
Dù sao chuyện này tôi đã quyết định rồi, cô có nói gì cũng vô ích!
Anh ta nói như đinh đóng cột.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.