Chương 2136: Dám động đến người của anh - tự tìm đường chết
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 786 chữ
- 2022-02-19 10:13:28
Ai bảo khoảng thời gian trước thầy trốn tránh mãi.
An Viễn Đạo bị cô nói như vậy cũng thấy hơi áy náy.
Những ngày q8ua anh ta luôn cố ý tránh Nhiếp Nhiên, bởi vì anh ta không muốn bị Nhiếp Nhiên khuyên bảo.
Cô!
.
An Viễn Đạo có cảm giác bây giờ mình cũng đã bị chọc tức sắp đưa vào bệnh viện rồi! Nhiếp Nhiên thấy anh ta bị mình làm cho giận đến đau phổi, tiếp tục nói:
Cho nên, vì an toàn cho thấy, tôi không làm lính của thầy thì hơn.
Cũng đúng, tôi vẫn muốn sống lâu.
An Viễn Đạo giận sưng mặt lên, mãi mà hai người không nói gì, nhưng độ kiên nhẫn với Nhiếp Nhiên thì anh ta lại không bằng cô, anh ta cứng rắn nói:
Cô còn ngồi ở đây làm gì? Vì an toàn tính mạng của tôi, bây giờ cô có thể đi rồi.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta khoanh hai tay trước ngực, mặt căng lên, dáng vẻ tức giận, cô càng cảm thấy trêu anh ta rất vui.
Cô gái này ngay cả lừa gạt mình cũng không muốn.
Rốt cuộc mình làm sai chỗ nào mà để cho cô ghét làm binh lính của mình như vậy.
đúng là có lòng tốt không được báo đáp, ai cần cô đi, tôi đây chẳng rảnh quan tâm cô.
Nhiếp Nhiên làm ra vẻ rất quan tâm vỗ vai anh ta một cái,
Thật ra là tôi sợ thầy thấy cổng đơn vị dự bị rồi sẽ không muốn đi nữa.
Thôi đi.
An Viễn Đạo giật bả vai, hất tay cô ra.
Nhiếp Nhiên lại đút tay vào trong túi, hờ hững nói:
Nếu như ở lớp cấp dưỡng chán rồi, nhớ quay về.
An Viễn Đạo nghe cô nói vậy, dừng mấy giây mới trả lời:
Cô cũng không phải là lính của tôi.
Nhiếp Nhiên cười nhìn anh ta,
Thầy muốn tôi làm lính của thầy thì thấy mới chịu trở về à?
Hứ.
Chẳng lẽ là bởi vì ban đầu mình trừng phạt cô quá đáng, cho nên cô vẫn thì mình à? Suy nghĩ này mới xuất hiện đã lập tức bị anh ta bác bỏ.
Nếu Nhiếp Nhiên thật sự thì mình thì sẽ không nói chuyện tán gẫu với mình như vậy.
Nhiếp Nhiên quay đầu nhìn về phía anh ta,
Không có.
Sao hả? Không phải là thầy muốn dùng cái xe 5ba bánh nát của mình đưa tôi về đấy chứ? Đừng, tôi xin nhận lòng tốt của thầy, cái xe của thầy quá nát, tôi mất mặt lắm.
Viễn Đạo bị cô châm chọc như vậy thì giận đến vẹo cả mũi,
Con nhỏ này...
Cô muốn nói chuyện gì v3ới tôi?
Anh ta ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Nhiên, hỏi.
Nhiếp Nhiên nhìn bầu trời quang đãng không mây, tùy ý đáp:
K9hông biết, nói chuyện vu vơ thôi, dù sao nói chuyện hết một tiếng là tôi cũng đi.
Lát nữa có người tới đón cô à?
An Viễn6 Đạo hỏi.
Nếu như cô làm lính của của tôi, tôi sẽ suy nghĩ.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta làm ra vẻ kiêu ngạo, không nhịn được cười khẽ,
Mơ đi, thầy cứ ở lại lớp cấp dưỡng tiếp tục phát huy đi.
Này, rốt cuộc tôi có chỗ nào không tốt, mà cô lại không muốn làm lính của tôi như vậy?
An Viễn Đạo tỏ vẻ rất tổn thương.
Cô gái này mặc dù ở trong đơn vị qua lại với mình không nhiều, nhưng ít nhiều anh ta vẫn biết tính cô, đối với người không thích, từ trước đến giờ cô không có quá nhiều phản ứng.
Lúc anh ta đang xoắn xuýt thì nghe thấy Nhiếp Nhiên nói:
Lúc huấn luyện thấy quá nghiêm khắc, tôi sợ bị thầy hành hạ chết.
An Viễn Đạo nổi giận,
Huấn luyện không nghiêm khắc tức là đang hại các cô! Cô chưa nghe nói câu thêm một giọt mồ hôi rơi ở trong sân huấn luyện chính là vì tương lai bớt đi một giọt máu ở trên chiến trường à?
Nhiếp Nhiên cười nhìn anh ta, gật đầu,
Tôi nghe rồi, nhưng tôi sợ tôi rơi thêm một giọt mồ hôi, thầy sẽ bị tôi hành hạ, sau đó tức chết đưa vào bệnh viện.
Chỉ tiếc trong một khoảng thời gian ngắn, cô sẽ không gặp được người này nữa rồi.
Cô nhìn đồng hồ, đúng là đã đến giờ hẹn bác sĩ đi tháo bột nên cũng không không tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa,
Vậy được rồi, tôi đi tháo bột đấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.