Chương 2149: Kề vai huấn luyện
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 817 chữ
- 2022-02-19 10:13:28
Nhưng than thở thì than thở, cuối cùng vẫn đứng dậy đi theo Lý Kiêu cùng tập trung tinh thần huấn luyện một lần nữa.
<8br>
Lúc nào cậu về?
Tuy Lý Kiêu đề nghị tiếp tục huấn luyện, nhưng sau khi huấn luyện hơn một tiếng nữa, đêm đã khuya, c3ô không nhịn được hỏi.
Cậu biết rõ tôi sẽ không ngủ, cần gì phải hỏi.
Nhiếp Nhiên lại chui qua lưới sắt một lần9 nữa, trước khi tiến vào hạng mục kế tiếp, cô dành thời gian trả lời một câu.
Trước kia tối nào cô cũng sẽ lén rờ6i khỏi ký túc xá đi huấn luyện suốt đêm, điều này cô tin chắc chắn Lý Kiêu biết.
Cứ tiếp tục như vậy, sau này giơ súng cũng sẽ không ổn định.
Nhiếp Nhiên nắm hai tay lên xà đơn, không ngừng làm động tác xoay người trên xà, rèn luyện sức hai cánh tay.
Thật ra đã rất lâu cô chưa làm động tác này rồi, vừa rồi lúc chống lên xà lại thấy hơi không quen.
Lúc bắt đầu, động tác của Nhiếp Nhiên rất đúng chuẩn, hơn nữa tay cũng vô cùng ổn, nhưng một lúc sau, dễ thấy cái tay chống xà đơn của cô bắt đầu hơi run rẩy.
Dù sao tay cô cũng vừa khôi phục, mới làm trong thời gian ngắn như vậy tay đã bắt đầu không chịu nổi.
Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn cau mày, cắn răng tiếp tục làm.
Tôi biết, nhưng tình trạng sức 5khỏe của cậu bây giờ không cho phép cậu làm như vậy.
Lý Kiêu sánh vai với cô cùng tiến vào hạng mục tiếp theo.
Sau khi liên tục tăng tốc, hai người cùng xông đến điểm cuối.
Nếu bác sĩ đã đồng ý cho tôi xuất viện, tức là tất cả đều được phép
Nhiếp Nhiên khom người, không ngừng thở hổn hển nói.
Đêm đầu hè, gió không nóng như buổi chiều, chỉ có từng cơn gió mát hiu hiu thổi qua.
Nhiếp Nhiên lại huấn luyện xong vòng vượt chướng ngại vật mới, sau đó chuyển sang xà đơn xà kép.
Bởi vì cánh tay cô bị thương, đã rất lâu không huấn luyện, cho nên sức tay yếu đi không ít.
Tôi biết, nhưng tôi muốn huấn luyện nhiều hơn, nửa năm không huấn luyện cũng bị lười đi rồi.
Nhiếp Nhiên thở hổn hển, lại vòng ra phía sau.
Lý Kiêu không thể so với Nhiếp Nhiên, ban ngày đã huấn luyện quá nhiều rồi, buổi tối lại cùng Nhiếp Nhiên huấn luyện năm tiếng, thể nặng gần như đã tiêu hao hết, không chạy được nữa.
Cuối cùng Lý Kiêu lựa chọn ở bên cạnh nghỉ ngơi.
Nhiếp Nhiên thấy vậy thì nói:
Cậu mau về nghỉ ngơi đi, cậu ở bên cạnh gây trở ngại cho tôi lắm.
Một mình cậu chắc chắn không có vấn đề gì chứ?
Lý Kiêu vẫn nghi ngờ.
Ừ, bây giờ tôi hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì cả.
Sau khi có được câu trả lời khẳng định của Nhiếp Nhiên, Lý Kiêu mới rời khỏi sân huấn luyện.
Trong nháy mắt, trong sân huấn luyện chỉ còn lại một mình Nhiếp Nhiên.
Thật ra cậu không cần liều mạng như vậy.
Lý Kiêu mới huấn luyện chung với cô chỉ có năm tiếng ngắn ngủi nhưng đã có thể cảm nhận được trạng thái của cô đang không ngừng tăng lên.
Người nằm ở bệnh viện nửa năm có thể mất năm tiếng để điều chỉnh lại, như vậy đã vượt qua người bình thường rồi.
Chỉ cần duy trì phương thức huấn luyện như vậy, không bao lâu cô sẽ có thể bình thường trở lại, không cần tiếp tục khắt khe với mình quá mức thế này.
Trước kia cô có thể làm tám mươi mấy lần, nếu tháo miếng chì trên tay xuống, một trăm lần với cô mà nói cũng có thể miễn cưỡng vượt qua.
Mà bây giờ cô mới làm năm mươi lần đã hoàn toàn không chịu nổi.
Cảm giác tay không có sức khiến cô như muốn rơi xuống.
Cộng thêm mồ hôi trên tay trơn trượt càng gia tăng huấn luyện.
Vì để không ngã xuống, cô chỉ có thể dựa vào bản năng bám chặt xà đơn, lòng bàn tay bởi vì dùng sức quá mức mà vô cùng đau đớn.
Sau khi nghiến răng cố gắng kiên trì một thời gian ngắn nữa, cô thật sự kiệt sức, buông lỏng tay ra một chút, cả người không bị khống chế ngã từ trên xà đơn xuống.
Cô đứng đó kiểm tra hai tay mình thì thấy lòng bàn tay đỏ lên, mười ngón tay bởi vì nắm xà đơn quá chặt mà không thể duỗi thẳng ra ngay được.
Cô chỉ có thể hoạt động ngón tay trước, sau đó nắm lấy xà đơn, định chống lên tiếp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.