Chương 2207: Anh ta là sĩ quan huấn luyện hay là người ở:
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 811 chữ
- 2022-02-19 10:23:50
An Viễn Đạo cũng cảm thấy lời nói này của mình không thích hợp, anh ta hơi lúng túng, sau đó nói lảng sang chuyện khác:
Rốt cuộc tay c8ô bị làm sao mà phải ở đây?
Tay tôi bị tái phát lần hai.
Đang yên đang lành sao lại tái phát?
Lúc cứu người bị đập một cái.
Nhi3ếp Nhiên nói rất dửng dưng, nhưng An Viễn Đạo lại biết có thể khiến con nhỏ này vui vẻ ra viện, sau đó cả người thương tích trở lại, v9ậy thì cảnh tượng cứu người nhất định rất nguy cấp.
Nghiêm trọng không?
Anh ta hỏi.
Tôi vừa nhớ ra rồi, lần trước cô bỏ thuốc hại tôi vào bệnh viện, bây giờ lại còn muốn ăn đồ tôi làm? Cô không sợ tôi tức giận hạ độc lại cô à?
Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười, hoàn toàn không sợ hãi,
Yên tâm, tôi có chuột bạch kiểm tra thay tôi rồi, thầy cứ yên tâm bỏ đi.
An Viễn Đạo vốn dọa cô, ai ngờ lại bị cô phản đòn.
Nói chuyện với cô quả nhiên anh ta không có một chút phần thắng nào! An Viễn Đạo tức giận trợn mắt nhìn cô, sau đó cầm trái cây vào phòng bệnh thăm Cổ Lâm.
Sau khi nói chuyện khoảng mười phút, An Viễn Đạo đi từ trong phòng bệnh ra.
Trước kia anh ta đều ngồi khoảng nửa tiếng mới rời đi, nhưng hôm nay lại vô cùng nhanh.
Lúc anh ta ra khỏi phòng bệnh, Nhiếp Nhiên đã không còn đứng ở cửa thang máy nữa.
Lần này An Viễn Đạo há hốc mồm, anh ta còn chưa kịp hỏi cô sổ phòng bệnh, người này đã đi mất rồi, anh ta phải đi đâu tìm cô đây? Con nhỏ này không phải tưởng là không uống được canh xương thật nên đi mất đấy chứ.
Anh ta chỉ nói thế mà thôi.
Nhiếp Nhiên nhún vai,
Thế này t6hôi, dù sao không bị cưa là được rồi.
Không...
An Viễn Đạo cũng thật sự phục suy nghĩ này của cô.
Ngày mai tôi mang canh x5ương đến cho cô.
.
Đừng, nếu thấy đã mở lời rồi, vậy tôi sẽ nể mặt uống một ngụm.
Nhiếp Nhiên tiến lên cười nói với anh ta.
Nhưng An Viễn Đạo trước giờ kiêu ngạo lại hất hàm, nói:
Không làm.
Hồi đó lúc làm sĩ quan huấn luyện, anh ta luôn cố ý chọn buổi trưa lúc mặt trời gay gắt nhất bắt đám binh lính lớp 1 huấn luyện.
Nhưng bây giờ tình huống không giống thế!
Bây giờ cô là bệnh nhân, ngộ nhỡ bị đau đầu, cảm nắng thì làm thế nào?
Nhiếp Nhiên phơi nắng hơi chói mắt, cô nheo mắt ngẩng đầu lên nhìn về phía An Viễn Đạo,
Tôi đâu có yếu đuối như vậy, mau đến đây ngồi cùng tôi đi, tôi mới bị chấn động não không lâu, ngẩng đầu mãi sẽ bị choáng.
Chấn động não?
An Viễn Đạo cau mày nhìn cô từ trên xuống dưới.
Ồ, thầy lợi dụng chức vụ cho tôi suất ăn đặc biệt đấy à? Nhưng mà thấy có biết nấu ăn không?
Trong lời nói của cô tràn đầy vẻ nghi ngờ.
An Viễn Đạo hậm hực đến nội thương, dứt khoát nói:
Bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì.
Nói xong anh ta định đi ra khỏi thang máy, đến phòng bệnh của Cổ Lâm.
Anh ta vốn tốt bụng, thấy Nhiếp Nhiên ở trong bệnh viện một mình, không ai chăm sóc, nhìn rất đáng thương, kết quả cô lại xỏ xiên anh ta.
Đúng là có lòng tốt mà không được báo đáp.
Người gì mà nóng tính thế! An Viễn Đạo chỉ có thể xuống tầng, định rời khỏi bệnh viện.
Nhưng lúc đi ngang qua vườn hoa nhỏ, anh ta nghe thấy ở không xa trước mặt truyền đến một tiếng nói lười biếng,
Sao giờ thấy mới xuống thế, tôi ngồi ở đây chờ thầy rất lâu rồi đấy.
Anh ta lập tức đi tới,
Bây giờ đang là tháng bảy tháng tám, cô không sợ bị say nắng ngất xỉu à?
Chỗ Nhiếp Nhiên tìm được không có bóng cây che chắn, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, giống như là muốn nướng chín người ta.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại chẳng quan tâm, nói:
Ôi trời, nói cứ như ở quân đội tháng bảy tháng tám cho nghỉ hè không cần huấn luyện ấy.
Hơn nữa ngày trước lúc thầy còn ở trong đơn vị, không phải cũng toàn chọn lúc ánh mặt trời gay gắt nhất bắt bọn họ tiến hành huấn luyện à?
An Viễn Đạo bị bới lại chuyện cũ thì hơi lúng túng.
Cô mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, nhìn càng thêm nhỏ bé.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.