Chương 2208: Anh ta là sĩ quan huấn luyện hay là người ở?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 608 chữ
- 2022-02-19 10:23:50
Nhiếp Nhiên chỉ cái tay bị thương của mình,
Tay tôi bị thương, rơi từ trên vách núi xuống, sau đó được đưa đến bệnh viện, hôn mê rất nhiều ngà8y, bỏ lỡ những hạng mục sát hạch sau đó.
An Viễn Đạo càng nghe càng cảm thấy không đúng,
Đợi đã, không phải là cô đi cứu người à?
Đúng vậy3, cứu người khiến tay tôi bị rạn xương lần hai, sau đó lúc tham gia sát hạch tưởng là chịu đựng được, kết quả không chịu nổi.
Nói đến chuyện 9này, trong giọng nói Nhiếp Nhiên cũng mang theo mấy phần tiếc nuối.
Cực khổ lâu như vậy, cuối cùng vẫn không thành công.
Mặc d6ù đã cố hết sức, nhưng vẫn có tiếc nuối.
Tay cô bị rạn xương lần hai còn muốn thi trèo?
An Viễn Đạo cũng bội phục cô luôn, đúng là t5ự ngược không hề nương tay.
Hồi đầu cô dựa vào sự bướng bỉnh kia mà đứng dưới trời tuyết chín ngày, cuối cùng ngất xỉu phát sốt nằm nhiều ngày như vậy.
Bây giờ lại vì sát hạch mà rạn xương tay rồi vẫn muốn thi.
Mặc dù nói tinh thần này đáng khen, nhưng mà...
Xương tay bị rạn không giống với trật khớp.
Sự đau đớn đó không phải là người bình thường có thể chịu được.
Vậy chỉ có thể chờ sát hạch mùa đông thôi, có điều cô vắng mặt trong kỳ sát hạch mùa hè, nhất định sẽ kéo đánh giá tổng hợp của cô xuống, đơn vị tinh anh chắc chắn sẽ không có phần của cô, cô từ bỏ ý định đi.
An Viễn Đạo nói.
Nhiếp Nhiên quay sang lạnh lùng nhìn anh ta,
Thầy có biết an ủi người khác không hả? Không biết an ủi thì đừng an ủi.
Tôi chỉ nói thật thôi, ai bảo cô cậy mạnh, đáng đời! Tôi nói cho cô biết, theo thông lệ trước kia, cô chắc chắn không vào được đơn vị lặn chiến đấu.
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên bình tĩnh, nhưng trong lời nói mang đầy uy hiếp,
Thầy đừng tưởng bây giờ tôi có một tay không thể đánh được thầy.
Dù sao tôi cũng từng là sĩ quan huấn luyện lớp 1, cô cảm thấy cô đánh được tôi à?
An Viễn Đạo hoàn toàn không hề sợ hãi người bệnh như Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên xem thường mỉa mai,
Thầy đã ở trong lớp cấp dưỡng làm lính cấp dưỡng lâu như vậy rồi, còn có phong thái như trước kia à?
.
An Viễn Đạo bị khích, lập tức nhảy lên, xắn ống tay áo lên làm ra vẻ muốn đánh nhau,
Không tin thì chúng ta đầu thử xem?
Tôi là bệnh nhân, thầy lại còn muốn đấu với tôi, đúng là ức hiếp người khác.
Nhiếp Nhiên khoan thai đứng lên, sau đó nói:
Không còn sớm nữa, tôi về đi ăn cơm đây, ngày mai nhớ mang canh xương cho tôi, cho ít muối thôi nhé, váng mỡ cũng phải hớt sạch.
Nghe thấy cô sai bảo như vậy, mặt An Viễn Đạo càng đen hơn.
Rốt cuộc anh ta là sĩ quan huấn luyện, hay là người ở của Nhiếp Nhiên? Người khác thấy mình đều kính trọng, sao với cô, mình lại rớt giá thế này! Dù sao anh ta cũng đã từng là sĩ quan huấn luyện của đơn vị dự bị, mà cô chỉ là một nữ binh trong đơn vị dự bị mà thôi! Rốt cuộc cô có hiệu lớn nhỏ và tôn ti không hả!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.