Chương 2209: Lộ ra sơ hở?!
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 1045 chữ
- 2022-02-19 10:23:50
Cô làm gì mà nhìn chằm chằm bình giữ nhiệt không nhúc nhích thế?
Tống Nhất Thành đi từ ngoài cửa vào nhìn thấy Nhiếp Nhiên ngồi nh8ìn bình giữ nhiệt trên bàn, liền hỏi.
Nhưng sau đó anh ta lại cảm thấy không được bình thường.
Không đúng, không c3ó ai đến thăm cô, ai mang bình giữ nhiệt đến cho cô chứ?
Là một sĩ quan huấn luyện cũ mang canh đến.
Sĩ quan huấn luyện?
Tống 9Nhất Thành để bệnh án trong tay xuống, tiến lên mở bình giữ nhiệt ra.
Nhiếp Nhiên chặc lưỡi cảm thán,
Nhị thiểu, anh đúng là quá độc ác rồi, trước kia sao em lại không phát hiện ra nhỉ?
Động đến người phụ nữ của anh, để cho ông ta toàn thấy là anh đã cảm thấy hại cho ông ta rồi.
Lúc nói câu này, trong giọng nói của Hoắc Hoành không tự chủ được lộ ra sự tàn bạo.
Nhiếp Nhiên lập tức trêu anh,
Xem cái giọng tức giận của anh đi.
Cuối cùng biến thành ngày uống canh, tối ra sức tập thể dục.
Tóm lại, có thể nói là hai bên đều đang bị giày vò.
Nhiếp Nhiên làm người đứng xem nhìn thấy cả nhưng giả vờ như không biết.
An Viễn Đạo hiếm khi nghe thấy cô gái này khen tay nghề nấu nướng của mình như vậy, nhất thời lại hơi lâng lâng, tưởng là mình nấu được đồ ăn ngon tuyệt thế gì đó.
Anh ta nghi, dù sao bây giờ đơn vị của anh ta cách bệnh viện trung ương không xa, dứt khoát quyết định hằng ngày mang canh đến cho cô.
Vậy là trong nửa tháng sau đó, Tống Nhất Thành nhanh chóng tăng một cân rưỡi, làm anh ta tức mà vẫn phải uống thay Nhiếp Nhiên.
May mà có con chuột bạch Tống Nhất Thành này, đúng là thuận tiện hơn hẳn.
Cứ như vậy, cuộc sống trôi qua trong sự kìm nén của Tống Nhất Thành và cảm giác ngày càng tự tin về tay nghề nấu nướng của An Viễn Đạo.
Những ngày ở trong bệnh viện, Nhiếp Nhiên sống rất nhàm chán.
Nhiếp Nhiên khẽ cười,
Hoắc Khải Lãng không tiếp tục nghe lén điện thoại của anh nữa à?
Hoắc Hoành thâm ý trả lời:
Bây giờ chỉ sợ ông ta đã không có năng lực nghe lén nữa rồi.
Ô? Tại sao thế?
Nhiếp Nhiên không hiểu hỏi.
Chú Trần bị cướp biển giết trên đảo, bây giờ ông ta đang đau đầu chuyện trên đảo, đâu còn quan tâm được đến anh.
Bị cướp biển giết?
Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày lên,
Sao nghe câu này lại toàn mùi âm mưu thế.
Ừ, anh sai người giết.
Nhiếp Nhiên biết ngay Hoắc Hoành có liên quan đến cái chết của chú Trần, cô cười hỏi:
Chắc chắn chết rồi chứ? Sao em lại cảm thấy ông ta sẽ đội mồ sống lại thể
Yên tâm, ông ta bị bắn hai phát vào trán và tim, cho dù là thần tiên cũng khó cứu ông ta.
Nhắc đến chuyện chủ Trần muốn giết Nhiếp Nhiên, trong giọng nói của Hoắc Hoành không che giấu được sự lạnh lùng và ác độc.
Mùi xương hầm lập tức bay ra khỏi bình.
Nam 6hay nữ thế?
Anh ta cau mày hỏi.
Nam.
Canh này cô không được uống, quá dầu, tôi uống giúp cô.
Trời đang ba mươi độ, còn 5uống canh nóng như vậy, Tống Nhất Thành cứ vừa thổi vừa uống, chỉ một lát anh ta đã chảy đầy mồ hôi.
Cho nên trong phòng bệnh luôn quạnh quẽ.
Có điều cũng may An Viễn Đạo và Tống Nhất Thành có thể điều chỉnh bầu không khí một chút, cũng coi là trong nhạt nhẽo có ít niềm vui.
Nhưng cô không ngờ là trong cuộc sống bình thường như nước này lại xuất hiện một chuyện bất ngờ.
Cô ấn nút nghe, nghe thấy giọng nói quen thuộc của Hoắc Hoành vang lên bên kia điện thoại,
Gần đây em có khỏe không?
Em vẫn khỏe.
Sao bây giờ anh lại nhớ ra gọi điện thoại cho em thế?
.
Bởi vì nhớ em.
Hoắc Hoành nói rất nhanh, hình như chỉ đợi cô hỏi là nói.
Miệng anh có sao không?
Nhiếp Nhiên hỏi.
Vẫn ổn, không có chuyện gì, chỉ là canh này không ngon, sau này đừng để sĩ quan huấn luyện kia đưa tới nữa.
Đối với Tống Nhất Thành mà nói, một người đàn ông mà nấu canh cho một người phụ nữ, nhìn thế nào cũng cảm thấy có âm mưu gì đó.
Nhiếp Nhiên nhíu mày, cuối cùng đột nhiên nghiền ngẫm cười nói:
Được, tôi biết rồi.
Nhưng đến ngày thứ hai cô lại khen ngợi An Viễn Đạo, bảo anh ta thường xuyên mang canh qua.
Dù sao cô cũng thực sự cần có người tiêu hao những chỗ canh xương này cho mình.
Bây giờ mặc dù cô không còn cảnh giác với đồ ăn như trước kia, nhưng cũng sẽ không dễ dàng tùy tiện cầm lên ăn.
Bởi vì khi đó cố chủ động đòi nên cô cũng không tiện từ chối tâm ý của An Viễn Đạo.
Đó chính là...
điện thoại của Hoắc Hoành! Tính ra thì cũng đã ba tháng kể từ sau ngày đó, hai người bọn họ không hề gọi điện thoại cho nhau.
Nguyên nhân đơn giản là vì khi đó Hoắc Hoành đang bị giám sát, còn cô thì bạn chuẩn bị cho sát hạch mùa hè.
Đám người Hà Giai Ngọc đến thăm cô từ tuần trước, nhưng dù sao bọn họ cũng đều phải huấn luyện, xin nghỉ không dễ, cho nên không đến được thường xuyên.
Mà cô cũng không muốn nói cho hai người được gọi là
người nhà
là Nhiếp Thành Thắng và Diệp Trần.
Đối với Nhiếp Nhiên, hai người đó còn không thân thiết bằng Lý Tông Dũng và An Viễn Đạo.
Vậy sao hồi đầu ngay cả gọi điện thoại cho em cũng sợ muốn chết? Hả?
Cô cố ý cao giọng âm cuối khiến lòng anh ngứa ngáy.
Bởi vì anh bị bệnh sợ vợ.
Anh ở bên đầu kia điện thoại mặt không đỏ tim không run trả lời.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.