Chương 2219: Xuất viện - doanh trại hai người
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 931 chữ
- 2022-02-19 10:23:50
Lý Kiêu cảm thấy cô đang từ từ thay đổi một số thứ, mặc dù không phải quá rõ ràng, nhưng ít ra có chút phản ứng và hành động rồi.8
Giống như lúc cứu hỏa, đâu có phải là cô ấy không phát hiện ra Nhiếp Nhiên lười biếng trốn ở bên cạnh xem.
Nhiếp Nhiên gật đầu rồi đi vào trong đơn vị.
Sau khi thấy cô biến mất ở cổng đơn vị, Tống Nhất Thành mới khẽ thở dài một tiếng rồi quay vào trong xe rời đi.
Nhưn3g cuối cùng Nhiếp Nhiên vẫn cứu người phụ nữ có thai và mấy đứa bé đó ra khỏi đám cháy, thậm chí vì thế còn làm bả vai mình bị t9hương.
Trên thực tế cô chỉ hành động theo nguyên tắc của mình mà thôi.
Thời tiết đầu thu dễ chịu khiến người ta cảm thấy khoan khoái Nhiếp Nhiên nhắm hai mắt lại, khẽ cong khóe miệng lên, nhìn vô cùng thư thái.
Tống Nhất Thành đi từ khoa khám bệnh đến khu nội trú, lúc đi ngang qua vườn hoa nhỏ vô tình liếc thấy Nhiếp Nhiên được bao phủ trong ánh nắng vàng êm dịu vô cùng ấm áp.
Lần này...
nếu như còn bị thương nữa, sẽ không có ai có thể giúp cô nữa đâu.
Tống Nhất Thành có chút lúng túng cười khan, nói:
Đi thôi, không còn sớm nữa, đi lên ăn cơm tối thôi.
Üm.
Nhiếp Nhiên đứng dậy, đi về phía khu nội trú.
Hai người cách nhau một hàng cây, sánh bước đi vào bên trong.
Chiếc xe lao nhanh trên con đường rộng rãi.
Chỉ hơn một tiếng ngắn ngủi, cô đã an toàn tới cổng đơn vị.
Nắng chiều từ từ buông xuống, cho đến khi tia sáng cuối cùng cũng bị tầng mây che mất.
Lại qua hơn một tháng ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, cuối cùng cũng hết ba tháng, cuối cùng cô cũng mãn hạn được thả ra.
Đương nhiên là đưa cô về đơn vị rồi.
Tống Nhất Thành chỉ lên người mình,
Cô không phát hiện tôi cũng thay quần áo rồi, đang đợi cô à?
Không cần đầu, tôi có thể tự về.
Đi xe của tôi nhanh hơn, cô đi xe buýt phải chuyển mấy xe, mang theo túi lớn túi nhỏ thế này, cô không cảm thấy mệt à.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta kiên trì như vậy, cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Cô bảo Tống Nhất Thành lái xe ra khỏi ga ra trước, mình thì đi tạm biệt Cổ Lâm.
có cần dùng từ chuẩn xác như vậy không...
Lúc đám người này rời đi đã là hơn bốn giờ chiều, Nhiếp Nhiên không thể nào ngủ nướng chỉ có thể đi xuống vườn hoa nhỏ dưới tầng tản bộ một lúc.
Tống Nhất Thành bắt cô làm một số kiểm tra cơ bản nhưng vẫn chưa yên tâm, lại bắt cô đi chụp X-quang một lần, sau khi xác định đúng là đã khỏi hẳn rồi, không có bất cứ vấn đề gì nữa, anh ta mới tuyên bố cô có thể xuất viện.
Nhiếp Nhiên lập tức vui vẻ, vội vàng bắt đầu thu dọn hành lý.
Nhiếp Nhiên ở trong phòng bệnh ngẩn ra mấy giây, đến khi Lý Kiêu biển mất ở sau cánh cửa, cô nhướng mày lên.
Lý Kiêu này...
Lúc nhìn thấy là Tống Nhất Thành, ánh mắt vốn sắc bén của Nhiếp Nhiên mới dịu đi một chút.
Nấp ở chỗ tối nhìn chằm chằm một cô gái, cẩn thận bị người ta tưởng anh là bác sĩ biến thái đấy.
Nhiếp Nhiên nói cảm ơn Tống Nhất Thành xong, liền xuống xe cầm hành lý đi vào cổng đơn vị.
Tống Nhất Thành không yên tâm tiến lên dặn dò:
Cô ở trong đơn vị nhất định phải cẩn thận.
Tống Nhất Thành đi làm thủ tục xuất viện cho cô rồi đứng đợi cô ở cửa.
Thấy cô đã thu dọn xong tất cả, anh ta mới đi vào xách hành lý cho cô, nói:
Đi thôi.
Đi đâu?
Nhiếp Nhiên hỏi.
Anh ta giả vờ nói đùa.
Nhiếp Nhiên lập tức cười khẽ,
Yên tâm, tôi sẽ chú ý.
Đi đi, cẩn thận một chút.
Tống Nhất Thành đè nén sự quyến luyến, nói.
Anh ta không tự chủ được ngẩn ra.
Không biết là ánh mắt anh ta quá rõ ràng, hay là tính cảnh giác của Nhiếp Nhiên quá cao mà mới mấy giây cô đã mở mắt ra, nhìn qua chỗ anh ta.
Người khác nhìn có lẽ nhất thời không có 6cách nào hiểu được, nhưng hiểu rồi sẽ phát hiện mỗi hành động của cô đểu sâu sắc hơn so với bất cứ ai khác.
Cuối cùng Lý5 Kiêu rời đi.
Lúc xe chậm rãi chạy ra khỏi bệnh viện, Nhiếp Nhiên cảm thán, hồi đầu vào đây vẫn là mùa hè nóng bức, mà lúc này đi ra đã đến mùa thu rồi.
Thời gian thật sự trôi quá nhanh.
Còn An Viễn Đạo thì mấy ngày trước lúc anh ta tới, cô đã nói với anh ta rồi.
Cho nên sau khi chào Cổ Lâm, cô nhanh chóng đi xuống, chui vào bên trong xe của Tống Nhất Thành.
Chuyện này đối với Nhiếp Nhiên mà nói là một chuyện vui.
Sáng ngày hôm đó, cô yêu cầu Tống Nhất Thành tháo bột cho cô.
Mà Nhiếp Nhiên vào trong đơn vị thì phát hiện lúc này toàn bộ doanh trại trừ mấy lính gác ra, tựa như một tòa thành trống.
Xem ra nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.