Chương 2220: Xuất viện - doanh trại hai người
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 969 chữ
- 2022-02-19 10:23:50
Ở trong đơn vị hai ngày, Nhiếp Nhiên mới xuống tầng bắt đầu từ từ huấn luyện.
Ba tháng không động đến, cảm giác thân thể8 hơi cứng, nhất thời lại giống như trở lại trạng thái mới quay về khi ấy.
Trong sân huấn luyện trống trải, chỉ có một m3ình cô tập luyện các hạng mục huấn luyện thể năng cơ bản.
Phải biết không phải là tất cả mọi người đều có thể tìm được mục tiêu cuộc sống của mình, cũng không phải tất cả mọi người có thể kiên định hướng đến mục tiêu của mình như vậy.
Lúc này, Diệp Tuệ Văn quay đầu sang, cười hỏi:
Vậy cô thì sao, muốn làm cái gì? Tôi thấy kỹ thuật bắn của cô tốt như vậy, không phải cũng muốn làm tay súng bắn tỉa chứ?
Nhiếp Nhiên cười lắc đầu.
Rất không khéo, cô chính là người không tìm được mục tiêu cuộc sống của mình đó.
Chỉ một lát sau, Diệp Tuệ Văn đã đi tới, thuận thể đưa cái chai nước còn chưa mở trong tay cho cô,
Này.
Nhiếp Nhiên ngước mắt lên nhìn chai nước kia, lại nhìn cô ta, cuối cùng giơ tay ra nhận lấy,
Cảm ơn.
Diệp Tuệ Văn mỉm cười, tùy ý ngồi xuống bên cạnh cô.
Nhiếp Nhiên nghịch chai nước trong tay, phá vỡ bầu không khí trầm lặng này trước.
Không xin đi thực hiện nhiệm vụ à?
Diệp Tuệ Văn vặn nắp chai ra, uống mấy ngụm nước,
Xin tôi cũng không đi được, nghe nói lần này là nhiệm vụ trên biển, đơn vị cũng không thể vì một mình tôi mà đặc biệt lái một chiếc máy bay trực thăng qua đây đúng không? Tôi cũng không phải là nhân vật lợi hại gì, chỉ là một binh lính bình thường mà thôi.
Lúc nói chuyện cô ta khẽ cong khóe miệng lên, nhưng trong giọng nói và đáy mắt lại mang theo sự chua chát và chán nản.
Nhiếp Nhiên miễn cưỡng đáp,
Vậy cô cố lên.
Diệp Tuệ Văn dùng sức gật đầu,
Đương nhiên rồi, chỉ cần tôi chưa rời khỏi đơn vị, tôi sẽ luôn hướng đến cái mục tiêu này.
Lúc nói đến mơ ước của mình, vẻ mặt cô ta rất hào hứng.
Nhiếp Nhiên lại có chút hâm mộ.
Hâm mộ cô ta có thể tìm được mục tiêu cuộc sống của mình.
Nhiếp Nhiên gối hai tay ra sau gáy, lười biếng nói:
Sao cũng được, tôi không có mong muốn đặc biệt gì với những thứ này.
Diệp Tuệ Văn ngẩn ra, có chút kinh ngạc.
Cô ta luôn cho là kỹ thuật bắn của Nhiếp Nhiên tốt như vậy, là vì làm tay súng bắn tỉa.
Kết quả lại không phải là thể.
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu liếc cô ta,
Không phải chứ, tôi thấy lúc nãy cô bắn thành tích coi như không tệ, chỉ có hai lần bắn vào vòng 9 thôi.
Diệp Tuệ Văn cau mày,
Đối với tôi mà nói, đây đã là không đạt tiêu chuẩn rồi.
Vậy chỉ có thể nói yêu cầu của cô quá cao.
Chắc cô không biết câu slogan của lớp 2 nhỉ? Mỗi một phát đạn đều không thể lãng phí, đây là điều cơ bản nhất.
Nhiếp Nhiên nhướng mày, lớp 2?
Cô muốn làm tay súng bắn tỉa?
Cô hỏi.
Ừ, tôi rất thích cảm giác một phát bắn trúng đối tượng đó.
Lúc nói tới mấy chữ tay súng bắn tỉa, vẻ mặt cô ta rõ ràng sáng lên.
Nhìn ra được cô ta thật sự rất thích nghề nghiệp này.
Sau khi Nhiếp Nhiên huấn luyện ba bốn tiếng, Diệp Tuệ Văn cũn9g gia nhập vào cuộc huấn luyện này.
Có điều hai người không nói chuyện gì với nhau, tự huấn luyện phần của mình.
Nhiếp Nhiên tự quy định sau khi huấn luyện hai tiếng sẽ cho mình nghỉ ngơi mười đến hai mươi phút, đề phòng đột nhiên huấn lu5yện quá sức sẽ khiến thân thể không có cách nào chịu đựng.
Cô ngồi ở dưới bóng cây nghỉ ngơi.
Có điều Diệp Tuệ Văn vẫn nói đúng trọng tâm:
Tôi cảm thấy cô nên làm tay súng bắn tỉa.
Nhiếp Nhiên cười hỏi:
Tại sao? Bởi vì kỹ thuật bản của tôi tốt à?
Nhưng lần này Diệp Tuệ Văn lại lắc đầu,
Có lẽ kỹ thuật bắn là một nhân tố, nhưng quan trọng nhất là tính nhẫn nại của cô rất tốt.
Tay súng bắn tỉa vào lúc đánh lén vì có thể hoàn thành nhiệm vụ mà cần ẩn nấp rất lâu, cô rất thích hợp.
Có người còn có tính nhẫn nại tốt hơn tôi, nhịn đến mười năm, tôi coi là cái gì.
Diệp Tuệ Văn không hiểu ý Nhiếp Nhiên, lập tức trợn to mắt,
Chịu đựng mười năm không nhúc nhích? cô lừa tôi à? Người kia có khi biến thành đá rồi ấy.
Nhiếp Nhiên bị tiếng hô kinh ngạc của cô ta cắt ngang mạch suy nghĩ, sau đó chuyển chủ đề,
Lát nữa cô có huấn luyện nữa không?
Có, tôi phải huấn luyện bù lại hai tháng bị chậm này.
Nhiếp Nhiên hiểu ra vỗ vai cô ta,
Vậy cô cố lên, tôi đi nghỉ trưa trước đây.
Nói rồi cô đứng lên, đi ra ngoài sân huấn luyện.
Hai tuần lễ của bọn họ trôi qua trong doanh trại như vậy.
Trong khoảng thời gian này, hai người cũng không có nhiều cơ hội nói chuyện, phần lớn đều là tự huấn luyện.
Nhưng lần nào Diệp Tuệ Văn cũng sẽ rất thân thiết để một bình nước dưới gốc cây cho cô.
Lúc nghỉ ngơi, thỉnh thoảng Nhiếp Nhiên sẽ xem cô ta huấn luyện một lúc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.