Chương 2221: Tiếp viện - tôi cần cô
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 696 chữ
- 2022-02-19 10:23:50
Cô ta nhìn cái bia phía xa, loại bỏ tất cả suy nghĩ linh tinh, nằm bò dưới trời thu không nhúc nhích, đợi lần thử thách tiếp theo c8ủa Nhiếp Nhiên.
Nhưng khiến Diệp Tuệ Văn thất vọng chính là cả buổi chiều Nhiếp Nhiên không xuất hiện ở sân huấn luyện nữa3.
Lúc gần tối cô ta đến phòng ăn ăn cơm, mới thấy Nhiếp Nhiên đầy mồ hôi đi từ sau núi về.
Mỗi sáng ăn sáng xong, hai người sẽ làm nóng người trước, sau đó bắt đầu huấn luyện hai mươi cây số.
Buổi trưa Diệp Tuệ Văn tiến hành huấn luyện phơi nắng, mà Nhiếp Nhiên thì sẽ đi nghỉ trưa một tiếng, hoặc là ra thăng sau núi huấn luyện leo.
Đển buổi tối Diệp Tuệ Vãn sẽ huấn luyện một đến hai tiếng nữa, sau đó trở về ký túc xá ôn tập.
Nhiếp Nhiên không có hứng thú với sách vở, nên huấn luyện đến khi tắt đèn.
Thỉnh thoảng tâm trạng tốt, Nhiếp Nhiên sẽ chỉ điểm cho cô ta mấy bí quyết huấn luyện bắn.
Ví dụ buổi trưa hôm đó lúc Nhiếp Nhiên chuẩn bị nghỉ ngơi, bị Diệp Tuệ Văn gọi lại.
Hóa ra cô ta chuẩn bị huấn luyện giơ súng.
Để gia tăng độ khó, ngoại trừ một miếng gạch ở họng súng ra, cô ta còn muốn thêm một viên đạn trong nòng súng, nhưng một mình cô ta không thể nào làm được nên muốn Nhiếp Nhiên có thể bỏ vào giúp cô ta.
Nhiếp Nhiên nhìn cô ta một lúc, sau đó nói:
Nếu là tôi thì tôi sẽ treo mấy bình nước đựng một nửa chứ không phải là miếng gạch.
Diệp Tuệ Văn không hiểu hỏi:
Tại sao?
Bởi vì nước sẽ dễ bị đung đưa, càng thử thách cảm giác thăng bằng của tay cô hơn.
Câu này của cô khiến mắt Diệp Tuệ Văn lập tức sáng lên,
Có lý, tôi lập tức đi lấy mấy chai nước qua đây.
Sau đó cô ta lập tức để súng xuống chạy nhanh đến phòng ăn.
Cô đi huấn luyện leo à9?
Diệp Tuệ Văn hỏi.
Đúng vậy.
Nhiếp Nhiên lau mồ hôi, gật đầu đáp.
Tay cô vẫn ổn chứ?
Diệp Tuệ Văn rất lo lắn6g cô huấn luyện quá mạnh khiến tay bị rạn xương lần ba.
Không sao, tất cả đều bình thường.
Nhiếp Nhiên nói xong cũng đi 5tới phòng ăn.
Hôm nay hình như tâm trạng của Nhiếp Nhiên không tệ, cô lấy hai cái bánh bao xong, nhân lúc sắc trời còn chưa tối, lại chạy ra sau núi huấn luyện hai tiếng nữa mới trở lại ký túc xá tắm rửa đi ngủ.
Cuộc sống cứ ngày ngày trôi qua như vậy, ban đầu hai người bọn họ không quen, dần dần bắt đầu quen với doanh trại hai người.
Buổi chiều hôm đó quả nhiên Diệp Tuệ Văn chiến đấu với mấy bình nước.
Bình nước và miếng gạch khác nhau, miếng gạch là một chỉnh thể, cần có một lực độ nhất định mới có thể đung đưa, ảnh hưởng đến sự thăng bằng của vỏ đạn.
Nhưng bình nước thì khác, bởi vì bên trong không đựng đầy nước, chỉ cần có một chút dao động đã gây ra hiệu ứng bươm bướm, rất dễ ảnh hưởng đến độ thăng bằng của cánh tay, đồng thời phá hỏng sự thăng bằng này.
Lần này, Diệp Tuệ Văn giống như là người mới nhập môn, sự tự hào về lực thăng bằng của mình lúc đầu đã bị mấy chai nước này xóa sạch.
Buổi tối lúc gặp Nhiếp Nhiên ở phòng ăn, cô ta lập tức nói tình hình chiều hôm nay với Nhiếp Nhiên, đồng thời cảm thán:
Chẳng trách kỹ thuật bắn của cô tốt, hóa ra cô toàn dùng những cách huấn luyện cổ quái hiểm lạ này.
Cô không biết đâu, hôm nay tôi vật lộn với mấy cái bình nước này cả chiểu!
Vậy có chút thành tích nào không?
Miễn cưỡng là được, lần lâu nhất là hơn một tiếng.
Đúng là không tệ lắm.
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.