• 7,086

Chương 2222: Tiếp viện - tôi cần cô



Báo cáo tiểu đoàn trưởng, thuyền của chúng tôi bị lạc hướng, đang ở trong sương mù.

Báo cáo sư đoàn trưởng, thuyền của chúng tôi rơi vào vùng k8hí độc, có mấy binh lính bị nôn mửa và choáng váng.

Báo cáo đội trưởng Lưu, phía trước có dòng chảy ngầm, chúng tôi không thể nào đến gần được.3
Lần hành động này có tổng cộng ba đơn vị tham dự, trừ đơn vị dự bị ra, còn có đơn vị Quân khu 2 cùng với đội thủy quân lục chiến.

Thật 9ra vốn chỉ có đơn vị dự bị và đơn vị Quân khu 2 thôi, bởi vì khu vực đó do đơn vị Quân khu 2 giám sát nên tương đối thuận lợi.
Đội trưởng Lưu nghe thấy người của mình báo cáo, tức giận đập bàn.
Nhiếp Thành Thắng cũng nghiêm mặt lại hỏi:
Tiểu đoàn trưởng Lý, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào? Đã giằng co hơn một tháng rồi! Còn như vậy nữa sẽ không ổn đâu!
Lý Tông Dũng cau chặt mày, mím môi.

Hay là chúng ta tìm tiếp viện đi?
Nhiếp Thành Thắng hỏi.

Tìm tiếp viện? Còn có đơn vị nào có thể hơn chúng tôi nữa?
Đội trưởng Lưu không vui với câu này của Nhiếp Thành Thắng.

Tiểu đoàn trưởng Lý, anh chắc chắn muốn sử dụng người Quân khu 9à?
Nhiếp Thành Thắng hỏi.

Ừm, thời gian quá lâu lòng quân sẽ nóng nảy, không có lợi cho tác chiến.
Vẻ mặt Lý Tông Dũng nặng nề.
Đội trưởng Lưu vội vàng hỏi:
Chẳng lẽ Tiểu đoàn trưởng Lý bắt được tù binh à?

Không cần tù binh, có một người có tác dụng hơn tù binh.
Nói xong ông chạy vội ra ngoài, chỉ để lại một đống người đang hoang mang.
Có tác dụng hơn tù binh? Đó là ai? Lúc mọi người ở đây ngơ ngác nhìn nhau, điện thoại trong phòng ký túc xá ở một đơn vị nào đó đột nhiên sáng lên.
Cuối cùng Lý Tông Dũng chỉ có thể gọi người của đội thủy quân lục chiến tới giúp đỡ.
Nhưng...
Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì thế? Đêm hôm không ai ngủ, một người gọi điện thoại, một người gõ cửa phòng ngủ của mình.
Nhiếp Nhiên để điện thoại xuống, đi bật đèn trước, sau đó mở cửa phòng ra.

Nhiếp Nhiên, cô có ở đó không?
Là tiếng Diệp Tuệ Văn.
Muộn thể này rồi, cô ta còn chạy qua đây làm gì?
Nhiếp Nhiên, mau dậy đi, đừng ngủ nữa! Mau lên!
Nhiếp Nhiên nghe tiếng đập cửa dồn dập thì cau mày lại.
Hòn đảo cuối mùa thu gần như bị sương mù dày đặc bao phủ hoàn toàn, bọn họ không thể nhảy dù xuống, chỉ có thể dựa theo bản đồ Lý Tông Dũng đưa để tiến hành lên bờ bằng đường biển.
Đá ngầm, dòng chảy ngầm dày đặc, những thợ lặn chiến đấu kia đổ bộ trực diện mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Đội thủy quân lục chiến bọn họ là binh chủng huấn luyện phụ trách vượt biển lên bờ tác chiến và những nhiệm vụ tác chiến đặc biệt khác, còn có đơn vị nào có thể lợi hại hơn hơn so với bọn họ khi ở trên biển? Lý Tông Dũng nhìn sương mù dày đặc bên ngoài khoang thuyền, im lặng một lát, cuối cùng đi tới bàn điện thoại, ẩn một dãy số, sau đó hỏi người ở bên trong:
Có lẽ tôi phải mượn dùng người Quân khu 9 một chút.
Mấy người ở đây nghe thấy thể thì giật nẩy mình, trợn tròn mắt nhìn Lý Tông Dũng.
Quân khu 9? Là đơn vị thần bí đó?! Không phải chứ?! Sau khi cúp điện thoại, Lý Tông Dũng trở lại trước bàn chỉ huy, nói với người trong vô tuyến điện,
Tất cả mọi người rút lui trước.
Nghe từng tiếng đáp không ngừng vang lên, lúc này Lý Tông Dũng mới ngồi xuống.
Chỉ có điều người đó đã tắt đèn đi ngủ, điện thoại để ở chế độ im lặng, không nghe thấy.
Lý Tông Dũng gọi mấy lần liền mà không được nên vô cùng sốt ruột, nhưng ông lại không làm được gì vì phần lớn binh lính trong đơn vị đã theo ông ra ngoài thực hiện nhiệm vụ rồi, đơn vị gần như trống không.
Cô chậm rãi rót cho mình một cốc nước, sau đó bước tới nhìn, thấy tổng cộng có hai mươi ba cuộc điện thoại, tất cả đều đến từ cùng một người.
Lý Tông Dũng? Sao nửa đêm ông ta còn gọi cho mình nhiều cuộc điện thoại như vậy? Mà đúng lúc này, cửa phòng cô cũng bị gõ dồn dập.
Nhưng cấu lẩm bẩm này của anh ta lại đột nhiên khiến vẻ mặt Lý Tông Dũng thay đổi.
Ông đứng phắt lên, nhìn đội trưởng Lưu nói:
Tù binh?
Đúng vậy! Sao ông lại quên mất người rất quan trọng này chứ?
Tôi có cách rồi!
Sắc mặt Lý Tông Dũng lập tức sáng lên hẳn.
Nhưng khôn6g ngờ hai đơn vị phối hợp với nhau mà hoàn toàn không đánh hạ được một hòn đảo.
Hoàn cảnh địa lý đặc biệt khiến mãi mà bọn họ không thể n5ào lên đảo được.
Đội trưởng Lưu đứng ở bên cạnh, chống tay lên trên bàn, cau chặt mày, lẩm bẩm,
Nếu như có thể bắt được một tên tù binh thì tốt rồi, tất cả đều có thể giải quyết, đâu cần kinh động đến người Quân khu 9.
Đối với những người chuyên môn tác chiến trên biển như bọn họ mà nói, sau khi điều động mà còn phải tìm cứu viện là một chuyện rất ảnh hưởng đến lòng tự tôn.
Cho dù đối phương là đơn vị Quân khu 9 trong truyền thuyết.
Cuối cùng ông chỉ có thể vừa đợi người Quân khu 9 đến, vừa không ngừng gọi điện thoại.
Không biết đã qua bao lâu, nửa đêm có người nào đó khát nước dậy định rót nước, vô tình thấy màn hình điện thoại của mình đang nhấp nháy.

Là ngày tận thế, hay là đơn vị bị người chiếm đóng mà cần cô vội vàng tới báo tin cho tôi như vậy?
Nhiếp Nhiên mặc áo rằn ringắn tay, đứng ở cửa, dửng dưng hỏi.

Diệp Tuệ Văn chỉ điện thoại của mình, lắp bắp nói:
Tiểu đoàn trưởng, điện thoại của tiểu đoàn trưởng!

Tiểu đoàn trưởng gọi điện thoại cho cô, cô có cần phải kích động như vậy không? Đâu phải là bạn trai gọi điện thoại cho cô chứ!
Nói rồi cố định đóng cửa lại.

Diệp Tuệ Văn vội vàng ngăn lại, lúc Nhiếp Nhiên còn chưa lạnh giọng cảnh cáo, cô ta đã bình ổn lại tâm trạng rồi nói:
Không phải thế! Tiểu đoàn trưởng tìm cô! Ngài ấy nói có chuyện rất khẩn cấp rất quan trọng tìm cô, bảo cô lập tức nghe điện thoại.

Có chuyện rất quan trọng tìm tôi?
Nhiếp Nhiên nhìn thông báo kết nối trên màn hình điện thoại của Diệp Tuệ Văn cùng với hai mươi ba cuộc gọi nhỡ trên máy mình, sau đó mặt lập tức biển sắc giành lấy điện thoại của cô ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.