Chương 2241: Bước đường cùng - tát cô một cái
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 584 chữ
- 2022-02-19 10:23:50
Đâu có cái kế hoạch nào thập toàn thập mỹ.
Nhiếp Nhiên vừa sửa bản kế hoạch vừa nói:
Kế hoạch càng chu đáo càng tốt, không biết vấn đề ở chỗ nào t8hì không làm sao được, đó là vấn đề của chỉ số thông minh.
Nhưng biết rõ có chỗ sơ hở mà còn làm, đó chính là tự tìm cái chết.
Mắt đội trư3ởng Lưu lóe lên vẻ tán thưởng,
Làm ra nhiều kế hoạch như vậy mà cô còn có thể không kiêu ngạo không nóng nảy, đúng là lợi hại.
Cảm ơn anh đã khe9n.
Sau đó, cô lại cúi đầu viết viết vẽ vẽ, hoàn toàn không bị lời khen của anh ta ảnh hưởng.
Đội trưởng Lưu thấy thế, chỉ có thể bĩu môi, 6tiếp tục xem.
Đội trưởng Vu nhíu mày, nhưng không tiếp tục nói nữa mà để đồ bên cạnh cô, quay đi làm việc khác.
Hai người đối diện vừa nhanh chóng ăn, vừa tiếp tục nhìn chằm chằm bản đồ, đến khi ăn xong rồi, mới phát hiện Nhiếp Nhiên hoàn toàn quên mất chuyện ăn.
Trời đã vào mùa thu, nhiệt độ ban đêm hơi lạnh, nếu còn không ăn thì đồ ăn sẽ sắp nguội mất.
Bên trong phòng thỉnh thoảng có tiếng trao đổi của đội trưởng Lưu và Nhiếp Nhiên, đội trưởng Vu ở bên cạnh thỉnh thoảng cũng sẽ tham gia vài câu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bọn họ trải qua vô số lần thảo luận, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ được cách giải quyết tốt nhất.
Cả quá trình, Lý Tông Dũng và Nhiếp Thành Thắng cũng có tham gia vào, nhưng bởi vì ai cũng có những việc vặt vãnh khác nên chỉ nói chuyện một lúc là lại đi.
Nhưng lúc rời đi, Lý Tông Dũng vẫn bảo phòng bếp mang bánh bao và canh qua cho bọn họ lót dạ, thuận tiện trừ lạnh, dù sao đã đến mùa thu rồi, đêm khuya nhiều sương, sức khỏe của Nhiếp Nhiên không tốt, cần chăm sóc nhiều hơn.
Đây là phần của cô.
Đồ ăn được mang đến, đội trưởng Vu thấy Nhiếp Nhiên giống như không nghe thấy mà cứ tiếp tục làm việc, thuận tay đưa qua.
Vâng, để bên cạnh đi.
Nhiếp Nhiên đang viết được một nửa không nỡ dừng tay nói một câu, rồi không để ý tới anh ta nữa.
Cô đừng cố gắng quá, ăn đi đã rồi hãy nói.
Lúc này đội trưởng Lưu cũng tham gia vào.
Vâng, tôi biết rồi.
Hai người kia thấy hình như cô lại chìm vào chỗ mấu chốt nào đó thì không giục cô nữa.
Sau khoảng nửa tiếng, Nhiếp Nhiên mới chán nản ném cái bút lên bàn, phiền não và trang giấy trong tay thành một cục, ném sang bên cạnh.
Bên trong phòng họp lại yên tĩnh một lần nữa.
Sắc trời dần dần tối, vùng biển này quanh năm bị sương mù dày đặc vây q5uanh nên trời tối rất nhanh.
Đèn bên trong phòng họp đã được bật lên.
Hai người đối diện không cần hỏi cũng biết, trong kế hoạch của cô chắc chắn lại xuất hiện sơ hở rồi.
Đội trưởng Vụ thầy cô đau đầu day trán bèn rót cho cô một cốc nước nóng,
Canh đã nguội rồi, cầm cái này ăn với bánh bao đi.
Nói rồi anh ta chuyển bát canh sang bên cạnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.