Chương 2242: Bước đường cùng - tát cô một cái
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 653 chữ
- 2022-02-19 10:23:50
Đội trưởng Vu ở bên cạnh cũng thể.
Sương mù dày đặc ngoài cửa sổ tan dần đi, ánh sáng từ từ xuyên vào.
Cô gái này luôn chịu đựng nhiều hơn người khác, vất vả cũng bỏ ra gấp bội.
Được rồi, mọi người ra ngoài trước đi, tôi bàn bạc với Nhiếp Nhiên một lát.
Lý Tông Dũng nói với hai người kia.
Không biết rốt cuộc Lý Tông Dũng nghĩ như thế nào mà lại đặt hy vọng lên Nhiếp Nhiên, càng buồn cười hơn là lại thật sự bắt cả đơn vị đợi nó ba ngày.
Đúng là đang lãng phí thời gian! Lý Tông Dũng nghe được chuyện này thì đáy mắt lóe lên sự thất vọng, nhưng lúc nhìn thấy Nhiếp Nhiên ba ngày không nghỉ ngơi không ngừng vạch ra kế hoạch, cho dù đến bây giờ, cô vẫn đang chuyên tâm viết viết vẽ vẽ, ông cũng thấy hơi đau lòng.
Nhiếp Thành Thắng thầm hừ một tiếng trong lòng.
Xem đi, ông ta đã cảm thấy con bé này không thể đưa ra được kế hoạch gì mà.
Có điều thực tế chính là thực tế, cho dù có lúc chúng ta tràn đầy nhiệt tình để làm một chuyện nào đó, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Lý Tông Dũng đúng giờ đi từ ngoài cửa vào, sau lưng là Nhiếp Thành Thắng.
Không lâu sau, binh lính bên ngoài cửa phòng họp đã5 dậy.
Chuyện này cũng có nghĩa là đã hết thời hạn ba ngày rồi.
Đội trưởng Lưu và đội trưởng Vụ nhìn Nhiếp Nhiên vẫn đang một lòng một dạ vạch ra kế hoạch, sau đó nhanh chóng đứng lên, rời khỏi phòng họp.
Trong phòng họp chỉ còn lại Nhiếp Thành Thắng, Lý Tông Dũng và Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên8 chuyên tâm nhìn chằm chằm tấm bản đồ kia, hình như vẫn chưa từ bỏ ý định.
Hai người đối diện thấy cô kiên trì như vậy, á3nh mắt nhìn cô đã bắt đầu có sự thay đổi.
Nhưng lúc nhìn thấy cô nghiêm túc cố gắng như vậy, anh ta không thể thốt nên lời.
Bởi vì anh ta thật sự không dám dùng những lời chán nản này làm cô tổn thương.
Hai người bọn họ mới ngồi có một đêm mà đã thấy mệt mỏi và thất bại rồi.
Nhưng cô lại có thể ngồi liền ba ngày, viết hết kế hoạch này đến kế hoạch khác, đến tận bây giờ vẫn không từ bỏ.
Tâm tí6nh vững vàng dù không được huấn luyện quy củ như vậy đúng là hiếm có.
Nhiếp Thành Thắng đợi hai người kia đi rồi mới lập tức bước lên, rút tờ giấy trong tay cô ra, trách mắng:
Con còn lãng phí thời gian làm gì nữa! Cả đơn vị bởi vì con mà dừng lại ba ngày! Con còn có mặt mũi ngồi ở chỗ này à! Còn không mau cút ra ngoài thu dọn đồ đạc đi! Đúng là chỉ biết làm mất mặt ba!
Nhiếp Nhiên bị cắt ngang vốn đang nổi nóng, khi nghe thấy câu nói cuối cùng kia, đáy mắt lóe cô lên sự lạnh lùng.
Mất mặt? Ban đầu mình vào đơn vị dự bị, hình như ông ta còn rất khen ngợi mình.
Thế nào rồi?
Ông hỏi.
Đội trưởng Lưu lắc đầu một cái, thở dài nói ba chữ,
Bước đường cùng.
Ngay cả đội trưởng Vu ở bên cạnh cũng khẽ lắc đầu.
Hai người kia nhìn Nhiếp Nhiên đang cúi đầu ở đối diện.
Thật ra đội trưởng Lưu rất muốn nói với cô, bỏ đi, cho dù phải dùng đến hạ sách tấn công này, có người Quân khu 9 cũng là sự giúp đỡ rất lớn rồi, chưa chắc đã bại trận.
Bây giờ cô vất vả ba ngày nhưng không thu hoạch được gì, mà lại bị ông ta cho là mất mặt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.