• 6,903

Chương 2247: Có cách rồi!


Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.

Người xung quanh thấy sắc mặt Nhiếp Nhiên khó coi thì đều cho rằng cô mu8ốn gây phiền phức cho người ta, nhất thời tất cả mọi người đều chú ý đến bên đó.

Họ muốn xem xem lúc nam binh củ3a đội thủy quân lục chiến đối mặt với nữ binh được Tiểu đoàn trưởng Lý đối xử đặc biệt này thì sẽ làm những gì.
9Hà Giai Ngọc chạy từ một chỗ trên boong thuyền tới, vội vàng tiến lên túm lấy cánh tay Nhiếp Nhiên,
Chị Nhiên!
Dáng vẻ6 kia nhìn vô cùng thân thiết.
Nhưng trên thực tế, chỉ có Nhiếp Nhiên là có thể cảm nhận được sự gắng gượng của H5à Giai Ngọc.
Cô ta nắm chặt tay Nhiếp Nhiên, chắc là sợ cô làm gì những nam binh này.
Hóa ra đội trưởng Lưu nghe thấy binh lính của mình tới báo cáo, nói Nhiếp Nhiên nảy sinh mâu thuẫn với người của đơn vị mình, nên anh ta bỏ lại công việc dở dang chạy tới.
Ai ngờ mới nghe tin chạy tới lại vừa vặn nghe thấy cô nói một câu như vậy.
Điều này làm cho đội trưởng Lưu vốn đã nhìn cô với con mắt khác có chút khó chịu.

Nghĩ đến khi nào được thì thôi cho tôi!
Bởi vì cô không nghĩ ra điểm mấu chốt đó, trong lòng rất phiền não nên giọng điệu nói với bọn họ cũng không quá tốt.
Điều này làm cho những binh lính lão làng kia không vui,
Này! Cô là nữ binh của đơn vị dự bị, nói chuyện với chúng tôi như vậy không thích hợp lăm đâu.
Nói không chừng tương lai một trong số chúng tôi còn là sĩ quan huấn luyện của cô đấy, đến lúc đó cô đừng hối hận.
Nhiếp Nhiên không quan tâm đến lời cảnh cáo của bọn họ, cô bình tĩnh nói:
Yên tâm, tôi sẽ không vào đội thủy quân lục chiến đâu.

Đội thủy quân lục chiến có chỗ nào không tốt mà cô lại không muốn vào như vậy?
Đột nhiên, một giọng nói truyền từ cách đó không xa tới.
tôi không nhớ...

Nhiếp Nhiên bèn quát lớn,
Không nhớ thì nghĩ lại cho tôi!
Vừa rồi, cô ngồi ở chỗ khuất gió nghe hết những gì bọn họ bàn tán.
Nhưng đúng lúc bọn họ nói đến việc giúp cô nghĩ ra điểm mấu chốt thì lại có gió thổi qua khiến cô không nghe rõ.
Sao hả, đội thủy quân lục chiến bọn họ rất kém cỏi à? Nhiếp Nhiên vẫn tiếp tục hỏi người kia:
Vừa nãy rốt cuộc anh đã nói cái gì, nói lại lần nữa đi.
Đội trưởng Lưu thầy cô cứ mãi so đo một câu nói như vậy, cũng quay sang nhìn lính của mình, hỏi:
Vừa nãy rốt cuộc cậu nói cái gì?!
Nam binh kia bị đội trưởng nhà mình quát, lập tức run lên,
Tôi...
tôi không nhớ...
Đội trưởng Lưu thấy vẻ mặt Nhiếp Nhiên lạnh lùng thì bèn nghĩ đến chuyện của Trương Nhất Ngải, vì vậy vội vàng giáo huấn:
Có phải cậu ngứa mồm nói xấu người ta không?

Không có, không có! Tôi không nói xấu gì cô ấy cả, là cậu ta nói xấu, tôi chỉ nói là đầm lầy và khí độc ở vùng biển này làm cho người ta rất đau đầu mà thôi.
Trời mới biết nữ binh này không tìm cái tên ngứa mồm bên cạnh, lại cứ bám lấy anh ta không buông.

Xảy ra chuyện gì thế?
Lúc này, đội trưởng Vu đi ngang qua phát hiện một đống người tập trung ở đây, dừng bước lại, cau mày hỏi.
Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn cánh tay bị cô ta nắm chặt.

Chị Nhiên, sắp phải chỉnh đốn đội ngũ rồi, không còn kịp nữa, chúng ta đi thôi.
Hà Giai Ngọc giữ chặt tay cô, cười gắng gượng rồi muốn kéo cô về phía đơn vị mình.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại khẽ dùng sức,rút tay mình ra, tiếp tục nói với nam binh kia:
Nhắc lại lời anh vừa nói một lần nữa đi.

Nhiếp Nhiên.
Nghiêm Hoài Vũ cũng chạy tới, nắm cánh tay cô, cười nói:
Sắp phải tác chiến rồi, đừng lãng phí thời gian nữa.
Sau đó anh ta lại thấp giọng nói với cô:
Đừng làm loạn, nếu không bị sĩ quan huấn luyện Quý trách phạt thì làm thế nào?

Đúng vậy Nhiếp Nhiên, đến giờ rồi, chúng ta nên để chuẩn bị thôi.

Đi thôi, Nhiếp Nhiên.
Lúc này hai người Kiều Duy và Thi Sảnh cũng chạy tới giúp.
Nghe đám người kia không ngừng lải nhải khuyến mình, Nhiếp Nhiên làm như không nghe thấy, vẫn nói với nam binh kia:
Tôi đã hỏi anh rất nhiều lần rồi, anh chỉ cần nhắc lại câu vừa nãy một lần là được.
Nam binh kia bị cô tra hỏi như vậy, cộng thêm vừa rồi đúng là đám người bọn họ có nói một số lời không hay về cô, trong lòng càng thêm chột dạ.

Tôi...
tôi nói gì? Tôi...
Đội trưởng Lưu xua tay, nói:
Không có chuyện gì lớn cả, có lẽ là xảy ra chút hiểu lầm thôi.
Sau đó anh ta quay sang nói với Nhiếp Nhiên:
Cô đừng quá để ý, đám người kia nói chuyện rất bỗ bã, đợi trận chiến này kết thúc, tôi sẽ bắt cậu ta suy nghĩ lại, sau đó bắt cậu ta xin lỗi cô.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, nhìn nam binh trước mặt,
Không phải, không phải vấn đề này.

Anh nghĩ lại chút đi.

Tôi...
Nam binh kia phiền não gãi đầu một cái, sau đó hỏi mấy người bên cạnh:
Rốt cuộc tôi đã nói cái gì thế?
Hai nam binh kia sợ bị liên lụy, trợn mắt nhìn anh ta một cái, tức giận nói:
Quỷ mới biết cậu nói cái gì?
Vậy hai người nhớ lại giúp tôi đi.
Nam binh bị Nhiếp Nhiên ép như vậy, cộng thêm nhiều người nhìn anh ta, khiến anh ta luống cuống, trong đầu càng hỗn loạn.

Binh lính tụ tập càng ngày càng nhiều.

Lý Tông Dũng ở trong khoang thuyền đợi đội trưởng Vụ và đội trưởng Lưu mãi mà không thấy đâu.

Đợi thêm khoảng mười phút nữa, ông cũng đi ra khỏi khoang thuyền, vừa nhìn thấy trên boong tụ tập nhiều người như vậy, ông lập tức hỏi:
Mọi người ở chỗ này làm gì?
Đội trưởng Lưu giải thích:
Lính của tôi nói về Nhiếp Nhiên một số lời không hay lắm.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.