Chương 2283: Tập kích
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 697 chữ
- 2022-02-19 10:29:12
Người phía sau nghe thấy thế, lập tức lên tinh thần,
Mọi người cẩn thận, con đường phía trước khó đi hơn.
Dương Thụ lập tức đi lên thấp g8iọng nói với cô:
Vậy cô đi chậm một chút.
Rõ ràng là anh ta vẫn canh cánh chuyện hai binh lính vừa rơi xuống.
Ừ.
Nhiếp Nhiên đ3áp một tiếng, nhưng tầm mắt lại vô ý nhìn lướt ra sau lưng.
Mà trùng hợp lại bị đội trưởng Vu ở phía sau nhìn thấy.
Người này nói mình không có tinh thần tập thể nói thật, anh ta mới không có tinh thần tập thể ấy! Vì anh ta mà quá trình của cả đơn vị đều chậm lại.
Chẳng lẽ anh ta không biết khu vực này rất nguy hiểm sao? Không có người quen dẫn đường, rất dễ giẫm vào vết xe đổ của hai binh lính kia.
Nhiếp Nhiên giảm tốc độ khoảng nửa tiếng, cuối cùng sau lưng cũng truyền đến từng tiếng bước chân.
Bọn họ tưởng là đội trưởng Lưu dẫn người cùng trở về.
Đội trưởng, bọn họ...
Còn chưa nói ra chữ
đầu
, đã thấy đội trưởng Lưu mắt đỏ ngầu đi từ xa đến, thế là lập tức hiểu ra.
Nhất thời, tâm trạng của tất cả mọi người đều nặng nề.
So với ba binh lính hy sinh kia, cái chết của hai người này thê thảm và đau thương hơn.
Đội trưởng Lưu thấy bọn họ như vậy, là người dẫn đầu đội ngũ, anh ta lập tức điều chỉnh tâm trạng của mình, đi tới bên cạnh đội trưởng Vu, hỏi:
Tình hình bây giờ thế nào rồi?
Chắc là sắp đến nơi rồi.
Đội trưởng Vu nhìn về phía Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên quay lại, tiếp tục đi về phía trước.
Sự quyết đoán của cô khiến người ta lầm tưởng là tuyệt tình và lạnh lùng.
Theo lý mà nói, bây giờ chắc là hai người kia không còn hy vọng sống sót nữa, đội trưởng Lưu thấy bọn họ chết, chắc sẽ lập tức đuổi theo đơn vị mới đúng.
Sao đến bây giờ vẫn chưa đuổi kịp?.
Nhiếp 9Nhiên hơi ngẩn ra, sau đó thu hồi ánh mắt lại.
Đội trưởng Vụ biết thật ra con đường trước mặt không khó đi như cô nói, sở dĩ cô đi6 chậm lại là vì đợi đội trưởng Lưu ở phía sau.
Vào giây phút này, đội trưởng Vu cảm thấy thật ra Nhiếp Nhiên không phải là người k5hông biết lý lẽ hay là lạnh lùng vô tình gì cả, mà là so với sống chết của số ít, cô coi trọng tình cảnh của tất cả mọi người hơn.
Lúc này vẻ mặt Nhiếp Nhiên mới giãn ra.
Sau đó nghe thấy có người của đội thủy quân lục chiến hô khẽ một tiếng,
Đội trưởng?
Cả đội ngũ đều dừng lại.
Khi đám người của đội thủy quân lục chiến nhìn thấy đội trưởng Lưu vội vàng chạy từ phía sau tới, mắt lập tức sáng lên.
Lần này, bước chân của cô nhanh hơn rất nhiều.
Chẳng mấy đã qua thêm nửa tiếng nữa, cuối cùng bọn họ cũng đến bên ngoài lối đi.
Bởi vì khu vực đầm lầy này là một lá chắn tự nhiên nên đám cướp biển sẽ không phải người đứng ở đây.
Vì thế, đám người bọn họ đứng ở ngay bên ngoài lối đi.
Trước khi tiến vào, Nhiếp Nhiên dặn dò bọn họ:
Lối đi này thông với một địa lao, tiếng vọng ở đó rất lớn, cho nên mọi người nhất định phải đi thật nhẹ.
Còn nữa, địa lao có tổng cộng ba tầng, tầng nào cũng có người canh gác, hơn nữa địa hình rất phức tạp.
Chúng ta sẽ chia ra hành động, tranh thủ giải quyết trong một lần duy nhất.
Đội trưởng Vu gật đầu,
Được.
Ở cửa cũng sẽ có một nhóm cướp biển canh gác, ai tới cửa trước thì giải quyết trước.
Không thành vấn đề.
Đến khi Nhiếp Nhiên dặn dò xong, đội trưởng Lưu và đội trưởng Vu quyết định chia ra người ra thành từng nhóm nhỏ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.