Chương 2756: Rốt cuộc có nên nói không?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 687 chữ
- 2022-02-26 03:03:49
Có chuyện gì thế? Sao tự dưng Dương Thụ lại đánh Tô Bách?
Không biết, nghe nói chính Tô Bách là người nói Nhiếp Nhiên có sở thíc8h tình trộm.
Không phải chứ? Đang yên đang lành Tô Bách nói Nhiếp Nhiên thể làm gì?
Nghe đâu là cậu ta bị Nhiếp Nhiên nhìn thấ3y.
Cái gì?!
Mọi người kinh ngạc.
Trời ạ, thể sau này Tô Bách đi vệ sinh có khi còn bị bóng ma tâm lý ấy chứ.
Triệu Th9iển Mạch hổ lên.
Các nữ binh xung quanh đưa mắt nhìn nhau, không biết là ai bật cười trước làm tất cả đều nở nụ cười thấu 6hiểu.
Rõ ràng bọn họ đang tưởng tượng ra cảnh không thể miêu tả trong đầu.
Cả đám người ngồi ăn tối nói chuyện rôm5 rả, mà Dương Thụ thì vẫn tiếp tục chạy.
Anh ta đã rất mệt mỏi, toàn thân ướt đẫm, hai chân giống như đổ chì, lần nào hít thở cũng thấy mùi tanh gỉ sắt.
Bây giờ anh ta bị phạt, bọn họ là người trong cuộc nhưng lại đứng xem chứ không giúp được gì nên cảm thấy hơi áy náy.
Nếu lúc đó không nói cho Dương Thụ biết thì cũng không đến nỗi thế này.
Dương Thụ cứ chạy mãi thì không được.
Phương Lượng lo lẵng nói.
Vẻ mặt Uông Tư Minh nặng nề:
Sao tôi lại có ảo giác như Nhiếp Nhiên thứ hai thế này?
Phương Lượng nhớ lại chuyện cô chống đối An Viên Đạo lúc ở đơn vị dự bị:
Cậu ta do một tay Nhiếp Nhiên dạy dỗ, không giống cô ấy sao được!
Mùa đông lạnh lẽo mà cô đứng đến chín ngày, bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Đúng là cái tốt không học chỉ học cái xấu!
Phương Lượng càng nghĩ càng lo.
Làm thế nào đây? Ngộ nhỡ bị phạt chín ngày như Nhiếp Nhiên thì tàn phể mất.
Còn sao được nữa, hoặc là nhìn cậu ta bị hành chết, hoặc là nghĩ cách giúp.
Giúp kiểu gì? Xin sĩ quan huấn luyện tha cho cậu ta, nói rõ lý do à? Cậu ta bị phạt còn không muốn nói ra, nếu chúng ta tự tiện nói, sợ là cậu ta sẽ trách móc chúng ta, hơn nữa chuyện này mà ầm ĩ lên thì cũng không tốt cho cô ấy.
So với việc Dương Thụ bị phạt mấy lần, anh ta cảm thấy bảo vệ Nhiếp Nhiên quan trọng hơn.
Nhưng dù thế, anh ta vẫn không dừng lại, cứ chạy từ giữa trưa mặt trời chói chang đến khi hoàng hôn buông xuống, hơn nữa nhìn dáng vẻ kia có vẻ còn định chạy đến ngày mai.
Uông Tư Minh và Phương Lượng thấy anh ta không chịu mở miệng giải thích, cũng lo lắng cho anh ta.
Dù sao lúc ấy ba người bọn họ cùng đi, vốn chỉ muốn chất vấn, nhưng không ngờ anh ta lại kích động như thế, vừa nghe thấy mấy lời kia đã xắn tay áo lên đấm vào mũi Tô Bách.
Cô bị nói như vậy, nếu lớn chuyện sẽ bị mọi người xa lánh.
Hơn nữa chắc cũng là vì nguyên nhân này nên Dương Thụ chết cũng không chịu nói.
Nhưng Phương Lượng lại nghĩ khác:
Cậu cảm thấy cô ấy sẽ để ý những chuyện này à? Có khi đến bây giờ cô ấy vẫn không biết lời đồn kia ấy chứ.
Uông Tư Minh biết là thế, nhưng anh ta cũng hiểu Nhiếp Nhiên là người có thù tất báo:
Tôi nói không tốt là sợ cô ấy kích động làm ra chuyện như ở đơn vị dự bị.
Lần trước cô ấy đánh người thành ra như vậy nhưng không bị phạt nặng là do may mắn, Quân khu 9 không như thế, kỳ tân binh sắp kết thúc rồi, cô ấy không thể xảy ra chuyện vào lúc này được.
Phương Lượng được anh ta nhắc cũng nhớ lại chuyện Trần Duyệt ở đơn vị dự bị.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.