Chương 2757: Tại sao anh lại cho là tôi sẽ giúp anh ta?
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 596 chữ
- 2022-02-26 03:03:49
Đang buồn bực thì Phùng Chí đi từ ngoài sân huấn luyện vào.
Lý Vọng nghiến răng nói:
Thằng nhóc này đúng là cứng đầu, chạy cả chiều và 8tối rồi mà vẫn không chịu nói.
Anh lấy được tin tức gì không?
Phùng Chí trả lời ngắn gọn:
Tin tức tôi lấy được là lúc ấy Dương Thụ, U3ông Tư Minh và Phương Lượng cùng vào phòng.
Còn gì nữa? Anh không hỏi Tô Bách nguyên nhân à?
Phùng Chí lắc đầu:
Tô Bách cũng nói cậ9u ta không biết tại sao bị đánh, hơn nữa lúc ấy chỉ có một mình cậu ta trong phòng.
Ý anh là cục diện chết? Chuyện này trừ ba người Dư6ơng Thụ ra, không có ai biết tình hình ở hiện trường?
Chắc thế.
Lý Vọng hít sâu một hơi:
Đám nhóc này, sắp kết thúc kỳ tân binh rồi mà còn 5gây chuyện!
Nói xong anh ta cau mày, gọi Dương Thụ lại hỏi:
Thế nào, có nói không?
Dương Thụ thở hổn hển nhưng vẫn bướng bỉnh, không chịu mở miệng.
Từ khi Dương Thụ vào đơn vị dự bị, Nhiếp Nhiên không quan tâm hỏi han gì anh ta, thậm chí lúc trước còn tát anh ta một cái.
Còn một điểm quan trọng nhất là:
Hơn nữa hậu quả...
Phương Lượng nghiến răng, nói:
Còn nước còn tát, chỉ có Nhiếp Nhiên trị được cậu ta, cho dù bây giờ Nhiếp Nhiên không biết nhưng chẳng lẽ có thể cả đời không biết? Cứ đi hỏi trước đã, nếu cô ấy không đồng ý thì chúng ta nghĩ cách khác.
Anh ta đẩy tay Uông Tư Minh ra, chạy đến phòng bắn.
Lúc này đã không còn sớm nữa, trong phòng chỉ còn một mình Nhiếp Nhiên đeo bịt tai đứng luyện.
Lý Vọng tức đến mức muốn rút thắt lưng quật cho anh ta một trận, nhưng cuối cùng cũng chỉ bảo anh ta tiếp tục chạy.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thể lực của Dương Thụ đã bắt đầu suy giảm, bước chân càng lúc càng chậm, số lần ngã xuống bò dậy cũng nhiều hơn.
Phương Lượng và Uông Tư Minh thấy Lý Vọng không chịu từ bỏ, cuối cùng Phương Lượng quyết định:
Tôi thấy cởi chuông phải tìm người buộc chuông, mau đi tìm Nhiếp Nhiên đi, nếu không cậu ta sẽ chạy đến chết mất.
Sắp tắt đèn rồi, Nhiếp Nhiên mà về phòng thì phải đợi đến ngày mai mới có thể tìm cô, chỉ sợ Dương Thụ không chịu được đến mai.
Anh ta nói xong thì chạy đến phòng bắn vì biết Nhiếp Nhiên luôn huấn luyện bắn vào giờ này.
Uông Tư Minh giữ lấy anh ta:
Nhiếp Nhiên sẽ đồng ý giúp à?
Bọn họ đều biết tính cô, từ trước đến giờ cô sẽ không vô duyên vô cớ xen vào chuyện của người khác.
Tuy có quan hệ thầy trò với Dương Thụ nhưng cô cũng chỉ cười cho qua chuyện mà thôi.
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Từng tiếng súng vang lên trong phòng.
Phương Lượng và Uông Tư Minh xông vào, sốt ruột nói với cô:
Nhiếp Nhiên, Dương Thụ xảy ra chuyện rồi.
Bị bọn họ quấy nhiễu nên phát sáng cuối cùng không trúng hồng tâm mà hơi lệch ra ngoài một chút.
Nhiếp Nhiên cau mày lại, lạnh nhạt:
Thế thì liên quan gì đến tôi?
Cô tháo bịt tai, rút hộp đạn ra khỏi súng, đặt lên bàn rồi đi ra khỏi phòng huấn luyện.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.