Chương 3015: Cái đồ lừa gạt này
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 620 chữ
- 2022-02-26 04:12:39
Lúc ăn cơm anh không ăn như hổ đói giống những binh lính khác, chắc là ở nhà họ Hoắc quá lâu nên vẫn duy trì khí phái công tử đó. <8br>
Không biết sau này có tập hợp khẩn cấp, liệu anh có ăn mà không để ý hình tượng không?
Dịch Sùng Chiêu thở dài một 3cái khiến Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại:
Anh sao thế?
Em cứ nhìn chằm chằm anh thể, anh thật sự không chịu nổi.
Nhi9ếp Nhiên bật cười.
Một vòng huấn luyện kết thúc, Nhiếp Nhiên thở hổn hển đi đến bên cạnh anh, hỏi:
Thành tích thế nào?
Thành tích này mà đi sát hạch...
Dịch Sùng Chiêu nhìn chằm chằm đồng hồ trong tay mình, cau mày.
Cô tựa vào lưới sắt ở sân huấn luyện thở hổn hển gật đầu.
Thấy ngực cô phập phồng, mắt anh tối đi, yết hầu lăn lên lăn xuống:
Được rồi, muộn rồi, em về nghỉ ngơi đi.
Chúc mừng anh vì không uổng phí sự khổ cực trong khoảng thời gian này.
Dịch Sùng Chiêu nhướng mày cười:
Vậy chúng ta hòa nhau rồi.
Nhiếp Nhiên thả lỏng.
Chúc mừng em, hơn một tháng huấn luyện cuối cùng cũng không uổng phí rồi.
Dịch Sùng Chiêu lại khen cô.
Nhiếp Nhiên thấy anh không muốn buông, cũng dứt khoát ngồi lên đùi anh, lườm:
Đương nhiên là huấn luyện rồi, anh tưởng ngủ quên là không cần huấn luyện em à?
...
Nhiếp Nhiên lo lắng:
Thế nào? Không đạt tiêu chuẩn à?
Anh giãn chân mày ra, cười:
Yên tâm, thành tích đạt tiêu chuẩn, hoàn toàn không có vấn đề.
Ăn cơm mất nửa tiếng, đúng mười giờ đơn vị tắt đèn nghỉ ngơi.
Chỉ có Nhiếp Nhiên và Dịch Sùng Chiêu là đứng ở trong sân huấn luyện.
Vậy em không nhìn nữa.
Cô đứng dậy, muốn đi ra ghế nhưng Dịch Sùng Chiêu đâu 5có để cô đi, anh nắm tay cô kéo lại, đặt cô ngồi lên đùi mình:
Trêu xong chạy, quá xấu tính.
Anh đừng làm loạn nữa, mau ăn đi.
Nhiếp Nhiên đẩy anh.
Giục anh ăn nhanh như vậy là để lát nữa làm gì à?
Anh siết chặt tay giữ cô trong lòng mình.
Cô chỉ đang tưởng tượng dáng vẻ anh ăn như hổ đói thôi, sao anh lại không chịu nổi rồi?
Tên này6 nghĩ cái gì trong đầu không biết!
Có binh lính như em, đội trưởng anh đây thật là may mắn.
Dịch Sùng Chiêu nghiến răng.
Mau ăn đi, ăn xong rồi xuống tầng.
Nhiếp Nhiên giống như không nghe ra ý anh, lại giục.
Nhiếp Nhiên gật đầu:
Vâng, em về đây.
Thật ra anh vẫn nghĩ đến nửa tiếng cô đã hứa, mặc dù biết không còn sớm nữa, nên để cô đi, nhưng Nhiếp Nhiên không thể trả lời dứt khoát như vậy được.
Hơn một tháng huấn luyện thêm, thể lực của Nhiếp Nhiên đã bắt đầu khôi phục từng bước rồi.
Thật ra lúc cô vào Quân khu 9, thể lực cũng đã đạt tiêu chuẩn, sau đó bỏ qua một thời gian dài mới tụt lại, cho nên nâng cao cũng không khó lắm.
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu cười nói với anh:
Cũng chúc mừng anh.
Chúc mừng anh cái gì?
Dịch Sùng Chiêu uất ức trả lời:
Anh biết rồi.
Cho dù không muốn nhưng là đội trưởng, lính của mình có tính tự giác như vậy, anh vẫn vui, cho nên ăn xong nghỉ ngơi một lúc rồi cùng cô xuống tầng.
Anh híp mắt lại, nhân lúc xung quanh sân huấn luyện không có ai, giữ lấy eo cô kéo lại, oán hận:
Cái đồ không có lương tâm này, đã bảo là nửa tiếng rồi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.