Chương 3017: Không chắc chắn thì hy sinh
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 802 chữ
- 2022-02-26 04:12:39
Gương mặt non nớt dần trở nên kiên nghị.
Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe miệng lên.
Cô đột nhiên có cảm giác nhà có con trai lớn đến tuổ8i trưởng thành.
Lý Vọng thấy hai đội ngũ vốn có ba mươi người, bây giờ bị mai phục chỉ còn lại mười mấy người, không thể không xin thêm tiếp viện.
Báo cáo, chúng tôi bị mai phục trên đường đến tập hợp với tiểu đội D! Bây giờ tổn thất nghiêm trọng, mong tổng bộ phái người tới tiếp viện!
Mọi người bị mai phục?!
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Nhiên nghe thấy giọng Vu Thừa Chinh kinh ngạc như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua, sự im lặng đột ngột trong tai nghe khiến tất cả thấy nặng nề, sau khoảng ba phút, Vu Thừa Chinh mới nói:
Bây giờ mọi người tạm thời chống đỡ, mười lăm phút sau...
Tiểu đội C nhận lệnh!
Hai đội ngũ lập tức tập hợp, bước nhanh đến trận địa số 5.
Từ xa đã nghe thấy tiếng đạn pháo.
Nếu như cô là đội Đỏ, biết rõ trận địa số 5 đang đánh giằng co thế này, vậy thì trừ tăng thêm tiếp viện ra, nhất định sẽ ngăn chặn tiếp viện của đối phương, dù sao số 3 cũng thất thủ rồi, phải phản kích lớn hơn mới có thể kéo lại thế thăng bằng.
Có điều cô còn chưa kịp nói, đạn đã bay vút từ phía đó qua.
Nhiếp Nhiên đã nghĩ đến việc này nên theo bản năng tìm một thân cây gần nhất nấp vào, những người đáng thương kia không nghĩ đến, còn chưa kịp phát hiện là đạn từ đầu đã bị bắn trúng bốc khói, tử trận.
Nhiếp Nhiên để trán, cái tên Lý Vọng này thật là biết tạo cảm giác tồn tại cho cô.
May mà đúng lúc này, mệnh lệnh lại vang lên:
Tiểu đội B, tiểu đội C đến trận địa số 5 tập hợp với tiểu đội D.
Tiểu đội B nhận lệnh!
Nghe thấy giới hạn thời gian, Nhiếp Nhiên ấn tai nghe nói với Vu Thừa Chinh:
Không cần tiếp viện, cứ tiếp tục theo cách của anh, bên này chúng tôi tự giải quyết.
Đám người còn lại rất kinh ngạc.
Không cần tiếp viện?
Nghiêm Hoài Vũ vô tình liếc qua Nhiếp Nhiên, thấy cô đang cười với mình mà hơi ngẩn ra.
Hình như đây là lần đầu t3iên Nhiếp Nhiên cười với anh ta thế này.
Trước kia không phải Nhiếp Nhiên không cười, nhưng đa phần là mất kiên nhẫn với anh ta.
Lý Vọng là binh lính lâu năm ở Quân khu 9, dù nửa đường bị mai phục thì vẫn nhanh chóng dẫn người trốn vào sau tảng đá lớn cách đó không xa.
Đoàng!
Tiếng đạn lại vang lên bên tai.
9
À ờ...
có phải mặt tôi dính vết bẩn không?
Nghiêm Hoài Vũ theo bản năng dùng tay áo lau mặt.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, cười khẽ:
Nử6a năm qua xem ra anh học được không ít thứ.
Nghiêm Hoài Vũ nghe thấy cô đang khen mình thì rất kinh ngạc.
Anh ta chưa bao giờ ng5ờ đến chuyện này, trong lòng vô cùng vui vẻ:
Đúng vậy, tôi đã học được không ít.
Rất tốt.
Hai người đang nói chuyện, Lý Vọng ở đột nhiên vỗ đùi chỉ Nghiêm Hoài Vũ nói:
Đúng vậy, tôi nhớ trước kia cậu vẫn luôn đi theo sau lưng Nhiếp Nhiên, không ngờ lần này lại làm tốt thế.
Đi theo sau lưng Nhiếp Nhiên?
Trong đội ngũ có không ít người cùng đơn vị với Nghiêm Hoài Vũ, bọn họ nghe thấy đội trưởng nhà mình từng đi theo sau một nữ binh, đều kinh ngạc nhìn về phía Nhiếp Nhiên.
Khói mù màu xanh và màu đỏ thi nhau bay lên, dễ thấy là hai bên không ai nhường ai.
Nếu Vu Thừa Chính nghĩ đến tiếp viện, chẳng lẽ bên đối diện không nghĩ đến à?
Nhiếp Nhiên nhìn địa thế xung quanh, thấy trên sườn núi hướng Đông Nam cách đó không xa có một điểm cao.
Bây giờ bọn họ chỉ có tổng cộng mười mấy người, đám người kia ở địa thế cao, bọn họ không có cách đánh lại, nếu không tiếp viện bọn họ nhất định sẽ chết hết.
Nhiếp Nhiên điên rồi à?
Lý Vọng nấp sau tảng đá thấy Cổ Lâm như vậy, lại nghĩ đến cảnh cô yêu cầu phóng hỏa đốt thôn.
Cô tự tiện làm chủ, thiêu hủy toàn bộ thôn, còn khiến nhiệm vụ hoàn toàn thất bại.
Lần này...
cô lại như vậy...
Lý Vọng đang định lên tiếng từ chối thì nghe Vu Thừa Chinh lạnh giọng hỏi:
Cô chắc chắn chứ?
Nghe có vẻ anh ta đã có mấy phần đồng ý với yêu cầu của cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.