Chương 3064: Tất cả như cậu muốn
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 626 chữ
- 2022-02-26 04:18:11
Thỉnh thoảng được mọi người cảm ơn, Cổ Lâm còn ngượng ngùng cúi đầu không dám nhận.
Chứ không phải là lạnh như băng, oán hận giống như bây 8giờ.
Cậu muốn làm gì?
Nhiếp Nhiên6 hỏi.
Cổ Lâm lấy khẩu súng trong tay cô sau đó đổi thành khẩu súng bắn Cửu Miêu, thản nhiên nói:
Với tính cách của tôi thì sao bắn chết C5ửu Miêu được, chuyện này phải do cô làm mới đúng.
Nhiếp Nhiên trơ mắt nhìn cô ấy lùi lại ngã ngồi xuống bãi cỏ cách đó không xa, ánh mắt kinh hoàng và hốt hoảng vô cùng chân thực.
Nếu không phải mình tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ cũng sẽ bị cô ấy lừa.
Nhiếp Nhiên cảm thấy nặng nề mà bất lực.
Tất cả mọi người đều cảm thấy bây giờ Cổ Lâm còn sống là trách nhiệm của cô đã được 3giảm bớt, chỉ có cô mới biết Cổ Lâm nhặt lại được mạng, nhưng cuộc sống lại bị cô phá hủy.
còn Cửu Miêu nữa...
cô ấy...
Chỉ mười mấy giây sau, một đám người vội vàng đến hiện trường, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, ai cũng kinh hãi.
Nhiếp Nhiên đứng một mình tại chỗ, bên cạnh là hai người đẫm máu không biết sống chết.
sắp mất mạng rồi...
còn...
Quả nhiên là thế! Cổ Lâm đẩy cái chết của Cửu Miêu lên người mình.
Nhiếp Nhiên cười khổ, đúng là nhân quả báo ứng, rốt cuộc vẫn phải trả lại phát súng kia.
Cổ Lâm thấy cô cười khẽ, tưởng là cô nghĩ ra được cách gì đối phó với mình nên cuống lên buột miệng nói:
Đừng quên, đây là cô nợ tôi!
Đúng, đây là tôi nợ cậu.
Nhiếp Nhiên ngước mắt lên, bình tĩnh nói:
Tất cả sẽ như cậu muốn.
Cổ Lâm nghe thấy câu trả lời, ánh mắt vốn hốt hoảng dần dần trầm xuống, cuối cùng biến thành một nụ cười lạnh lùng:
Như tôi mong muốn? Ha ha, được, vậy thì như tôi mong muốn đi.
Nhìn xem, Nhiếp Nhiên thản nhiên biết bao.
Ngay cả một cầu giải thích cũng không nói đã nhận tội.
Chuyện gì thế này?
Vu Thừa Chinh thấy Nhiếp Nhiên đứng đó một mình, trong tay cầm súng, khiếp sợ và không thể tin nổi.
Cổ Lâm, Cổ Lâm, cậu làm sao thế, cậu vẫn ổn chứ?
Vì vừa rồi nghe thấy tiếng hát của Cổ Lâm nên vừa đến hiện trường, Mã Tường đã vạch đám người ra, cuống cuồng nhào tới, lo lắng hỏi.
Thiên sứ nhỏ hiền lành ngây thơ đó đã biến thàn9h ác ma mang đầy thù hận, tất cả đều do cô gây ra.
Chỉ sợ bây giờ người đau khổ nhất vẫn là Cổ Lâm.
Vậy sao cô có thể phụ lòng Nhiếp Nhiên được? Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Cổ Lâm cười lui ra phía sau, đến khi đám người kia sắp đến nơi, Cổ Lâm lập tức thu lại ý cười, hét chói tai.
A...!
Cổ Lâm rúc vào trong lòng Mã Tường, cơ thể không ngừng phát run, há miệng run rẩy trả lời:
Giết...
giết người, giết người rồi.
Cổ Lâm không nói là Nhiếp Nhiên giết người, chỉ không ngừng nhắc lại hai câu này, sau đó mới giống như hoàn hồn lại, giục Mã Tường:
Mau, mau cứu Lý Kiêu, Lý Kiêu sắp...
cô ấy...
Lý Vọng vừa nghe thấy Lý Kiêu sắp mất mạng thì biển sắc quên cả chất vấn Nhiếp Nhiên, chạy vội đến bên cạnh Lý Kiêu, hô lên:
Lý Kiêu? Lý Kiêu!
Thấy cô đã hoàn toàn ngất đi, không có bất cứ phản ứng nào, anh ta vội bế cô lên, chạy thẳng ra ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.