Chương 3128: Anh ta rất quan trọng
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 700 chữ
- 2022-02-27 08:49:19
Nhiếp Nhiên biết bây giờ hắn không vui, dù sao đến bây giờ vẫn chưa có ai về.
Trì Tranh Bắc ngã xuống rồi, vậy hắn lấy cái gì chống8 lại Quân khu 9? Nhiếp Nhiên đang suy nghĩ nên nói với hắn thế nào thì nghe thấy tiếng động cơ xe truyền từ xa đến.
Hai người cảnh3 giác nhìn nhau rồi nhìn vào gương chiếu hậu, khi thấy mấy chiếc xe quen thuộc kia thì đều thở phào nhẹ nhõm.
Quân khu 9 quả nhiên danh bất hư truyền.
Hắn quay sang nhìn Nhiếp Nhiên trong xe, mỉm cười.
Nhiếp Nhiên thu hồi ánh mắt, nhếch môi:
Nếu như chỉ có mấy người này mà bọn họ cũng không đối phó được, vậy sự tồn tại của bọn họ chính là trò cười.
Trong dự đoán của cô, họ phải chết hết mới đúng.
Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ Mạc Thừa không đánh giá cao người của hắn, đúng là bọn chúng không tệ.
Trời đã sáng trưng.
Tiếng súng phía xa vẫn không ngừng vang lên.
Mạc Thừa dẫn tất cả đi về phía Tây.
Ít nhất là hơn người của Dư Xuyên và Trì Tranh Bắc.
Mạc Thừa khởi động xe dẫn đám người này chạy về phía trước.
Hình như cô rất tự hào thay bọn họ?
Nếu họ không có năng lực thì mục tiêu ban đầu của tôi há chẳng phải trò cười sao?
Cũng đúng.
Mạc Thừa thấy vừa nhắc tới Quân khu 9 cô đã có vẻ mặt này thì nhướng mày, không nói thêm gì nữa.
Lão đại, bọn em...
Đám người kia vội vàng dừng xe, đi x5uống.
May mà mấy tên này chỉ bị thương nhẹ, nhưng nhìn rất nhếch nhác.
Mạc Thừa nhìn thấy đám người này, lại nhìn Nhiếp Nhiên, hắn cảm thấy thảm hại.
Trước mặt người thông minh như Mạc Thừa mà cô lại mắc sai lầm này, trong lòng liền cảm thấy không ổn.
Khụ khụ khụ...
Lúc cô đang nghĩ hay là nhắm mắt nghỉ ngơi thì tiếng ho vang lên sau xe.
Cô nhìn Dương Thụ trong gương chiếu hậu:
Bị thương à?
Không.
Dương Thụ lắc đầu, không nhìn vào mắt cô.
Đám người kia đã phân chia cứ điểm xong rồi à?
Nhiếp Nhiên nhìn cây cối không ngừng lùi về phía sau ngoài cửa sổ, hỏi.
Mạc Thừa ừ một tiếng:
Người cũng đã qua đó rồi.
Nhiếp Nhiên trầm ngâm gật đầu:
Đợi bọn họ đánh xong thì chúng ta lại tiếp tục.
Mạc Thừa liếc cô, không nói gì.
Nhiếp Nhiên phát hiện hình như mình phí lời rồi, bọn họ vừa mới trao đổi vấn đề này sau khi Trì Tranh Bắc chạy mất, bây giờ cô lại nói với hắn một lần nữa.
Đó là xe của thuộc h9ạ Mạc Thừa.
Sau khi nhìn thấy người ngồi trong xe, sắc mặt đã dịu đi của Mạc Thừa lại sầm xuống.
Lúc nãy đuổi theo Trì Tra6nh Bắc, xe nào cũng kín người, mà bây giờ cộng tất lại mới được một nửa.
Tên này làm sao thế? Nhiếp Nhiên cau mày.
Vừa nãy lúc cô nói chuyện với Mạc Thừa đã thấy anh ta là lạ rồi.
Sau đó vì phòng ngừa bất trắc mới dẫn anh ta theo.
Có chuyện gì vậy? Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm Dương Thụ, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, đúng lúc này Mạc Thừa lên tiếng:
Cô biết bảo vệ người khác đấy nhỉ, lại còn dẫn hắn theo.
Lúc đó hắn đã phạm lỗi gì mà theo cô chạy ra ngoài vậy?
Nhiếp Nhiên cảm thấy Mạc Thừa không phải người thích tám chuyện của người khác, vì thế nói với hắn:
Không phạm lỗi gì hết, anh ta thấy tôi bị bắt muốn đi xin Tiểu đoàn trưởng, ai ngờ lại nghe lén ông ta nói chuyện, còn trốn ra ngoài muốn cướp xe áp giải.
Mạc Thừa cười lớn:
Không hổ là người của cô, to gan đấy.
Anh đừng khen nữa, tôi sắp thấy phiền chết rồi.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn người trong gương chiếu hậu, thấy cuối cùng anh ta cũng ngẩng đầu nhìn mình, cô trừng lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.