Chương 3144: Lúc nào tôi cũng có thể giết cô
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 641 chữ
- 2022-02-27 08:49:19
Thật ra thì bây giờ phương pháp làm việc của chúng ta cũng rất giống nhau.
Nhiếp Nhiên không phát hiện ra điểm khác thường của hắ8n, còn gật đầu:
Đúng vậy, rất giống nhau.
Mạc Thừa bỗng cười xấu xa:
Cô bỏ qua cho tôi, đội trưởng Dịch có biết không?
Mắt cô 3tối lại:
Không biết, đây có lẽ là lần duy nhất tôi lừa anh ấy.
Nghe cô nói thế, tâm trạng tốt đẹp của hắn tiêu tan trong nháy mắ9t:
Vậy tôi còn cảm thấy thật vinh hạnh đấy.
Nhiếp Nhiên trừng hắn:
Dĩ nhiên phải vinh hạnh rồi, vì anh mà tôi đã hạ thấp bao nh6iêu ranh giới đạo đức cuối cùng của mình.
Vì hắn...
Mấy chữ này khiến sắc mặt Mạc Thừa vui vẻ hơn hẳn.
Hắn nhếch 5mép cười:
Cô có ranh giới đạo đức cuối cùng à? Quân khu 9 đúng là mù mới thu nhận cô.
Sao tôi lại không có ranh giới đạo đức cuối cùng? Đừng có không biết phân biệt tốt xấu, lúc đó tôi mạo hiểm bại lộ thả anh, anh không cảm ơn tôi thì thôi đi lại còn dám nói Quân khu 9 mù.
Mạc Thừa hơi ngẩn ngơ, giống như bọn họ thật sự là bạn đã lâu không gặp.
Vậy cô có từng nghĩ sẽ rời khỏi Quân khu 9,ở lại đây không?
Mạc Thừa nhất thời xúc động, cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng.
Khi nói xong, hắn đã thấy hối hận rồi, nhưng khi ngẩng đầu lên thấy Nhiếp Nhiên đang nhìn mình bằng ánh mắt cười như không cười, hắn lại muốn biết.
Nếu không phải tôi thấy trên người anh có bóng dáng của tôi trước kia, tôi đã bắn chết anh rồi.
Cô nói xong còn dứ dứ nắm đấm với hắn.
Mạc Thừa chưa bao giờ nghĩ cô sẽ nói với mình như vậy.
Hai người im lặng nhìn nhau mấy giây, Nhiếp Nhiên thở dài:
Mạc Thừa, anh đang nghĩ gì thế?
Tôi muốn giữ cô lại.
Mạc Thừa nói.
Hắn không phải người hay do dự, nếu đã nói rồi thì phải nói hết ra thôi.
Nhiếp Nhiên thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt hắn hoàn toàn không giống lúc bình thường.
Cũng chưa bao giờ nghĩ bỏ đi những toan tính kia, cô sẽ có vẻ mặt và hành động này.
Trong trí nhớ của hắn, Nhiếp Nhiên luôn luôn lạnh lùng, ánh mắt giống như dao, cho dù cười cũng mang theo mục đích.
Hẳn chưa từng thấy cô sảng khoái thế này.
Cô không biết hắn nói thật hay giả, cũng không muốn phân biệt.
Tôi sẽ không ở lại.
Cô từ chối rất dứt khoát.
Mạc Thừa híp mắt lại:
Tại sao? Quân khu 9 chỉ trói buộc cô, còn đội trưởng Dịch của cô lại không hợp tính cô, ở bên nhau lâu sẽ chỉ cảm thấy mệt mỏi mà thôi.
Ở chỗ tôi, cô muốn làm gì cũng được, cô tự do, thậm chí tôi có thể cùng cô làm mọi chuyện cô muốn làm.
Chúng ta sẽ là đồng bọn rất tốt, thậm chí là tình nhân.
Nhiếp Nhiên lắc đầu:
Nếu anh nói những lời này sớm mấy năm, có thể tôi sẽ động lòng, nhưng bây giờ thì không.
Vẻ mặt Mạc Thừa lạnh đi, hắn hừ một tiếng, châm chọc:
Vì hắn mà khiến mình chịu uất ức, có đáng không?
Không chỉ là vì anh ấy, bây giờ tôi cũng đã quen với cuộc sống đơn giản trong quân đội rồi.
Tôi không cần lo lắng đồ ăn trong phòng ăn có nguy hiểm không, không cần lo lắng những người đó có tính kế tôi không, càng không cần lo lang sáng sớm ngày mai thức dậy sẽ bị giết chết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.