Chương 3266: Ngoại truyện: cuộc sống mang thai (1)
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 1514 chữ
- 2022-02-27 09:02:50
Lúc đến phòng y tế, anh thấy một nhóm người đang đứng ở cửa.
Sao tự dưng lại ngất? Bác sĩ nói thế nào?
Dịch Sùng8 Chiêu lập tức hỏi.
Ngoan ngoãn nào!
Vừa thấy Nhiếp Nhiên định nhảy xuống, anh sợ đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài, khẽ mắng cô.
Cuối cùng anh không dùng đến xe lăn và cáng cứu thương mà tự bế cô vào trong bệnh viện.
Vốn bọn họ đã định chưa có con vội, ai ngờ giờ lại nhảy ra ngay một đứa làm đầu óc anh trống rỗng.
Bác sĩ thấy vẻ mặt Dịch Sùng Chiêu, lại vội vàng bổ sung:
Tôi cũng chỉ nghi thôi, dù sao vẫn phải kiểm tra nước tiểu, siêu âm mới có thể hoàn toàn chắc chắn.
Dịch Sùng Chiêu hoàn hồn lại, vội nói:
Được, bây giờ tôi đi lấy xe ngay.
Dáng vẻ luống cuống kia hoàn toàn không còn chút uy nghiêm nào của Tiểu đoàn trưởng.
Ở trên xe, anh vừa lái xe vừa nói với cô:
Anh đưa em về nhà trước, bác sĩ nói em phải tĩnh dưỡng, anh sẽ tạm thời xin nghỉ cho em.
Thật ra đến bây giờ Nhiếp Nhiên vẫn ngẩn ngơ.
Con...
Nhiếp Nhiên thấy cả buổi chiều Dịch Sùng Chiêu chạy lên chạy xuống y như con quay.
Cuối cùng sau một loạt kiểm tra, bác sĩ nhìn phiếu kiểm tra, nói:
Mang thai rồi.
tôi khuyên cậu đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra kỹ đi, tôi nghĩ cô ấy có thai rồi.
Có thai?!
Câu này như quả bom nổ ầm một tiếng khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Dịch Sùng Chiêu thì há hốc mồm.
Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?
Dịch Sùng Chiêu lao đến trước mặt bác sĩ, căng thẳng hỏi.
Bác sĩ nói:
Tạm thời đã tỉnh, kiểm tra sơ lược không có vấn đề gì, nhưng mà...
Mọi người không ai rõ cả.
Lý Kiêu nói:
Vừa nãy hình như cô ấy bị chuột rút, sắc mặt 3rất kém, rồi tự dưng ngất đi, bây giờ bác sĩ đang kiểm tra, tạm thời chưa biết thế nào.
Chuột rút? Chuột rút tại sao kh9ông để cho cô ấy nghỉ ngơi?
Xem anh nói đi...
Bác sĩ thấy hai người đờ đẫn, trông không vui vẻ lắm, ông cũng đã quen mấy dạng thể này rồi nhưng vẫn nghiêm túc nói:
Nếu cô cậu không muốn giữ đứa bé này thì phải sớm bỏ đi, càng để lâu càng lớn, sẽ không tốt cho sức khỏe phụ nữ, nhưng là bác sĩ tôi vẫn phải nói...
Muốn!
Bác sĩ biết ngay đây là lần đầu tiên anh làm ba, kích động đến ngốc luôn, vì vậy vẻ mặt dịu đi nhiều:
Nếu muốn thì phải nghỉ ngơi cẩn thận mới được, cô vận động mạnh khiến thai nhi không ổn định nên mới dẫn đến đau bụng, khoảng thời gian tiếp theo nhất định phải tĩnh dưỡng, không được hoạt động mạnh nữa, ba tháng đầu phải cực kỳ cẩn thận.
Vậy có cần nhập viện không?
Dịch Sùng Chiêu cẩn thận hỏi.
Bác sĩ cười lắc đầu:
Không cần, vợ cậu không có vấn đề gì quá lớn, chỉ cần kiểm tra định kỳ là được.
Được được được! Có cần phải chú ý cái gì nữa không?
Không có gì đặc biệt cả, phụ nữ có thai cần phải giữ tâm trạng vui vẻ, ăn nhiều trái cây rau củ, bổ sung dinh dưỡng thích hợp, sau đó nhớ đi khám thai định kỳ.
Nhiếp Nhiên nhìn người bên cạnh, anh bày ra tư thể học sinh tiểu học tiêu chuẩn, nghiêm túc đến mức hận không thể mang sổ ra ghi lại.
biết rồi...
Một lúc sau, Dịch Sùng Chiêu cảm thấy như có cái gì chặn giữa cổ họng, khó khăn nói một câu.
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn anh, trong lòng rất buồn cười.
Nhưng đứa bé lại đến một cách bất ngờ...
Đúng là nghiệm chứng lời bác sĩ nói, còn trẻ, rất nhanh sẽ có con.
Thật ra Nhiếp Nhiên đã tỉnh rồi, có thể xuống giường đi lại, nhưng Dịch Sùng Chiêu lại không cho, nằng nặc đòi bế cô lên xe, mà bác sĩ cũng cho là cô ít đi lại sẽ tốt hơn, Nhiếp Nhiên đành chịu.
Trước cái nhìn chằm chằm của mọi người, Nhiếp Nhiên cảm thấy mình mất hết mặt mũi rồi.
Bên trong xe yên tĩnh đến nỗi Dịch Sùng Chiêu không thở nổi.
Anh...
Anh đặt em lên xe lăn chính là lãng phí tài nguyên của xã hội.
Nhiếp Nhiên đã nhìn thấu cảm giác trách nhiệm của anh, cô nói vậy, Dịch Sùng Chiêu nhất định sẽ do dự.
Quả nhiên, sự cấp bách và lo lắng của anh vì câu này mà trở nên chần chừ.
Cô không nghĩ mình lại có con.
Nửa tháng trước bọn họ đã đạt được nhận thức chung, tạm thời không có con vội, chuyên tâm vào việc trao đổi huấn luyện giữa hai nước đã.
Cô sờ bụng mình, tức giận nói với người bên cạnh:
Lần này anh hài lòng rồi chứ, em có thai thật rồi.
Không biết có phải vì giọng cô không thích hợp hay là Dịch Sùng Chiêu quá hưng phấn nên không nghe ra ý trong đó không mà anh phanh xe lại.
Em nghĩ là anh động tay động chân sau khi đã nói rõ với em à?
Anh cau mày hỏi.
Bác sĩ nói em mang thai được một tháng rồi, xin hỏi anh động tay động chân kiểu gì?
...
Hình như cũng có lý.
Dây thần kinh căng thẳng của Dịch Sùng Chiêu thả lỏng ra, nhưng sau đó lại do dự:
Vậy em có muốn đứa bé này không?
Bệnh viện là nơi không có ngày nghỉ, lúc nào cũng đầy ắp người.
Dịch Sùng Chiêu để cô ngồi đợi, mình đi lấy số, đợi đến lượt rồi, anh nói với bác sĩ xong đưa cô đi làm kiểm tra.
Nhưng cô vẫn cố ý cau có hỏi:
Anh biết cái gì?
Dịch Sùng Chiêu không nói gì, anh không nói ra được câu không muốn đứa trẻ, cho nên mím môi, sắc mặt u ám.
Nói đi.
Nhiếp Nhiên cố ý nói.
Mọi người thấy thế mà cảm khái, Nhiếp Nhiên đúng là kiếp của Tiểu đoàn trưởng nhà mình...
Dịch Sùng Chiêu lái xe ra khỏi nhà để xe rồi lại xuống xe, vội vàng vào phòng y tế.
Nhiếp Nhiên không nhịn được nữa.
Cáng cứu thương, xe lăn? Cô chỉ đến kiểm tra chứ có phải đi cấp cứu đâu! Nhưng lần này Dịch Sùng Chiêu không cho cô cơ hội phản đối, lại muốn bế cô.
Một lát sau, Nhiếp Nhiên định tự xuống xe.
Xe việt dã rất cao, Dịch Sùng Chiêu lại chặn ở cửa, cô đang chuẩn bị nhảy xuống, kết quả bị Dịch Sùng Chiêu nhanh tay ôm lấy.
Sự vui sướng và hưng phấn vì lần đầu làm ba dần dần qua đi, lý trí trở lại, việc đầu tiên anh nghĩ tới chính là liệu Nhiếp Nhiên có giữ đứa bé không.
Tuy vừa rồi anh nói trước mặt bác sĩ là muốn đứa bé này, nhưng dù sao vẫn phải nghe ý Nhiếp Nhiên.
Dịch Sùng Chiêu rất lo lắng.
Lúc này Nhiếp Nhiên cụp mắt không nói gì.
Dịch Sùng Chiêu đứng đờ ra tại chỗ, trái tim đang đập nhốn nháo kia như dừng lại.
Còn Nhiếp Nhiên thì ngẩn ra.
Ai chuột rút còn nghỉ ngơi?!
Mọi người lặng lẽ nhìn anh. <6br>
Dịch Sùng Chiêu nói xong cũng phát giác mình hơi thiên vị, thế là anh không nói thêm gì nữa, ở ngoài cửa chờ.
5
Qua khoảng mười lăm phút, bác sĩ đi ra.
Cuối cùng, sau khi bác sĩ nói xong tất cả, Dịch Sùng Chiêu mới liên tục cảm ơn rồi đưa Nhiếp Nhiên rời khỏi bệnh viện.
Trên đường đi về, Nhiếp Nhiên có thể cảm nhận Dịch Sùng Chiêu đang vui vẻ thế nào.
Bác sĩ còn chưa nói xong, Dịch Sùng Chiêu đã kích động ngắt lời.
Anh chống hai tay lên bàn, ánh mắt nóng rực không kìm nén được vui sướng khiến bác sĩ giật mình.
Vào trong xe, Dịch Sùng Chiêu vừa nổ máy, vừa gọi điện thoại cho bệnh viện gần nhất.
Lúc đến nơi, cáng cứu thương và xe lăn đã chuẩn bị xong.
Nhiếp Nhiên vừa tức vừa buồn cười:
Em thấy anh vui quá nên hỏng luôn đầu rồi, thế mà không nghe ra ý em.
Ý em không phải trách anh à?
Có lẽ Dịch Sùng Chiêu đang hồ đồ thật, anh nghi ngờ hỏi.
Nhiếp Nhiên bật cười:
Đầu óc em rất bình thường đấy nhé.
Dịch Sùng Chiêu đau khổ khó khăn phun ra một câu:
Đừng có ép anh...
Nhiếp Nhiên thấy anh đau khổ thật, không phải giả vờ thì đành nói:
Được rồi, vậy em không ép anh nữa, anh đưa em về nhà đi, thuốc an thai bổ khí này phải uống sớm mới được.
Em nói cái gì?
Dịch Sùng Chiêu nghe xong ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.