Chương 3265: Ngoại truyện: cuộc sống sau khi kết hôn (2)
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 1947 chữ
- 2022-02-27 09:02:50
Thật ra Nhiếp Nhiên không để ý lắm, huấn luyện ở đâu mà chẳng là huấn luyện? Chỉ là đổi chỗ thôi.
Nhưng Dịch Sùng Chiêu 8không nghĩ như vậy, Nhiếp Nhiên mà đến nước F sẽ phải nộp tất cả thiết bị truyền tin lên, hoàn toàn là huấn luyện khép kín, cô 3ở trong đó có ổn không, xảy ra vấn đề gì không, anh sẽ không biết ngay được.
Bởi vì nơi đó không thuộc sự quản lý của a9nh.
Buổi tối hôm đó, cô vẫn ngoan ngoãn uống chỗ thuốc kia, dù sao cũng là thuốc bổ, cô không có lý do nào làm khó sức khỏe của mình.
Nhưng lúc Dịch Sùng Chiêu tắm xong, lên giường ôm cô, cô lại đưa cho anh một thứ.
Đầu tiên Dịch Sùng Chiêu không chú ý, đến khi nhìn kỹ mới thấy, đây là...
Lần này Nhiếp Nhiên mới yên tâm.
Nhưng đang định đi thì bác sĩ lại nói:
Cô yên tâm, thuốc này đều dành cho phụ nữ, cô còn trẻ, uống mấy đơn là có thể mang thai được rồi.
Rầm! Vì Nhiếp Nhiên đứng lên quá mạnh mà cái ghế đổ thẳng xuống đất.
Bác sĩ cau mày lại, nhưng thấy Nhiếp Nhiên ngẩn ra, tưởng cô vui đến đờ ra nên cũng không để ý, tiếp tục nói:
Nhưng muốn có thai thì phải uống thuốc hẳn hoi, cần nghe lời bác sĩ, thế thì hi vọng mới lớn.
Giờ Nhiếp Nhiên đã thông suốt hoàn toàn, cô hoàn hồn lại, đè nén suy nghĩ trong lòng, cảm ơn bác sĩ rồi trở về.
bao cao su?!
Em sắp huấn luyện rồi, bây giờ có con sẽ không hay, nên là dùng cái này đi.
Nhiếp Nhiên tỉnh bơ ném ra một câu như vậy.
Người ôm cô trầm mặc mấy giây mới buông cô ra, nói:
Em biết rồi?
Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Nhiếp Nhiên thấy anh thẳng thắn nên không thăm dò nữa, ngồi dậy lạnh lùng nói:
Em không hiểu, ban đầu rõ ràng anh nói không ép em, tại sao bây giờ lại đổi ý? Còn vọng tưởng dùng đứa trẻ để giam giữ em? Dịch Sùng Chiêu, anh tính toán hay đấy.
Anh biết nhất định em sẽ đi, trừ khi em rời khỏi quân đội, nhưng em lại không muốn, anh không có cách nào ép buộc em, cho nên...
Cho nên anh sợ em liều đến nỗi ngay cả mạng cũng không cần
Dịch Sùng Chiêu im lặng.
Những năm qua anh sợ hãi quá mức đã thành ám ảnh rồi, hơn nữa lần này cô còn suýt chết...
Nghĩ kỹ thì...
Không lấy tôi, cô ấy còn có thể lấy ai, ba vợ tôi còn đồng ý rồi.
Lý Vọng nhắc tới ba vợ một cái là hùng hồn hẳn lên, ngay cả Vu Thừa Chinh cũng không làm sao được, chỉ phun ra hai chữ:
Cút đi.
Lý Vọng như được đại xá hô vang một tiếng, chân y như cái bánh xe lao vút đi, để lại Vu Thừa Chinh một mình thực hiện lời của cấp trên.
Thực ra trong lòng anh ta biết rõ nên chỉ dạy dỗ cô mấy lần, thấy thái độ cô tử tế rồi cũng thôi.
Làm cho có là được rồi, nếu quá đáng, người xui xẻo vẫn là anh ta.
Vì vậy, chuyện khiêu khích này đành dừng lại.
Nhưng Dịch Sùng Chiêu chưa từ bỏ ý định, nếu không thuyết phục được Nhiếp Nhiên, nhóm cấp dưới lại sợ Nhiếp Nhiên nổi điên, thế thì anh sẽ nghĩ cách cho Nhiếp Nhiên nghỉ, nói hoa mỹ là: kiểm tra lại.
Trong lần nhiệm vụ kia Nhiếp Nhiên bị thương nặng, tuy đã chữa trị rồi nhưng dù sao cũng suýt chết ở trong phòng cấp cứu, cho nên Dịch Sùng Chiêu có lý do bắt cô uống thuốc điều dưỡng.
Những chuyện này Nhiếp Nhiên nhịn hết, ai bảo đây là chồng cô, bọn họ mới cưới được mấy tháng đã phải xa cách nửa năm, cô cũng cảm thấy hơi bạc đãi anh cho nên lần nào cũng rất phối hợp.
Nhưng dần dà cô cảm thấy có chỗ nào đó không ổn lắm.
Vì đề phòng bị lừa, cô nhân lúc bà Dương sắc thuốc lén lấy trộm tờ đơn kia, tìm một bác sĩ ở bệnh viện bình thường xem cho, thấy đúng là thuốc để điều dưỡng cơ thể, bên trong không có gì khả nghi.
Đội trưởng, anh làm đi mà, anh cô đơn không có người yêu, còn tôi là người có gia đình rồi, không phải anh không biết vợ tôi và Nhiếp Nhiên có quan hệ thế nào.
Tôi khiêu khích? Buổi tối nhất định phải quỳ bàn phím!
Lý Vọng kêu gào với Vu Thừa Chinh.
Người ta còn chưa lấy cậu đâu.
Vu Thừa Chinh thấy anh ta mở miệng ra là vợ tôi vợ tôi, thật sự không chịu nổi nữa.
Mặc dù anh cũng biết binh lính huấn luyện bị thương rất bình thường, không chảy máu thì đâu phải lính! Nhưng vấn đề6 là bây giờ Nhiếp Nhiên không chỉ là lính của anh, còn là vợ của anh! Cho nên, anh nhiều lần ám chỉ cũng như nói thẳng với cô r5ằng cô là người đã có gia đình, không thể bỏ chồng lại không quan tâm, nhưng người ta lại nói:
Anh là Tiểu đoàn trưởng, phải công tư phân minh.
Rõ ràng cái đầu cô ấy! Nhìn vợ mình đến cái nơi hỗn loạn đó chịu khổ, người làm chồng như anh sao có thể công ty phân minh được? Vậy anh có còn xứng với chức chồng này hay không?
Hơn nữa anh còn nói không ép em, tôn trọng ý kiến của em.
Sau đó Nhiếp Nhiên lại cố ý bổ sung một câu, trong nháy mắt dập tắt sự lo lắng sốt ruột trong lòng Dịch Sùng Chiêu, cuối cùng biến thành sự bực bội.
Haiz...
ai bảo mình ngứa mồm chứ! Vốn định dùng bốn chữ
phục tùng mệnh lệnh
ép cô rời đi, ai ngờ lại không thành.
nếu có con, ít nhiều gì em cũng sẽ vì nó mà suy nghĩ một chút.
...
Chỉ còn nửa tháng nữa là huấn luyện, em có con sẽ không thể đi, sao anh lại nói lúc huấn luyện sẽ nghĩ đến con? Em là yêu quái hay là thần tiên, mấy phút là có thể sinh con ra?
Tuần trước anh nhận được tin, hai nước đạt được thống nhất về hợp tác chiến lược trường kỳ, sau này có thể ba năm hợp tác huấn luyện một lần.
Cô hiểu rồi.
Thể anh mới như phát điên mà muốn tạo người à?
Dịch Sùng Chiêu giống như trẻ con làm sai, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh ừ một tiếng.
båc.
Hơn nữa, thời gian trao đổi huấn luyện là hơn nửa năm nên bọn họ cũng sẽ không gặp nhau nửa năm.
Vì thế, tối nào Dịch Sùng Chiêu cũng dính lấy cô như da trâu.
Không phải anh dùng con để giam giữ em, anh dùng con để kéo em lại.
Dịch Sùng Chiêu ngồi cạnh cô, nắm chặt đồ trong tay, thở dài.
Nhiếp Nhiên nghe mà cạn lời.
Hai chuyện này có gì khác nhau?
Dịch Sùng Chiêu lại thở dài:
Em nổi tiếng liều mạng, anh sợ lúc huấn luyện em chỉ nghĩ đến chuyện làm vẻ vang cho đất nước, không nghĩ đến anh, đến lúc đó xảy ra chuyện gì anh cũng không biết, cho nên anh nghĩ...
Là một cái bao cao su.
Nếu anh đã nói là sẽ tôn trọng em thì anh không thể nuốt lời được.
Nghe thấy anh tự kiểm điểm mình, Nhiếp Nhiên bật cười, đang định nói tính giác ngộ của anh thật cao, ai ngờ anh nói:
Nhưng đợi lần này trở về, anh nhất định sẽ khiến em có thai.
...
Nhiếp Nhiên thật sự không muốn nói gì nữa, nằm xuống đắp chăn, tắt đèn ngủ!
Trong gần nửa tháng sau đó, cuối cùng Dịch Sùng Chiêu cũng khôi phục lý trí, nhưng vẫn cứ vài hôm lại đưa Nhiếp Nhiên đến bệnh viện điều dưỡng sức khỏe, cũng giảm bớt số lần quậy cô buổi tối.
Phải biết cô chưa được thăng chức, vẫn phải làm nhiệm vụ, vẫn sẽ bị thương, sẽ chết.
Em còn có anh, sao có thể liều mạng được nữa?
Nhiếp Nhiên giơ tay ra ôm vai anh, tựa đầu lên đó.
Dịch Sùng Chiêu không nhúc nhích:
Nhưng anh vẫn sợ, anh sợ anh không đủ quan trọng.
Tuy không được như Lý Kiêu nhưng đúng là đang tăng lên thật.
Gần đây trạng thái của cậu rất tốt.
Nhân lúc nghỉ ngơi, Lý Kiêu ngồi xuống bên cạnh, đưa cho cô chai nước.
Nhiếp Nhiên ừ một tiếng, nhận lấy nước, không nói nhiều, Vừa rồi chạy bộ không biết có phải vẫn chưa làm nóng người tốt không mà lúc chạy bụng dưới của cô hơi quặn lại, hơi không thoải mái.
Dù sao cô cũng sắp phải đi huấn luyện rồi, phải nghỉ ngơi tử tế, vì vậy hai người chỉ ôm nhau ngủ.
Vợ chồng mới cưới mà thuần khiết như bọn họ thật là hiếm thấy.
Nhiếp Nhiên ngủ ngon, điều dưỡng tốt nên lúc huấn luyện thành tích thể lực cũng từ từ nâng cao.
Từ sau khi kết hôn, cho dù là trên giường hay trên sân huấn luyện cô đều ngoan ngoãn, y như binh lính bình thường.
Có mấy lần, Dịch Sùng Chiêu cố ý bảo Vu Thừa Chinh và Lý Vọng khiêu khích cô, chẳng ngờ cô không cắn câu, vẫn quy củ huấn luyện.
Lý Vọng sợ đến mức càng nói càng chột dạ, nhất là vợ anh ta còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm, thế là anh ta ném hết mọi chuyện cho Vu Thừa Chinh.
Cộng thêm Nhiếp Nhiên là một cô gái, ngày nào cũng dầm mưa dãi nắng, cần điều dưỡng mới được.
Vì thể tới gần nửa tháng phải đi, ngay cả công việc Dịch Sùng Chiêu cũng tạm thời gác lại, đích thân đưa Nhiếp Nhiên đến bệnh viện rồi cắt thuốc bắc về nhà cho bà Dương sắc giúp, bắt Nhiếp Nhiên uống.
Ban đầu Nhiếp Nhiên tưởng Dịch Sùng Chiêu không yên tâm cô bị thương ra trận, cộng thêm các bác sĩ Đông y kia nói cũng có lý, những năm qua cô bị thương khắp người, nên đành yên phận ngoan ngoãn uống thuốc
Cho nên anh mới nghĩ nếu mình anh không đủ thì thêm đứa con đi, là thêm một phần sức nặng.
Nhưng anh cũng biết mình làm chuyện này không quang minh lỗi lạc, có ý ép em, thật ra anh cũng hối hận, cho nên...
Nói tới đây, anh móc một thứ ra khỏi túi.
dù sao vẫn là cô sai.
Lý Kiêu từng nói Dịch Sùng Chiêu yêu cô thật sự nên mới để cô tiếp tục ở lại Quân khu 9.
Nếu là người khác, chưa chắc đã làm được.
Sao sắc mặt cậu lại tái nhợt thế?
Lý Kiêu thấy Nhiếp Nhiên không nói gì, đang định quay sang hỏi thì thấy mặt cô tái mét.
Nhiếp Nhiên xua tay:
Không sao, có lẽ là bị chuột rút thôi.
Lý Kiêu gật đầu, không hỏi nữa, ai làm lính mà chưa từng bị chuột rút, đây là chuyện quá nhỏ nhặt, không cần đến phòng y tế.
Hơn nữa dù cần phải đi thì với tính Nhiếp Nhiên, cô sẽ không đi.
Lúc này, tiếng còi lại vang lên.
Tất cả mọi người đều chuẩn bị xếp hàng.
Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên vội vàng đứng lên.
Nhưng vừa mới đứng dậy...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.