Chương 3264: Ngoại truyện: cuộc sống sau khi kết hôn (1)
-
Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Huỳnh Hạ
- 1772 chữ
- 2022-02-27 09:02:50
Hai người như trở lại khoảng thời gian bị Hoắc Khải Lãng lưu đày.
Có điều lúc này bọn họ đường đường chính chính, sống cuộc8 sống vợ chồng mới cưới ngọt ngào, không có những thứ tranh đấu hay chuyện theo dõi mệt mỏi.
Lý Tông Dũng thì ở phía sau nuôi mấy con chim, hằng ngày đến nhà kính cắt tỉa hoa cỏ, sau đó chơi với chim, lúc rảnh rỗi đến vườn hoa đi dạo.
Nhiếp Nhiên và Dịch Sùng Chiêu cuối tuần mới về, thời gian khác đều ở trong đơn vị, tuy một người ở phòng làm việc, một người ở sân huấn luyện, nhưng một ngày ba bữa mọi người đều rất ăn ý để bọn họ ăn riêng với nhau.
Bà nội, ngày nào anh ấy cũng ngồi ở trong phòng làm việc, cần gì ăn, nên là cháu ăn mới đúng.
Bà Dương cười nói:
Canh này đàn ông uống mới tốt, có nhung hươu còn có nhân sâm, rất bổ.
Nói rồi bà cụ múc cho Dịch Sùng Chiêu một bát lớn:
Bà nội còn đang mong bể chắt đây.
Nhiếp Nhiên đỡ trán:
Bà nội nghĩ nhiều rồi.
Nghĩ nhiều cái gì, hai đứa vừa kết hôn xong, phải cố gắng sinh con!
Đúng thế, chị Dương nói đúng! Tôi đã muốn ôm cháu nội lâu rồi.
Lý Tông Dũng vội vàng phụ họa.
Dù sao vợ chồng son chẳng ai muốn sống với người già, càng đừng nói tới người bên ngoài tùy ý, nhưng trên thực tế lại phân biệt rất rõ ràng như Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên nói:
Để chú ấy ở phòng lớn phía sau đi.
Dịch Sùng Chiêu cười ha ha:
Anh muốn em nghỉ ngơi cả đời.
...
Xong! Lại lên cơn rồi! Nhiếp Nhiên quyết định chuyển chủ đề:
Em cảm thấy nhà kính trồng hoa không tệ, nhưng cả em và anh đều không có thời gian làm.
Không phải em luôn nói nhà quá lớn à?
Dịch Sùng Chiêu biết cô cố ý nói sang chuyện khác nên thuận theo ý cô.
Nhiếp Nhiên gật đầu:
Vâng.
Anh định đón bà Dương vào ở, em thấy thế nào?
Dịch Sùng Chiêu hỏi.
Sự tốt đẹp giỏi giang của anh, sao người ngoài có thể hiểu được? Sau một tuần bàn giao, Dịch Sùng Chiêu đón Lý Tông Dũng và bà Dương về nhà.
Khoảng thời gian này bà Dương rất vui vẻ khỏe mạnh, đâu cần ai chăm sóc, bà còn là người lo liệu một ngày ba bữa, còn dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.
Ánh mắt hai người giao nhau, không khí cũng mang theo mùi vị ngọt ngào.
Nhiếp Nhiên cười nhìn anh, một lúc sau như nghĩ ra cái gì mới hỏi:
Nhưng chú ấy lui về thì ai ngồi vị trí kia?
Dịch Sùng Chiêu nhướng mày, đắc ý:
Không phải em chê anh là một đội trưởng nghèo, không nuôi nổi em sao? Bây giờ anh muốn nói với em, anh thăng chức rồi.
Nhiếp Nhiên hé mắt ra, v5ừa nhìn thấy đĩa hoa quả đã cau mày:
Không phải vừa ăn bánh ngọt xong à? Anh định nuôi lợn hay sao?
Dịch Sùng Chiêu khẽ cười, cũng ngồi xuống, cầm lấy tay cô xoa xoa trong tay mình:
Nuôi béo là đúng rồi, em gầy thế này, buổi tối ôm còn thấy cấn tay.
Anh cố ý dịch đến nhỏ giọng nói bên tai Nhiếp Nhiên.
Giọng nói trầm thấp kia khiến trong đầu Nhiếp Nhiên không tự chủ lóe lên mấy hình ảnh, cuối cùng cô ngước mắt lên liếc anh:
Anh nuôi đi, nuôi cũng vô dụng, dù sao mười ngày nữa cũng về đơn vị rồi, chẳng mấy em lại được giải phóng.
Dịch Sùng Chiêu thu lại ý cười, nghịch tay cô im lặng mấy giây mới nói:
Anh muốn em ở nhà nghỉ ngơi một thời gian nữa.
Còn nghỉ ngơi? Em đã nghỉ ngơi ba bốn tháng rồi.
Nhiếp Nhiên cau mày nhìn anh.
Bây giờ biên giới ổn định rồi nên chú ấy muốn về hưu.
Nhưng chú ấy mà về sẽ chỉ có một mình.
Nhiếp Nhiên hỏi:
Vợ chú ấy đâu?
Qua đời rất nhiều năm rồi, con gái cũng lấy chồng nước ngoài, rất ít về.
Đến cuối tuần Nhiếp Nhiên sẽ cùng Dịch Sùng Chiêu về nhà của bọn họ.
Đến hai ngày đó là bà Dương lại cực kỳ chịu khó, y như đón năm mới, nấu cho bọn họ đủ món ngon, mà Lý Tông Dũng thì vì bà Dương tuổi đã cao nên xung phong nhận việc ra phố mua đồ ăn.
Ng9ôi nhà chỉ thuộc về hai người.
Đây là trái cây anh vừa cắt, em nếm thử xem.
Dịch Sùng Chiêu bề hoa quả đã cắt sẵn đến. <6br>
Buổi chiều mùa hè có cây cối trong sân che bớt ánh nắng nên Nhiếp Nhiên vô cùng thoải mái.
Chú ấy nhanh nhẹn, chắc sẽ thích phòng độc lập, hơn nữa đống hoa hoa cỏ cỏ kia cũng thích hợp với chú ấy.
Dịch Sùng Chiêu cảm thấy ấm áp trong lòng.
Anh nắm chặt tay cố:
Cảm ơn em.
Cảm ơn cái gì, ở trong đơn vị chú ấy chăm sóc em rất nhiều, hơn nữa trước kia chủ ấy đã nói rằng nếu ba ruột không thương em, chú ấy sẽ thương em.
Ngày đó công bố tin tức điều động chức vị, tất cả mọi người không chúc phúc Dịch Sùng Chiêu mà lại chúc phúc Nhiếp Nhiên, nói mắt nhìn của cô tốt, tìm được một người chồng giỏi.
Nhiếp Nhiên cười không nói gì.
Tiểu đoàn trưởng nộp báo cáo xin về hưu cùng bảo cáo tiến cử anh lên, đợi kỳ nghỉ này kết thúc sẽ bàn giao.
Nhiếp Nhiên nửa thật nửa giả nói với anh:
Tiểu đoàn trưởng Dịch, thất lễ thất lễ rồi, sau này xin ngài chăm sóc nhiều hơn.
Bây giờ không phải anh vẫn luôn chăm sóc em cả ngày lẫn đêm sao?
Dịch Sùng Chiêu vừa nói vừa sờ soạng, giọng nói cũng trầm đi.
Nhiếp Nhiên cứ nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua cùng với sáng nay là lại đau đầu, vội vàng nói sang chuyện khác:
Vậy anh đính để bà Dương ở đâu?
Dịch Sùng Chiêu cười, kéo giãn khoảng cách với cô, nói:
Bà Dương ở tầng dưới, dù sao bà cũng lớn tuổi rồi, lên xuống cầu thang sẽ bất tiện.
Được, vậy lúc nào đón bọn họ đến?
Nhiếp Nhiên hỏi.
Đợi nghỉ cưới xong đi, bây giờ cho dù chúng ta muốn, có lẽ bọn họ cũng không đồng ý.
Nhiếp Nhiên hiểu ý anh ngay, quả nhiên một giây tiếp theo Dịch Sùng Chiêu đã bế cô lên, đi vào phòng mới của bọn họ.
Vậy chú ấy cũng gần như là ba em rồi.
Nhiếp Nhiên cười, Dịch Sùng Chiêu nhìn góc mặt nghiêng của cô cùng với đôi môi mở ra khép lại kia, cuối cùng không nhịn được tiến tới cúi người hôn nhẹ lên.
Vợ, em thật tốt.
Anh chống tay lên ghế, đè nhẹ lên cô.
Anh muốn thương lượng với em...
Thật ra thì ý của anh đã rất rõ ràng, nhưng lại sợ Nhiếp Nhiên không đồng ý.
Nhất là khoảng thời gian yêu đường của anh và Nhiếp Nhiên.
Anh bỏ ra bao nhiêu máu và nước mắt mới khiến Nhiếp Nhiên chịu tiếp nhận anh.
Mùi gà thơm nồng từ xa đã có thể ngửi thấy.
Bà nấu nồi canh gà này cả chiều đấy, lát nữa Tiểu Dịch ăn nhiều nhé.
.
Vậy tối nay cháu phải uống hết canh gà mới được, không thể phụ lòng bà nội và tâm ý của thầy.
Dịch Sùng Chiêu vừa nói vừa ranh mãnh nhìn Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên làm lơ anh, múc cho mình một bát, bà Dương vội vàng ngăn cản:
Cái con bé này, cháu không thể ăn nhân sâm nhung hươu được, thứ đó là cho đàn ông bồi bổ.
Nếu để bồi bổ sao cháu lại không thể ăn, ngày nào cháu cũng huấn luyện, thể nào cũng phải bồi bổ.
Nói rồi Nhiếp Nhiên uống cạn bát canh kia.
Có lẽ ở trong mắt người khác anh rất hạnh phúc.
Nhưng chỉ có người hiểu chuyện mới biết phần hạnh phúc này không dễ dàng thế nào.
Đương nhiên là được rồi!
Nhiếp Nhiên ngồi thẳng lên, gật đầu liên tục, nhưng sau đó lại cau mày:
Nhưng bà lo cho Dương Thụ, chưa chắc đã đồng ý đâu.
Những chuyện này để anh giải quyết.
Dịch Sùng Chiêu tự tin bảo đảm rồi lại do dự suy nghĩ một lát, nói không chắc chắn:
Còn cả Tiểu đoàn trưởng, anh định bảo chú ấy chuyển qua đây luôn.
Tiểu đoàn trưởng?
Nhiếp Nhiên sửng sốt.
Ừ, chú ấy định về hưu, ban đầu trở về Quân khu 9 cũng là vì nhiệm vụ của anh.
Bà Dương, bà đừng làm nữa, mau ra ăn đi.
Đúng vậy, bà nội, bà đừng làm nữa.
Chị Dương, chị mau lên đi, hai đứa nó đợi chị đói lắm rồi.
Biết rồi, mọi người ăn trước đi, tôi còn món canh cuối cùng nữa, ra ngay đây,ra ngay đây.
Bà Dương bận rộn trong phòng bếp, nói vọng ra.
Qua khoảng hai mươi phút, cuối cùng bà Dương cũng bê bát canh ra ngoài.
Bọn họ muốn nói cái gì thì nó3i cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần lo lắng bất cứ vấn đề gì.
Bởi vì nơi này là nhà của bọn họ.
Mười ngày nghỉ phép này hai người sống như người già, trừ buổi tối sinh hoạt đêm lâu chút, buổi sáng vận động kịch liệt chút thì vô cùng yên bình.
Ban đầu Lý Tông Dũng trở lại là vì nhiệm vụ của Dịch Sùng Chiêu, bây giờ nhiệm vụ kết thúc, tuổi tác cùng lớn, nên nghỉ ngơi rồi.
Mà Dịch Sùng Chiêu càng không cần phải nói, lần hành động ở biên giới này rất thành công, hai nước đàm phán thuận lợi, cộng thêm mười năm nằm vùng vô cùng xuất sắc, những thành tích của anh bày ra đó, ai dám nói một câu không phục?
Vậy là Dịch Sùng Chiêu kết hôn xong liền thăng chức, từ đội trưởng thành Tiểu đoàn trưởng, có thể nói là tình yêu sự nghiệp đều thăng hoa.
Dịch Sùng Chiêu thấy cô uống như vậy, biết ngay chút tâm tư của cô.
Cô sợ anh giày vò có đúng không? Dịch Sùng Chiêu biết rõ nhưng không vạch trần, mặc cho cô uống hết một phần hai canh gà của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.