• 6,911

Chương 3263: Kết thúc



Sáng sớm ngày mai đi đăng ký, đừng quên đấy.

Em biết rồi.

Không được đến muộn.

Em biết rồi.

Dám đến muộn, anh sẽ không cho em8 đi huấn luyện.
Nhiếp Nhiên nhướng mày lên, hỏi ngược lại:
Anh chắc chứ?
Một lúc sau anh mới nói, giọng hơi trầm đi:
Em muốn đi t3hật à?
Nhiếp Nhiên cười:
Thật ra thì cũng không muốn lắm.
.


Vậy tại sao em lại đồng ý nhanh thế?
Dịch Sùng Chiêu không hi9ểu.
Thật may mắn, hai kiếp làm người cuối cùng cô cũng có một người thân.
Nhiếp Nhiên cười đứng lên, đi tới vòng lấy tay nó.
Lý Kiêu giống như không dám tin nhìn cô, im lặng mấy giây mới nói:
Trải qua chuyện này, anh ấy còn có thể đồng ý, xem ra anh ấy thật sự rất yêu cậu.
Nhiếp Nhiên cười, tự tin nói:
Nếu anh ấy không yêu tôi, tôi cũng sẽ không lấy anh ấy.
Lý Kiêu nghe xong không muốn quan tâm đến cô nữa.
Thế mà lại có một ngày Nhiếp Nhiên khoe ân ái với mình?! Thật là...
Nhiếp Nhiên khoác vai Lý Kiêu, nói:
Vậy được, tôi là người ngày mai sẽ đăng ký kết hôn nên để tôi tìm một chỗ lén dạy cho Lý Kiêu mấy chiêu.

Nói rồi cô kéo Lý Kiêu ra ngoài.
Trong nháy mắt, phòng ăn ầm ĩ như cái chợ.
Nhưng lần này Dịch Sùng Chiêu không nói gì, còn vui vẻ cầm tay Nhiếp Nhiên đi lấy bữa sáng.

Chị, chị yên tâm, em sẽ đưa chị đến bên cạnh anh rể.
Nó nói rồi hộ tống Nhiếp Nhiên đi về phía lễ đường.
Trên đường đi, Nhiếp Nhiên bước trên thảm đỏ mềm, suy nghĩ bay lơ lửng.
Nhiếp Nhiên tựa vào ngực anh, gật đầu:
Vâng, em muốn ở lại, em muốn ở bên anh.
Dịch Sùng Chiêu cảm thấy trong lòng ấm áp, nhất là cô còn dựa đầu vào lòng mình cọ qua cọ lại, anh chỉ muốn đóng gói cô mang về phòng.
Nhưng nghĩ đến ngày mai phải đi đăng ký, anh vẫn cố nhịn.
Dịch Sùng Chiêu mặc lễ phục màu trắng đứng trên sân khấu đợi cô, ánh mắt mang theo ý cười dịu dàng.
Không phải cô chưa từng thấy Dịch Sùng Chiêu mặc lễ phục, nhưng lần này cô không thể dời mắt được.
Lúc bọn họ đăng ký kết hôn cũng nói như vậy.
Bây giờ kết hôn rồi vẫn nói thế.
Nhiếp Nhiên từ từ hoàn hồn lại, sau đó đón nhận cách gọi này, cúi đầu nhìn quyển sổ kia, mỉm cười.
Ánh mặt trời đầu hè chiếu xuống, tất cả đều yên tĩnh đẹp đẽ.
Nửa tháng sau.
Nhiếp Nhiên mặc bộ váy cưới màu trắng cùng Lý Kiêu, Hà Giai Ngọc, Thi Sảnh ở trong phòng nghỉ ngơi.
Được Nhiếp Dập đỡ, cô bước từng bước đến gần anh.
Đúng như Dịch Sùng Chiêu nói, anh muốn em cầm hoa bước đến nơi anh.

Yên tâm, anh sẽ không như vậy.
Nhiếp Dập lấy được câu trả lời bảo đảm của Dịch Sùng Chiêu, lúc này mới xuống sân khấu.
Nghi lễ tiếp tục tiến hành.
Dù sao tất cả người Quân khu 9 cũng biết chuyện đội trưởng Dịch được cầu hôn.
Có mấy người thậm chí còn huýt sáo góp vui.
Dịch Sùng Chiêu không biết suy nghĩ của cô:
Có gì mà khó, lần này em bị thương nặng, có thể báo bệnh không đi được mà.

Anh có tin không?
Cô đã nghỉ bệnh rất lâu rồi, hơn nữa cô không bị thương nội tạng, sao mà chưa khỏi được chứ? Cô giơ tay chọc vào ngực Dịch Sùng Chiêu:
Anh là đội trưởng, không thể có lòng riêng quang minh chính đại thế được.

Dịch Sùng Chiêu nắm tay cô, kéo cô vào trong lòng, hôn nhẹ lên tóc cô:
Anh chỉ muốn em bình an thôi.

Em chỉ đi trao đổi huấn luyện chứ đâu phải ra chiến trường giết địch.
Nhưng Dịch Sùng Chiêu vẫn lẩm bẩm:
Chưa chắc.
Sau đó anh lại ôm chặt cô làm cô bật cười.
Dịch Sùng Chiêu nghe anh ta mở miệng ra là chị dâu, Nhiếp Nhiên cũng không phản đối, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Hai người ăn sáng xong cầm báo cáo Lý Tông Dũng chuẩn bị cả đêm lên xe đến Cục Dân chính.
Phù dâu cũng ngủ sớm đi, kẻo phù rể chê cậu.

Anh ấy dám!
Lý Kiêu buột miệng nói.
Nhiếp Nhiên nói một cách sâu xa:
Đúng, anh ta không dám.

Nhưng trước đó, em phải nói với anh, đừng bắt nạt chị ấy, không phải chị ấy không có nhà mẹ đẻ để dựa vào đâu.
Thật ra nó biết chưa chắc chị mình đã bị anh rể bắt nạt, nhưng nó vẫn phải nói.
Nó không muốn chị mình bị coi thường.
Người phòng bếp cười ha ha lấy bữa sáng đầy ắp cho bọn họ, đồng thời dặn dò bọn họ ăn nhanh rồi đi kẻo tắc đường.
Nhiếp Nhiên nhìn bữa sáng mà dở khóc dở cười, nhưng vẫn bê đi tìm chỗ trống ngồi xuống.
Hôn lễ của bọn họ không lớn, chỉ có người Quân khu 9 cùng với những sĩ quan huấn luyện và chiến hữu trong đơn vị dự bị.
Hơn nữa vì cho Nhiếp Nhiên một sự ngạc nhiên, Dịch Sùng Chiêu còn đón bà Dương đến ngay trong đêm.
Vì được Dịch Sùng Chiêu nhắc nên hôm nay cô mặc cái váy dài màu đỏ hôm qua trên đường về anh mua cho, phối với đôi giày da bệt màu trắng, mái tóc hơi dài buộc lệch một bên, sau đó giấu vào trong tóc.
Dưới ánh mặt trời, sự mạnh mẽ của cô giảm đi, lại có thêm một chút dịu dàng khiến Dịch Sùng Chiêu ngây ngẩn.
Lý Vọng đùa:
Nhiếp Nhiên, tôi chưa bao giờ thấy cô ăn mặc thục nữ thế này đâu!
.
Nhiếp Nhiên u ám nói:
Tối hôm qua tôi thương lượng với Lý Kiêu, lúc tôi kết hôn để cô ấy làm phù dâu, phù rể là...
Lý Vọng sửa lời nhanh như gió:
Chị dâu! Tôi sai rồi!
Tất cả mọi người trong phòng ăn đều nghe thấy.

Nghỉ ngơi sớm đi, đúng tám rưỡi sáng mai đi đăng ký.
Anh vỗ lưng cô, thấp giọng nói.
Nhiếp Nhiên thấy anh liên tục nhắc đến chuyện này mà cạn lời:
Anh chỉ biết đăng ký thôi.

Ai bảo thể, anh còn biết phải tổ chức đám cưới nữa.
Nhiếp Nhiên kinh ngạc:
Anh muốn tổ chức đám cưới à?

Ừ, anh muốn em mặc váy cưới, sau đó cầm hoa đi đến chỗ anh.
Rồi hoàn toàn tiền vào cuộc đời anh.
Lúc mọi người nhận được thiếp mời của cô đều há hốc mồm! Hà Giai Ngọc sợ mình đang nằm mơ nên xem đi xem lại mấy lần, hơn nữa còn gọi điện thoại tới xác nhận mới dám tin tính chân thực của thiếp mời này.
Bọn họ vừa kinh ngạc vừa vui mừng cho Nhiếp Nhiên.
Có lẽ Lý Tông Dũng dặn dò từ trước nên bọn họ vừa tới đã có người đến giúp đỡ, từ việc điền đơn đến chụp hình đều rất thuận lợi.
Chỉ mất mười lăm phút là đã làm xong.

Vậy cứ quyết định thế đi, ngày mai tôi sẽ nói với Dịch Sùng Chiêu.
Lý Kiêu thấy Nhiếp Nhiên luôn nhìn mình bằng bằng ánh mắt trêu ghẹo, chuyển chủ đề:
Cậu kết hôn xong còn ở Quân khu 9 nữa không?

Có, vẫn ở đây.
Nhiếp Nhiên gật đầu.

Đội trưởng Dịch đồng ý à?

Anh ấy có lý do gì để không đồng ý?
Nhiếp Nhiên hỏi ngược lại.
Thi Sảnh thấy Nhiếp Nhiên đã sửa soạn xong hết mới đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Nhiếp Dập đã ngây ngẩn nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, mãi mới hoàn hồn lại:
Chị, chị đẹp quá!
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu, cười khẽ:
Hôm nay em cũng rất đẹp trai.
Nhiếp Dập hiếm khi được chị mình khen ngợi, xấu hổ gãi đầu.
Nhiếp Nhiên không giấu.
Bởi vì nhìn phản ứng vừa rồi của Lý Kiêu là biết trong lòng cô ấy có người ta rồi.
Từ sau khi anh trở về đơn vị, cô luôn thấy anh mặc quần áo huấn luyện của Quân khu 9,lâu lắm không thấy anh mặc thế này rồi.
Ánh nắng sớm chiều xuống, cây cối sau lưng bị gió thổi nhẹ qua, anh đứng đó cười, cả người như đang phát sáng.
Nhiếp Nhiên nhướn mày:
Nếu cô muốn kết hôn thì bảo Nghiêm Hoài Vũ ra sức đi.

Chị nói gì thế!
Hà Giai Ngọc xấu hổ che mặt lại.
Lý Kiều chỉnh khăn đội đầu cho cô, nói:
Còn mười phút nữa là bắt đầu rồi.
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng, hỏi:
Chị, chị xong chưa?

Vậy coi như đăng ký xong rồi à? Lúc cô vẫn đắm chìm trong cảm giác kỳ quái đó thì nghe thấy tiếng Dịch Sùng Chiêu truyền tới bên tai:
Cô Dịch, đi thôi.
Cô Dịch? Nhiếp Nhiên ngẩng đầu, ngây ngẩn nhìn anh.

Sao thế cô Dịch, bây giờ em không trốn được nữa rồi.
Dịch Sùng Chiêu chỉ quyển sổ của hai người, ánh mắt vô cùng đắc ý.
Cô giơ tay lên phác họa đường nét khuôn mặt anh, mắt anh đen láy như lưu ly, trong bóng đêm sáng đến mê người.

Thế thì có làm chậm trễ việc trao đổi huấn luyện hai nước không?
Ý cô là ngầm chấp nhận tổ chức đám cưới.
Lý Kiêu sửng sốt:
Cái gì?


Dịch Sùng Chiêu nói kết hôn phải tìm phù dâu và phù rể, cho nên tôi tới hỏi cậu.
Nhiếp Nhiên đặt hai tay lên lan can, quay đầu sang nhìn Lý Kiêu.
Cho nên cô hỏi thẳng:
Thế cậu có cắn câu không?
Lý Kiêu giận khẽ cau mày lại, sau đó giống như mất kiên nhẫn lạnh lùng nói một câu:
Biết rồi.
Nói xong cô ấy quay đi, không nói gì nữa.
Nhiếp Nhiên phì cười.
Nhiếp Nhiên trơ mắt nhìn hai quyển sổ nhỏ màu đỏ được đánh dấu, rồi phát cho mỗi người một quyển.
Cầm quyển sổ đỏ rực kia, trong lòng Nhiếp Nhiên có cảm giác rất kỳ lạ.
Anh còn có suy nghĩ ném cái chức đội trưởng này lại cho Vu Thừa Chinh.

Em đi rồi có phải sau này cũng ở lại Quân khu 9 không?
Một lúc sau, Dịch Sùng Chiêu lại hỏi.
Hôm nay Nhiếp Dập cũng mặc vest đen.
Thằng nhóc choai choai đã cao hơn Nhiếp Nhiên, mặc dù gương mặt vẫn non nớt như cũ nhưng rất thu hút ánh mắt con gái.
Cổ Vinh An muốn đá anh ta bay đi.
Quá mất mặt! Còn Nhiếp Nhiên rất hài lòng:
Vậy anh làm phù rể đi.

Cảm ơn chị dâu! Chị dâu yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt, thuận tiện chăm sóc phù dâu thay chị!
Lý Vọng đứng lên nghiêm túc giơ tay chào cô.
Với sự hiểu biết của cô với Lý Kiêu, cô biết cô ấy không thích chia sẻ chuyện tình cảm.
Hơn nữa chuyện lần này còn là do ba cô ấy làm chủ, trong lòng thế nào cũng tức giận.
Cô khó khăn ngẩng đầu lên:
Chưa chắc cũng phải đi, nếu hai nước xin viện trợ, Quân khu 9 chúng ta nhất định phải đi đầu tiên, đến lúc đó muốn tránh cũng không được, anh là đội trưởng, chắc không phải chút giác ngộ này cũng không có chứ?
Đội trưởng...
Bây giờ càng lúc Dịch Sùng Chiêu càng ghét cái chức đội trưởng này của mình.

Người ta đã chỉ đích danh em đi, nếu như em không đi, há chẳng phải là làm mất mặt người ta à? Huống hồ em và ông ta từn6g có một đoạn nói chuyện không vui vẻ, lần này không đi sẽ khó ăn nói với người ta.
Hơn nữa, nếu như rời khỏi Quân khu 9, đồng nghĩa5 với việc thời gian ở bên Dịch Sùng Chiêu sẽ giảm đi, cô không nỡ.
Dù sao từ khi quen biết đến bây giờ, bọn họ rất ít khi được ở bên nhau.

Cô Dịch, hôm nay em rất đẹp.
Dịch Sùng Chiêu co tay lên cho cô bám vào.

Anh Dịch, hôm nay anh rất đẹp trai.
Nhiếp Nhiên cười khoác tay anh.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, vì xin nghỉ rồi nên Nhiếp Nhiên dậy muộn hơn các binh lính bình thường một lúc, thu dọn xong cô xuống tầng đúng giờ thì thấy Dịch Sùng Chiêu đã đứng đợi ở dưới.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng và quần âu đen.
Lý Kiêu thấy không ai đi theo mới nói với cô:
Tôi không sao, cậu không cần để ý đến tôi.

Ai muốn quản cậu?
Nhiếp Nhiên nhìn bầu trời đêm đầy sao.
Lý Kiều cau mày:
Vậy cậu cùng tôi ra ngoài làm gì?

Tôi tới hỏi cậu có hứng làm phù dâu không?

Cô sợ Triệu Thiển Mạch nói quá khiến Lý Kiêu khó xử, vội lên tiếng:
Cô vội gì, tôi còn chưa kết hôn đâu, mong Lý Kiêu kết hôn vậy rồi à?

Tôi thì không gấp, vấn đề là Lý Vọng gấp.
Triệu Thiển Mạch tưởng Lý Kiêu xấu hổ bèn trêu tiếp.
Bọn họ ngày nào cũng thấy Lý Vọng bám lấy Lý Kiêu.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, cho đến khi Nhiếp Dập trao tay cô cho Dịch Sùng Chiêu.

Anh rể, em giao chị em cho anh.

Đơn vị chúng ta có hai đôi tình nhân, hơn nữa còn đều ở phòng của chúng ta, có duyên phận ghê.
Triệu Thiển Mạch cười cảm khái xong, lại thấy Lý Kiều im lặng không nói gì, híp mắt trêu:
Đợi Nhiếp Nhiên kết hôn Xong, có phải cũng đến lượt Lý Kiêu không?

Nhiếp Nhiên nhìn Lý Kiêu, trong đôi mắt trong trẻo của Lý Kiêu lóe lên chút khác thường rồi cúi đầu không nói gì.
Những người bên cạnh vốn còn đang đắm chìm trong niềm vui Nhiếp Nhiên sắp kết hôn, nghe thấy thế đều ngẩn ra.
Triệu Thiển Mạch nói:
Ngày mai cô đi đăng ký rồi? Hai người đúng là nhanh quá đấy!

Có gì mà nhanh, còn chuẩn bị kết hôn rồi, dĩ nhiên phải đi đăng ký thôi.
Hai người đi tới ban công cuối hành lang, cuối cùng mới được yên tĩnh.
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, chạm trán mình vào trán cô, ánh mắt nóng rực.
Nhiếp Nhiên thấy ánh sáng trong mắt anh thì hơi ngẩn ra:
Không cần phiền toái như vậy chứ?

Chuyện lớn cả đời chỉ có một lần, hơn nữa những gì người con gái khác có, tại sao cô gái của anh lại không thể có chứ?
Dịch Sùng Chiêu thầm thì, chữ nào cũng chạm đến trái tim cô.

Chị, chúng ta đi thôi.
Nhiếp Dập cơ tay lên.
Đây là em trai của cô.

Cậu mau cút đi!
Lý Kiêu thẹn quá hóa giận quát.
Nhiếp Nhiên vô tội nhún vai, quay người đi về phòng nghỉ ngơi.
Trên đường đi ai thấy cô cũng vậy lại, đầu tiên là hỏi bệnh tình của cô, sau đó nhanh chóng trêu chuyện kết hôn.
Nhưng có trêu thế nào, bọn họ vẫn hâm mộ và chúc phúc nhiều hơn.

Hôm nay em rất đẹp.

Anh cũng thế.
Hai người nhìn nhau cười rồi đi đến phòng ăn ăn sáng.
Lúc vào phòng ăn, mọi người nhao nhao đứng lên vỗ tay.
Lý Kiêu lắc đầu:
Không có hứng.

Nhiếp Nhiên cũng không ép, cô buông tay ra, ném lại một câu rồi đi vào bên trong:
Vậy được rồi, tôi sẽ tìm người khác ghép đôi với Lý Vọng.
Kết quả mới bước ra ngoài một bước đã nghe thấy người phía sau kích động nói:
Cậu nói cái gì?
Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe miệng lên, quay lại thản nhiên nói:
Tôi nói để Lý Vọng ghép đối với người khác.

Cậu cố ý khích tôi.
Một lúc sau, Lý Kiêu mới nói.
Khi đó anh vẫn là Nhị thiểu nhà họ Hoắc, bọn họ ở trong căn nhà gỗ nhỏ ngắm pháo hoa đầy trời, làm tất cả chuyện những đôi tình nhân bình thường làm.
Anh ôm cô, nghiêm túc nói với cô sẽ làm tất cả những chuyện đời người con gái nên có cho cô.
Lúc hai người kết hôn, cô cũng sẽ xinh đẹp như vậy.
Nhiếp Nhiên nhìn qua gương trả lời.
Hà Giai Ngọc xấu hổ khẽ hừ một tiếng:
Nhưng chị cũng nhanh thật đấy, mới có chút thời gian đã kết hôn rồi.


Nhưng cậu chắc cũng nhanh thôi.
Nhiếp Nhiên nói đùa.

Ngủ sớm đi, kẻo lại đi đăng ký muộn, đến lúc đó đội trưởng Dịch tức giận rồi lại liên lụy đến chúng tôi.
Nhiếp Nhiên nhún vai:
Được rồi, vậy tôi đi ngủ đây.
Dịch Sùng Chiêu cầm tay cô, hôn nhẹ lên, nói:
Không đâu, phải đến tháng 8 tháng 9 mới trao đổi huấn luyện cơ.
Nhiếp Nhiên cau mày:
Em nhớ anh nói là cuối xuân đầu hè mà?

Có à? Dù sao bây giờ chuyện này vẫn còn đang bàn bạc, dời về sau một chút cũng không sao.
Dịch Sùng Chiêu mặt dày nói.
Dù sao trời lớn đất lớn cũng không lớn bằng đăng ký kết hôn! Hai người lại nói chuyện một lúc rồi Nhiếp Nhiên trở về phòng.

Nhiếp Nhiên, hôm nay chị đẹp quá!
Hà Giai Ngọc mặc lễ phục phù dâu màu hồng cánh sen đứng sau lưng cô cười nói.

Cảm ơn.
Những gì người con gái khác có, tại sao cô gái của anh lại không thể có...
Cô nhớ đến đêm giao thừa năm ấy.
Nửa tháng chuẩn bị ngắn ngủi này như một giấc mơ, khiến cô cứ cảm thấy không chân thật.
Cho đến khi cửa được mở ra, ánh sáng chiếu lên người, cô mới hoàn hồn lại.
Đây đã thành sự ăn ý giữa cả hai.

Chờ Lý Tông Dũng là người làm chứng và bà Dương nói xong, MC lên tiếng:
Mời chú rể hôn cô dâu.
Câu này khiến tất cả mọi người dậy sóng.

Dưới tiếng huyên náo và vỗ tay chúc phúc, Dịch Sùng Chiêu cười dịu dàng nâng mặt cô lên, nghiêm túc hôn lên môi cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân.